“Núi Huyết Âm? Nơi đó ở đâu?”

“Một nơi rất nguy hiểm”.

“Nàng đi đến đó làm gì?”

Dường như Phù Quang không muốn nói nhiều, chỉ ngẩng đầu nhìn nàng, sau đó nở một nụ cười rực rỡ và chua xót: “Thuộc hạ tin rằng chủ tử sẽ nhanh chóng trở về”.

Cố Thanh Hy sờ cằm.

Lời nói này giống như nàng chính là chủ tử của hắn ta vậy.

Nếu nàng từng là chủ tử của hắn ta, cũng có võ công xuất thần nhập hoá như thế thì đâu đến nỗi bị người ở phủ Thừa Tướng bắt nạt nhiều năm như thế.

Hơn nữa trong đầu nàng cũng không hề có trí nhớ về bọn họ.

“Nếu chủ tử trước kia của ngươi tốt như thế, vậy vì sao ngươi lại nhận ta làm chủ tử, còn dốc lòng bảo vệ ta nữa?”

“Không biết, có lẽ vì chủ tử khá giống chủ tử trước kia của thuộc hạ”.

Cố Thanh Hy chỉ muốn vỗ lên trán hắn ta một cái: “Nói một hồi, thì ra ta chỉ là cái bóng của người khác, Phù Quang à Phù Quang, ngươi khiến ta đau lòng quá”.

“Chủ tử không phải cái bóng, chủ tử là chủ tử của thuộc hạ, cả đời này thuộc hạ chỉ có một chủ tử là người”.

“Được rồi được rồi, ta chỉ đùa với ngươi thôi, đừng xem là thật. Dù ngươi nhận ta làm chủ tử vì lý do gì thì cũng phải nhớ, tuyệt đối đừng phản bội ta, cuộc đời ta ghét nhất là bị người khác phản bội”.

Lúc nói xong câu cuối, Cố Thanh Hy nghiêm túc nhìn Phù Quang với vẻ cảnh cáo.

Kiếp trước, nàng bị người mình tin tưởng nhất phản bội, nên mới chết thê thảm như thế.



Phù Quang cung kính quỳ xuống, liên tục dập đầu ba cái, thề: “Thuộc hạ đời đời kiếp kiếp sẽ không phản bội chủ tử, nếu không sẽ bị trời đánh”.

“Đứng lên đi, nếu một người anh tuấn như ngươi bị sét đánh thì ta sẽ đau lòng lắm”.

Phù Quang đỏ mặt.

Dù khi nãy Cố Thanh Hy vui giận thất thường, nhưng hắn ta cảm thấy đây mới là tính cách trước giờ của chủ tử.

“Chủ tử, người nghỉ ngơi ở đây đi, thuộc hạ đi dò đường”.

“Đợi đã, nơi này có quá nhiều ngã rẽ, dễ lạc nhau, muốn đi thì đi cùng”.

“Được”.

Đến tận lúc này, Diệp Phong mới mơ màng tỉnh lại, trong đôi mắt trong trẻo của hắn ta tràn đầy mê man, không biết nghĩ tới điều gì, hắn ta chợt nhìn về phía mấy người Cố Thanh Hy.

Thấy mấy người họ không sao, hắn ta mới thở phào nhẹ nhõm.

Cố Thanh Hy cười nói: “Cuối cùng cũng chịu tỉnh rồi, xem ngươi khiến Phù Quang nhà ta mệt mỏi đến mức nào rồi này, sau khi tỉnh rượu phải nhớ đền bù đấy”.

Diệp Phong vỗ vào đầu mình, bị trút quá nhiều rượu, bây giờ hắn ta còn rất đau đầu.

“Chúng ta… chạy thoát rồi sao?”

“Nếu ngươi không nhảy xuống vách đá, chắc chắn ngươi đã chạy thoát rồi”, Cố Thanh Hy nói chuyện mập mờ, khiến người ta không hiểu ý trong lời nói của nàng.

Phù Quang cười nói: “Diệp công tử yên tâm, dù tạm thời chúng ta vẫn chưa ra ngoài, nhưng trong khoảng thời gian ngắn bọn họ sẽ không thể đuổi kịp đâu”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play