Nghe Cố Thanh Hy nói thế thì một đám quạ đen chợt bay qua đầu.

Hắn ta không sinh được con khi nào thế?

Dù có chuyện đó thật thì liên quan gì tới tên đàn chủ kia?

Chẳng lẽ tên đó còn tính làm gì hắn ta nữa hả?

Cáp treo bắt đầu chạy, xe cáp cũng chậm rãi di chuyển.

Đúng lúc này, Lâm đàn chủ dẫn người vội vã chạy tới, người còn chưa tới thì giọng đã tới trước rồi.

“Ngăn bọn họ lại, kỳ chủ hoàn toàn không có ra lệnh mang đám người hầu đó đi”.

“Cái gì… Mau ngừng cáp treo lại, nhanh lên…”

“Đã… Đã trễ rồi, bọn họ sẽ đến phong hỏa đài thứ năm ngay thôi”.

Sắc mặt mọi người chợt thay đổi, nhất là Lâm đàn chủ và Từ quản sự.

Lâm đàn chủ quát: “Thổi kèn, báo cho người của phong hỏa đài thứ năm, chuẩn bị xe cáp cho bổn tọa, bổn tọa tự đuổi theo”.



“Đàn… Đàn chủ, trước đó bên trên vừa ra lệnh, trong đêm chỉ có thể dùng nhiều nhất bảy xe cáp, một xe cho quản sự dẫn Diệp Phong lên đỉnh núi chính, còn sáu xe… Đều bị bọn họ dùng hết rồi”.

“Thế thì đi xin, mau đi xin xe cáp về đây, nhất quyết không được để bọn họ rời đi”.

“Rõ…”

Phong hỏa đài của đỉnh núi thứ sáu rối thành một đoàn.

Có người đi xin xe cáp, có người thổi kèn báo kẻ địch tập kích, bận rối tung rối mù.

Trong xe cáp, một người hầu nghe thấy tiếng kèn thì mặt cắt không còn hột máu.

“Các vị đại hiệp, bọn họ đã nghi ngờ chúng ta rồi, chúng ta… Chúng ta có thể chạy thoát được không?”

“Hoảng cái gì, thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng”.

Kỳ thủ của phong hỏa đài thứ năm nghe thấy tiếng kèn địch tập kích thì một đám như gặp đại địch, nghiêm túc đứng thẳng phía xa xa, khiến nhóm Cố Thanh Hy dừng lại.

Cố Thanh Hy lập tức biến thành ngôi sao màn bạc, xe cáp còn chưa tới đã há miệng nói to: “Đỉnh thứ sáu có địch tập kích, đang đuổi theo bọn ta sang đây, các ngươi mau gia tăng người, ngăn cản bọn họ lại”.



“Địch tập kích? Có bao nhiêu người?”

“Tạm thời chưa rõ, nhưng kẻ địch dịch dung thành Lâm đàn chủ, muốn cứu những người hầu này đi. Đây đều là người hầu hạ cho kỳ chủ, nếu để họ cứu được thì kỳ chủ sẽ chôn sống chúng ta mất, các ngươi phải ngăn lại”.

Nhóm kỳ thủ kia nửa tin nửa ngờ.

Dịch Thần Phi đi tới vài bước, giọng lạnh lùng nói: “Mỗi đỉnh núi đều có cao thủ bậc một, bậc hai, thậm chí là cao thủ bậc ba, nhiều cao thủ như thế mà không thể ngăn nổi kẻ cứu viện người hầu, giữ các ngươi lại cũng không có ý nghĩa gì”.

“Cái này… Hoa gian nhất hồ tửu”, kỳ thủ kia bỗng nhiên mở miệng nói.

Cố Thanh Hy và Dịch Thần Phi không khỏi bội phục sự may mắn của mình.

Đối đáp của tòa thứ sáu với tòa thứ năm đều là mật ngữ mà họ biết.

“Nguyệt hữu âm tình viên khuyết”.

Nhóm kỳ thủ đã bớt nghi ngờ phần nào, sẵng giọng nói: “Mời các vị xuống đây nghiệm thân một chút”.

Cố Thanh Hy nổi giận nói: “Kẻ địch đã đuổi đến nơi rồi còn nghiệm thân? Đừng có nói là các ngươi cấu kết với địch, cố tình để họ đuổi kịp bọn ta đấy nhé?”

“Oan uổng quá, sao bọn ta có thể cấu kết với kẻ địch được”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play