Họ không nhìn lầm, những con Xích Viêm Sư này thực sự nghe theo lời của Cố Thanh Hy.
Thế giới này có phải là ảo mộng không?
Cố Thanh Hy không có võ công, đường đường Xích Viêm Sư cấp hai đỉnh phong nhìn nàng lại sợ hãi như chuột thấy mèo.
Liễu Nguyệt và Vu Huy đắc chí ngẩng đầu, họ vô cùng hưởng thụ những ánh mắt kinh ngạc này của mọi người.
“Các ngươi có thể đi rồi”.
Cố Thanh Hy vừa dứt lời đám Xích Viêm Sư kia từng con đều co cẳng chạy điên cuồng, trong chớp mắt đã biến mất không còn tăm tích, như thể mọi chuyện vừa xảy ra chỉ là ảo ảnh.
Cứ như vậy rời đi rồi?
Xích Viêm Sư vâng lời như vậy?
Đôi mắt Cố Sơ Vân xẹt qua tia hận thù nhưng rất nhanh đã khôi phục nét nhu mì của ngày thường.
Nhiều cao thủ ám sát nàng ta như vậy vẫn có thể để nàng ta thoát được một kiếp.
Trạch vương sững sờ hồi lâu, khi thấy nàng bình an trái tim căng thẳng của hắn ta cũng khẽ nới lỏng.
Cố Thanh Hy nhiều lần khiến hắn bẽ mặt, hắn nên hận nàng nhưng mỗi lần đều không nhịn được vì nàng mà lo âu.
Cố Thanh Hy chỉ vào bao tải trên mặt đất cười nói: “Nếu có ai trong số các ngươi bằng lòng giúp ta khiêng bao tải ra ngoài, ta sẽ cho mỗi người một trăm lượng bạc”.
Có thể báo danh vào học viện Hoàng gia có ai thiếu tiền?
Một đống người đông đảo như vậy đều sửng sốt không ai bước tới.
Cố Thanh Hy chỉ có thể chữa lại: “Ai có thể giúp ta vác ba bao tải trở lên rời khỏi núi Tầm Long, ta liền tặng người đó một gốc cỏ Hổ Phách”.
Vừa nói nàng vừa lấy ra một lượng lớn cỏ Hổ Phách từ trên người xuống.
Chiếc nhẫn không gian mà Dịch Thần Phi đưa vẫn hơi nhỏ nên nàng đã bỏ đầy đồ rồi, căn bản không thể dung chứa thêm được nữa.
Những thảo dược này đều là cỏ tiên thượng đẳng có tác dụng rất lớn đối với luyện đan, nàng không mang ra ngoài liền cảm thấy bứt rứt nên chỉ có thể để những con Xích Viêm Sư này giúp nàng thu hái và mang vác.
Nhớ đến cảnh tượng Xích Viêm Sư run cầm cập khi nhìn thấy Tiểu Cửu Nhi, Cố Thanh Hy liền bật cười.
Nàng trêu ghẹo Tiểu Cửu Nhi đang say ngủ, nếu như không có nó sợ rằng nàng sẽ không dễ dàng thu thập được nhiều dược liệu như vậy.
Mọi người đều nhộn nhịp rục rịch trong lòng: “Vậy mà là cỏ Hổ Phách, trời ạ, ngươi tìm ở đâu được nhiều cỏ Hổ Phách như vậy? Đây thế nhưng là cỏ Hổ Phách đó?”
Cố Thanh Hy bĩu môi.
Chỉ vài gốc cỏ Hổ Phách cỏn con đã khiến họ kích động như vậy, bên trong mọc đầy khắp nơi, nàng còn lười phải hái chúng.
Cố Sơ Vân nháy mắt ra hiệu cho Trương Siêu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT