Trương Siêu lập tức hiểu ý, hắn ta bỗng nhiên sẵng giọng nói: “Trên người Cố Thanh Hy chắc chắn còn rất nhìn bảo vật, thay vì chờ đợi nàng ta bố thí, ngược lại còn không bằng chúng ta hợp lực giết chết nàng ta”.
Có người động lòng, có kẻ kinh ngạc, cũng có người sợ hãi.
“Trương Siêu, ngươi điên rồi phải không, nàng ấy thế nhưng là Dạ vương phi, nếu nàng ấy xảy ra bất trắc ở nơi này, chiến thần sao có thể buông tha cho chúng ta?”
“Chiến thần cưới nàng ta cũng là do ép buộc, e rằng chiến thần còn muốn diệt trừ nàng ta hơn cả chúng ta, hắn làm sao có thể đến gây rắc rối cho chúng ta cơ chứ, hơn nữa nơi đây ma thú sinh sôi thành đàn, cho dù chúng ta giết chết nàng ta cũng có thể vu oan giá họa cho chúng”.
Tuy nói vậy nhưng hình ảnh chiến thần bảo vệ Cố Thanh Hy lại đã in sâu vào tâm trí họ, họ đánh cược không nổi, cũng không muốn liều lĩnh.
Liễu Nguyệt và Vu Huy phẫn nộ hét lên: “Ai dám động tới lão đại thì phải bước qua cửa của chúng ta trước”.
Tiêu Vũ Hiên lắc đầu.
Mấy tên ngu xuẩn này.
Cho dù không táng thân tại đây thì khi ra ngoài cũng sẽ bị chiến thần thẳng tay tiêu diệt.
Cố Thanh Hy cười một tiếng giễu cợt: “Giết ta đi, Xích Viêm Sư ra đây”.
Lời này của nàng vừa vang lên, cách đó không xa liền truyền tới từng trận ầm ầm cực lớn, ngay cả mặt đất cũng đang không ngừng rung chuyển.
Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, lại thấy toàn bộ đoàn đông nghìn nghịt kia đều là Xích Viêm Sư đang lao tới.
Những ma thú này vừa xuất hiện liền bao vây họ chặt chẽ ở giữa, chúng im lặng chờ đợi mệnh lệnh của Cố Thanh Hy, trực tiếp tôn thờ nàng làm chủ nhân, chờ sự điều khiển của nàng bất cứ lúc nào.
Sắc mặt họ thoắt cái thay đổi mà dồn dập lùi bước, kinh hoàng nhìn một màn trước mắt này.
Cố Thanh Hy sờ lên đầu của một con Xích Viêm Sư đứng cách nàng không xa, nhìn Trương Siêu nở nụ cười như không cười: “Muốn giết ta phải không? Ngươi nói thử xem, ngươi chỉ có một mình, mà ta lại có nhiều tiểu đệ tiểu muội như vậy thì nên tặng ngươi cho đứa nào đây?”
Trương Siêu nuốt nước miếng, làm thế nào cũng không ngờ tới sự việc sẽ chuyển biến lớn như trời với đất như vậy.
Hắn chỉ muốn chiếm được trái tim của mỹ nhân mà thôi.
Chỉ là muốn đoạt được bảo vật từ trên người Cố Thanh Hy mà thôi.
Trước mặt đông đảo học sinh, hắn không muốn mất mặt, càng không muốn mất mạng, chỉ có thể cứng miệng đáp: “Cố Thanh Hy, ngươi đừng ỷ thú ức hiếp người”.
“Ta cứ dựa vào ma thú để bắt nạt ngươi đó, thế nào? Có bản lĩnh thì ngươi cũng kéo ra một đám vật cưng đi?”
“Ngươi…”, Trương Siêu nghẹn họng.
Giọng nói Cố Thanh Hy ngọt ngào, trong trẻo dễ nghe, nhưng lời nói ra khỏi miệng lại khiến người ta phải sởn tóc gáy: “Ta cho ngươi ba lựa chọn, thứ nhất tự cắt đứt một cánh tay, thứ hai, chặt hai cánh tay của kẻ đã xui khiến ngươi, thứ ba, trở thành thức ăn cho Xích Viêm Sư, đám Xích Viêm Sư của ta đã rất lâu không ăn thịt người rồi, chúng rất nhớ nhung mùi vị đó đó”.
Gương mặt Trương Siêu co rút khó coi.
Bất luật là lựa chọn nào hắn cũng đều không muốn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT