Chân nàng vốn đang bị thương, cộng thêm đi liên tục hai canh giờ nên vết thương đã bị hở.
Phù Quang cực kì đau lòng, thả Diệp Phong xuống rồi đỡ Cố Thanh Hy
ngồi xuống: “Chủ tử, vết thương của người bị hở, để thuộc hạ băng bó lại giúp người”.
“Ừ”, Cố Thanh Hy ném chai thuốc cầm máu cuối cùng cho Phù Quang.
Phù Quang quỳ một chân xuống, động tác dịu dàng như đang nâng món bảo vật quý hiếm, sợ nặng tay sẽ làm nàng bị thương.
Máu bị dính vào miếng băng, vì sợ nàng đau nên Phù Quang loay hoay một lúc vẫn không thể tháo ra.
Cố Thanh Hy dở khóc dở cười: “Tiểu soái ca, ngươi đang gãi ngứa cho ta đấy à?”
Nói xong, nàng nắm lấy miếng băng giật mạnh ra, máu lập tức tuôn như suối, nhưng nàng chỉ khẽ cau mày.
Nếu không vì thấy trên mặt nàng toát mồ hôi lạnh thì sẽ khiến người ta hiểu lầm rằng vết thương của nàng không đau chút nào.
Nàng càng mạnh mẽ, Phù Quang càng đau lòng, thậm chí hắn ta còn ứa nước mắt.
“Sao lại khóc? Ngươi sợ không ra ngoài được à?”
Bầu không khí hơi ảm đạm, Cố Thanh Hy cúi đầu, dưới ánh sáng lờ mờ, nàng nhìn thấy Phù Quang thỉnh thoảng đưa tay lau nước mắt.
Lại nhìn hắn ta chỉ mới khoảng mười bảy tuổi.
Ở hiện đại, mười bảy tuổi còn là một học sinh, sợ hãi cũng được coi là… bình thường nhỉ?
“Đừng sợ, ta sẽ dẫn ngươi ra ngoài an toàn”.
“Thuộc hạ không sợ, đi theo chủ tử, núi đao biển lửa thuộc hạ cũng
không sợ. Thuộc hạ hận mình vô năng, không thể bảo vệ được chủ tử, làm
hại chủ tử bị chảy nhiều máu như vậy”.
Cố Thanh Hy cảm thấy ấm áp trong lòng, đang định sờ đầu Phù Quang thì thấy hắn ta đột nhiên ngẩng đầu lên, giọng nghẹn ngào, đôi mắt trong
veo dường như ẩn chứa rất nhiều chuyện.
“Thuộc hạ… Thuộc hạ từng có một người chủ tử, người ấy cũng từng nói
với thuộc hạ vào thời khắc cửu tử nhất sinh, rằng đừng sợ, người ấy sẽ
dẫn ta ra ngoài”.
Nghe vậy, Cố Thanh Hy giật mình, dường như bắt được điều gì đó, lại như không bắt được gì.
“Chủ tử trước của ngươi?”
“Vâng, người ấy là một người rất tốt, đối xử với thuộc hạ như huynh
đệ ruột thịt của mình. Nhưng người ấy sống rất mệt mỏi, bởi vì trách
nhiệm trên vai người ấy quá nặng, tính mạng của mấy chục vạn người đặt
hết lên vai người ấy. Chúng ta rất muốn chia sẻ với người ấy, nhưng
chung quy vẫn không làm được gì”.
“Vì tộc nhân của mình, người ấy đã rơi vào hoàn cảnh cửu tử nhất sinh và hấp hối vô số lần. Dù cho tất cả chúng ta khuyên người ấy từ bỏ,
người ấy cũng không chịu. Lần nào người ấy cũng làm mình bị thương chồng chất khiến người ta rất đau lòng, rất đau lòng…”
Phù Quang nhìn chằm chằm Cố Thanh Hy như thể có hàng nghìn hàng vạn
điều muốn nói, đôi mắt trong veo như hắc diệu thạch kia không kìm được
rơi nước mắt.
Không biết vì sao, trái tim của Cố Thanh Hy lại mơ hồ đau đớn, giống như nàng từng trải qua những chuyện này vậy.
“Sau đó thì sao, chủ tử của ngươi đi đâu?”
Phù Quang lắc đầu, hơi buồn bã: “Không biết… Nàng đi tới phía sau núi Huyết Âm rồi không trở về nữa, không ai biết nàng đã trải qua chuyện
gì, lúc đó ta vốn định đi cùng nàng, nhưng nàng điểm huyệt của ta, rời
đi một mình. Ta biết nàng sợ ta gặp nguy hiểm, cho nên mới không cho tất cả ám vệ đi cùng”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT