Sau khi Lâm Tử Nguyệt đang chuẩn bị lên giường đi ngủ thì tiếng sấm bên ngoài đã khiến cô giật mình. Từ lúc Khương Dật Hiên đến tìm cô tới giờ đã gần nửa tiếng, ngoài trời mưa to như vậy chắc là anh đã sớm trở về nhà rồi.
Lâm Tử Nguyệt muốn ra ngoài để kiểm tra thì cô đã vô cùng bất ngờ khi nhìn thấy Khương Dật Hiên vẫn đứng bên ngoài đợi cô, gương mặt anh bỗng nở một nụ cười hạnh phúc khi cuối cùng Tử Nguyệt cũng mở cánh cửa đó gặp anh, dù cho anh có đứng ngoài này bao lâu nữa nhưng chỉ cần gặp được cô thì anh cũng sẽ làm.
"Khương Dật Hiên, việc gì anh phải làm tới thế này? Tôi có bắt anh phải đứng ngoài trời mưa để chờ tôi đâu? Anh đang cố lấy sự thương hại từ tôi đấy à?"
Khoảnh khắc Khương Dật Hiên đứng ngoài dầm mưa suốt nửa tiếng trời đúng là đã khiến Lâm Tử Nguyệt có chút chạnh lòng nhưng thay vì cảm thấy thương anh, cô lại càng giận anh hơn. Nhưng Khương Dật Hiên lại mỉm cười trước lời trách móc mà anh cho rằng cô đang quan tâm tới mình ấy.
"Anh đã nói rằng sẽ đứng ở đây tới khi nào em chịu gặp anh thì thôi. Tử Nguyệt... chúng ta nói chuyện một chút có được không?"
Bên ngoài trời mưa rất to, thấy Khương Dật Hiên cứ đứng mãi ngoài đó cũng không tiện. Hết cách, Lâm Tử Nguyệt đành phải cho anh vào trong nhà của mình.
"Anh vào nhà đi."
Khương Dật Hiên chần chừ không bước vào trong, anh cúi nhìn thân thể ướt nhẹp của mình đang chảy nước ròng ròng xuống liền nói:
"Em không sợ anh sẽ làm ướt nhà của em sao?"
"Sao anh nói nhiều thế nhỉ? Tôi bảo anh vào thì vào đi."
Đây là lần đầu tiên Lâm Tử Nguyệt lớn tiếng với Khương Dật Hiên mà anh lại ngoan ngoãn nghe theo vì sợ cô nổi giận. Lúc này cô mới nhìn rõ được gương mặt hốc hác của Khương Dật Hiên, sự thay đổi đến chóng mặt của anh khiến cô nhất thời không thể hiểu được rốt cuộc anh trở nên như thế này là vì cô hay vì cái gì nữa.
"Bên trong có nước ấm đấy, anh vào đó tắm rửa đi, đừng đứng đây làm ướt sàn nữa."
"Được."
Khương Dật Hiên răm rắp nghe theo lời của Lâm Tử Nguyệt, chỉ có điều nếu cô đuổi anh đi thì anh lại không nghe lời thôi.
Lâm Tử Nguyệt mệt mỏi ngồi xuống ghế sofa và cứ ngồi ở đó đợi khi nào Khương Dật Hiên ra ngoài thì tính.
Một lát sau, Khương Dật Hiên mặc chiếc áo choàng tắm bước ra ngoài.
Tắm xong một cái nhìn anh có sức sống hơn hẳn, chứ không như ban nãy cả người ướt nhẹp chẳng khác nào một cái xác sống cả.
"Tắm xong rồi thì mau về đi, tôi còn đi ngủ." Lâm Tử Nguyệt đứng dậy, lạnh lùng quay đầu nói với anh.
Khương Dật Hiên không đáp lại lời nói của cô mà anh trực tiếp nhào đến đẩy Lâm Tử Nguyệt đập mạnh vào tường và khóa chặt cô ở đấy. Lâm Tử Nguyệt hốt hoảng đẩy anh ra nhưng Khương Dật Hiên lại không chịu buông tay.
"Khương Dật Hiên, anh mau cút đi, ở đây tôi không chào đón anh."
Trái với sự khó chịu của Lâm Tử Nguyệt, Khương Dật Hiên lại nhìn cô với ánh mắt đầy âu yếm. Anh thật sự rất muốn nói lời xin lỗi với Tử Nguyệt vì những chuyện đã làm.
"Tử Nguyệt, anh xin lỗi em, chúng ta trở về như trước đây có được không? Em bắt anh làm gì cũng được, quỳ xuống cầu xin em hay ra ngoài kia đứng cũng được, nhưng đừng đuổi anh có được không Tử Nguyệt."
Khương Dật Hiên đột nhiên nói mấy cái lời lạ lùng khiến Lâm Tử Nguyệt chẳng hiểu gì hết. Đây mà là Khương Dật Hiên lúc nào cũng tự cho mình là đúng và không hề để ý đến cảm xúc của người khác sao? Anh có bị ai nhập vào không thế?
"Buông tôi ra, mấy cái lời anh nói tôi không muốn nghe, anh mau buông tôi ra."
Lâm Tử Nguyệt liên tục có những hành động cự tuyệt với Khương Dật Hiên, nhưng nếu hôm nay cô không chấp nhận lời xin lỗi của anh chắc anh sẽ không rời đi mất.
"Khương Dật Hiên, đơn ly hôn tôi đã gửi cho anh rồi, anh ký chưa?"
Khương Dật Hiên lập tức đáp:
"Anh xé nó rồi."
"Vậy ngày mai tôi sẽ gửi cho anh bản khác."
"Tử Nguyệt, em đừng phí công gửi nữa, nếu em gửi bản nào anh sẽ xé bản đó. Anh sẽ không ly hôn với em, không bao giờ."
Vừa dứt lời, Khương Dật Hiên đã cúi xuống cưỡng hôn Lâm Tử Nguyệt. Nụ hôn bất ngờ ấy khiến Tử Nguyệt kinh hãi, cô đấm mạnh vào ngực anh vì cảm thấy nó thật dơ bẩn.
"Ưm… ư…"
Khương Dật Hiên tóm lấy tay của Tử Nguyệt ép chặt vào bức tường, anh mạnh mẽ đẩy sâu lưỡi của mình vào trong miệng của Tử Nguyệt, điên cuồng càn quét rút hết oxi trong đó khiến cô khó thở.
"Haa…"
Lâm Tử Nguyệt tức giận đẩy mạnh Khương Dật Hiên ra khỏi người mình, cô thở dốc sau đó căm phẫn tát thẳng vào mặt của anh.
Chát!
"Đồ điên!"
Cái tát của Lâm Tử Nguyệt khiến Khương Dật Hiên lệch hẳn mặt sang một bên, trên má còn in rõ dấu vết năm ngón tay mà Lâm Tử Nguyệt để lại, chỉ cần nhìn thôi đã biết nó đau đớn thế nào.
Sau đó Lâm Tử Nguyệt vừa lấy tay lau miệng để xóa sạch mùi vị của anh vừa lướt qua người anh để vào trong phòng ngủ. Nhưng Khương Dật Hiên lại không để yên, cái tát ban nãy của Lâm Tử Nguyệt cũng chẳng làm anh cảm thấy sợ, thậm chí còn khiến anh bạo gan hơn nữa.
Khương Dật Hiên chạy đến ôm lấy chân của Lâm Tử Nguyệt để cô ngã gập người lên vai mình rồi cứ thế vác cô vào trong phòng ngủ. Lâm Tử Nguyệt hốt hoảng vùng vẫy, cô đấm liên tiếp vào lưng của Khương Dật Hiên đồng thời hét lên:
"Khương Dật Hiên, bỏ tôi xuống! Anh làm cái trò gì thế hả?"
Bịch!
"A!"
Lâm Tử Nguyệt bị Khương Dật Hiên ném xuống mặt giường, cô nằm sõng soài trên ga giường nhăn mặt lại vì đau. Cơn đau còn chưa hết thì bên trên Lâm Tử Nguyệt đã bị Khương Dật Hiên hạ thân đè xuống, cơ thể nặng như núi của anh ép chặt cô xuống giường thật khó thở.
"Khương Dật Hiên, mau tránh ra!"
Mặc kệ Lâm Tử Nguyệt giãy giụa thế nào thì Khương Dật Hiên cũng chẳng để tâm đến. Anh thô bạo cởi hết cúc áo trên người của Lâm Tử Nguyệt, ném bộ đồ ngủ của cô xuống mặt đất rồi nhanh chóng cúi xuống chiếm đoạt lấy cơ thể của cô.
"Ưm…"
Khương Dật Hiên giống như con cầm thú, ngấu nghiến cưỡng bức thân thể của Lâm Tử Nguyệt.
"Buông ra… ưm."
Tử Nguyệt còn chưa nói hết lời thì miệng đã bị khóa chặt bởi một nụ hôn cuồng dã. Nụ hôn ấy như muốn nuốt chửng từng hơi thở và từng lời nói của Tử Nguyệt, đến cả cơ hội để thốt lên Khương Dật Hiên cũng không cho phép cô làm thế.
Nước mắt của Tử Nguyệt chảy xuống vành tai, cơ thể nhỏ bé run rẩy dưới thân của Khương Dật Hiên, đau đớn nhìn từng lớp vải trên người mình bị anh lột sạch sẽ. Khương Dật Hiên ngồi thẳng dậy cởi chiếc áo choàng tắm ra, vung tay ném nó bay lên không trung rồi từ từ hạ xuống bên cạnh đống quần áo đã ngổn ngang dưới đất từ lâu.
Thay vì cự tuyệt như ban nãy Tử Nguyệt lại chọn cách im lặng chịu đựng, cô mặc kệ Khương Dật Hiên muốn làm gì thì làm nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống. Khương Dật Hiên giống như đã bị mất kiểm soát, một lần nữa chẳng để ý gì đến cảm xúc của Lâm Tử Nguyệt khi đối mặt với chuyện này.
Đáng lẽ ra ngay từ ban đầu, cô không nên mở cửa để anh vào trong này mới phải.
…
Sáng hôm sau.
Từng tia nắng buổi sáng sớm chiếu rọi vào trong căn phòng ngủ vừa trải qua một trận hoan ái kịch liệt, mọi thứ sau cơn mưa kéo dài suốt một đêm đều trở nên tươi sáng và đầy sức sống, nhưng còn Lâm Tử Nguyệt lại cảm thấy thật đau đớn và hoàn toàn kiệt sức sau một đêm bị giày vò trên chiếc giường này.
Cô mở mắt nhìn ra bên ngoài, những hình ảnh đêm qua bỗng hiện về trong trí óc cô. Từng trận tấn công dồn dập đầy đau đớn của Khương Dật Hiên, đến tiếng la hét khàn cả giọng cầu xin anh dừng lại, Lâm Tử Nguyệt đều nhớ rất rõ.
"A…"
Lâm Tử Nguyệt chống tay ngồi dậy, cơn đau rát giữa hai chân khiến cô bất giác kêu lên. Chiếc chăn trên người cô vô thức rơi xuống làm lộ cơ thể in đầy dấu hôn đỏ chót của Khương Dật Hiên.
Trong khi cô đang phải chịu đau đớn thế này thì Khương Dật Hiên lại nằm bên cạnh cô ngủ một cách ngon lành. Nhìn anh như vậy, Lâm Tử Nguyệt lại thêm ghét anh hơn nhưng cô cũng đâu biết Khương Dật Hiên bây giờ đang cảm thấy thế nào.
Tối hôm qua đứng dầm mưa nửa tiếng trời nên sáng nay Khương Dật Hiên đã bị sốt. Trên trán anh ướt đẫm mồ hôi, gương mặt nhợt nhạt xanh xao, trông anh còn thảm hại hơn cả hôm qua nữa.
Thế nhưng Lâm Tử Nguyệt lại không để ý đến, cô rời khỏi giường, cầm quần áo vào trong phòng tắm và bắt đầu vệ sinh cơ thể. Đến lúc Lâm Tử Nguyệt ra khỏi phòng tắm, Khương Dật Hiên cũng chưa chịu dậy, cứ nghĩ anh vẫn còn ngủ rất ngon nên cô đã mặc kệ anh và ra ngoài phòng khách để chuẩn bị đi làm.
Lát sau, Khương Dật Hiên mới từ từ tỉnh dậy ở trên giường. Đầu anh đau như búa bổ, cơ thể mệt mỏi lại khó chịu, mồ hôi nhễ nhại cả một vầng trán. Rõ ràng đêm qua anh vẫn còn sung sức lắm nhưng đến sáng lại giống như một kẻ ốm yếu không còn chút sức lực nào.
"Tôi chuẩn bị đi làm rồi, anh mau ra ngoài đi tôi còn khóa cửa nữa."
Khi vừa thấy Khương Dật Hiên bước ra, Lâm Tử Nguyệt đã cầm túi đứng dậy, cô lạnh lùng nhìn anh và đuổi anh ra ngoài. Khương Dật Hiên chậm rãi đi đến trước mặt Tử Nguyệt, anh đưa tay định chạm vào cô thì bị cô né tránh.
"Đừng động vào tôi."
Khương Dật Hiên mấp máy đôi môi khô khốc, cảm thấy có lỗi vì đêm hôm qua.
"Anh xin lỗi vì đêm qua đã không kiềm chế được."
"Hừ… anh làm xong rồi mới xin lỗi thì được ích gì? Cũng giống như việc anh đã khiến tôi tổn thương rồi xin lỗi ấy, nó chẳng có một tác dụng nào hết. Lời xin lỗi của anh không khiến mọi chuyện trở lại như cũ được đâu."
Lâm Tử Nguyệt quay mặt rời đi, Khương Dật Hiên định đưa tay giữ lấy cô nhưng đột nhiên cảm thấy choáng váng, anh thẫn thờ nhìn mọi thứ xung quanh tất cả cứ như đang đảo lộn hết cả lên vậy. Cuối cùng, cơn chóng mặt cũng dứt nhưng Khương Dật Hiên lại ngã lăn ra đất rồi ngất xỉu ở trong nhà của Tử Nguyệt.
Rầm!
Lâm Tử Nguyệt nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại, sau khi phát hiện Khương Dật Hiên ngất xỉu cô lập tức chạy đến.
"Khương Dật Hiên, anh sao thế? Khương Dật Hiên, tỉnh lại đi."
Dù cô có lay thế nào Khương Dật Hiên cũng không tỉnh dậy. Lâm Tử Nguyệt lo lắng đỡ lấy anh, cô chạm phải trán của anh thì cảm thấy nó vô cùng nóng, dường như anh bị sốt rất cao chứ không phải sốt nhẹ nữa.
Sau đó, Lâm Tử Nguyệt đã rút điện thoại trong máy ra và gọi tới bệnh viện của mình.
"Alo? Mau chóng cho một xe cấp cứu tới nhà của tôi nhé! Tôi là bác sĩ Lâm Tử Nguyệt đây, mau lên nhé."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT