“Thế còn chưa chịu cho đi. Các ngươi ngăn bọn họ lại đã, bọn ta sang đỉnh thứ tư nghiệm thân cũng được mà”.
“Cái này…”
Dịch Thần Phi đúng lúc lên tiếng: “Làm theo lời nàng ta nói đi, nếu
không thể ngăn được bọn họ, bắt đầu từ hôm nay các ngươi không cần phải
làm việc ở đây nữa”.
Dịch Thần Phi nói nghe rất nhẹ nhàng, nhưng đầy sự uy hiếp.
Hay có thể nói là bình thường Giang Húc tác oai tác quái quá nhiều, bọn hạ nhân đều sợ đắc tội hắn ta.
Xa xa, không biết Lâm đàn chủ tìm đâu ra xe cáp, đã đuổi theo tới chỗ bọn họ, vừa đuổi vừa la lớn.
“Ngăn bọn họ lại… Mau ngăn bọn họ lại”.
Cách quá xa, Lâm đàn chủ nói gì bọn họ đều không nghe thấy.
Cố Thanh Hy thúc giục: “Nghệt mặt ra đó làm gì, bắn tên, bắn chết bọn họ đi, nhất quyết không được để họ thành công, kỳ chủ có bỏ mặc sống
chết của đám người hầu này thì cũng không muốn họ được ai cứu đi”.
Nhóm kỳ thủ thoáng do dự, lập tức bảo cung thủ bắn tên.
Dịch Thần bổ sung thêm một câu: “Cho đi”.
“Mở cổng, cho bọn họ đi qua”.
“Rõ”.
Cửa kéo được mở ra, cáp treo tiếp tục tiến về phía trước, một đường đi thẳng tới đỉnh thứ tư.
Cố Thanh Hy tặng cho nhóm kỳ thủ một ngón tay cái, cười nói: “Làm rất tốt, nếu ngươi có thể giết được đám trộm cướp này, quay về ta sẽ bảo
Giang đàn chủ thăng chức tăng lương cho ngươi”.
Nhóm kỳ thủ giật mình lặng người trong giây lát.
Xưa nay Giang đàn chủ rất khó nói chuyện, sao lại tốt với một kỳ thủ như thế? Mặc cho kẻ đó kiêu căng hống hách thế này.
Khó hiểu là thế nhưng họ vẫn chỉ huy cung thủ bắn tên, phải bắn chết kẻ dịch dung thành Lâm đàn chủ mới được.
Lâm đàn chủ muốn hộc máu chết tươi.
Người phong hỏa đài thứ năm làm ăn kiểu gì không biết, chẳng những mở cổng cho kẻ địch rời đi, mà còn ra tay với bọn họ.
Lâm đàn chủ tức giận nói: “Càn rỡ, mau bảo bọn họ dừng tay lại, ta là Lâm đàn chủ, chưởng quản tháp Phong Vân”.
“Ngươi mới càn rỡ ấy, lại dám dịch dung thành Lâm đàn chủ, các huynh đệ, giết hết bọn họ cho ta”.
Cố Thanh Hy tựa vào thành xe cáp, lười biếng nhìn tình hình chiến đấu dữ dội trước mặt.
Tuy không chính tai nghe thấy lời Lâm đàn chủ nói, nhưng tất cả đều có thể cảm nhận được cơn tức của Lâm đàn chủ vì bị bắn tên.
Lưng nhóm người hầu ướt đẫm, không dám tưởng tượng một ngày mình có thể thoát khỏi phong hỏa đài thứ năm.
Dịch Thần Phi chậc một tiếng, cười nói: “Đắc tội ai cũng không nên
đắc tội cô, lòng dạ cô ác lắm, chỉ cần giơ tay thôi đã đùa chết người
rồi”.
Cố Thanh Hy duỗi lưng, trong đôi mắt lộ ra ý cười: “Thần Phi đại ca,
huynh lại nói bậy rồi, ta sẽ kiện huynh tội xúc phạm danh dự của ta
đấy”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT