Câu xin lỗi của Khương Dật Hiên nếu là trước đây thì Lâm Tử Nguyệt rất mong anh có thể nói ra nhưng giờ thì khác rồi, cô không cần lời xin lỗi đó nữa vì nó chẳng thay đổi được gì cả. Một lời xin lỗi không thể khiến Tử Nguyệt bỏ qua cho những gì mà Khương Dật Hiên đã gây ra làm cô bị tổn thương. Vết thương đó quá sâu, thật khó có thể chữa lành được.

Mã Hiểu Tam ngồi trong phòng khám của bạn trai để bôi thuốc. Bạn trai mới của anh ta cũng là một bác sĩ ở đây, hai người họ lúc nào cũng được ở gần nhau như vậy thì tốt quá rồi còn gì bằng. Lâm Tử Nguyệt mở cửa bước vào, gương mặt cô lộ rõ vẻ có lỗi khi thấy Hiểu Tam bị đánh.

"Tôi thay mặt Khương Dật Hiên xin lỗi cậu nhé, vì tôi mà cậu lại bị ăn đánh oan."

Mã Hiểu Tam phẩy tay rồi lắc đầu:

"Không có gì đâu, chắc là chồng bà lại ghen tuông có phải không? Tôi xin lỗi nhé, chắc tại tôi với bà hay đi với nhau nên chồng bà mới hiểu lầm."

"Chuyện đó cậu không cần để ý nữa vì tôi với anh ấy sắp ly hôn rồi."

Nghe đến đây Mã Hiểu Tam bỗng giật nảy mình lên rồi há hốc miệng ngạc nhiên vì không thể tin được. Bạn trai của anh ta tuy chẳng hiểu gì cũng làm điệu bộ giống Hiểu Tam, tỏ ra ngạc nhiên đến tột độ.

"Trời ơi, bà đừng nói với tôi là vì tôi nên hai người ly hôn nhé. Thế thì không được đâu, tôi phải đi giải thích rõ ràng với chồng bà như thế mới được."

Lâm Tử Nguyệt mỉm cười, cô giữ lấy tay của Mã Hiểu Tam rồi lắc đầu.

"Chúng tôi ly hôn không phải do cậu đâu Hiểu Tam. Một cuộc hôn nhân không có sự tin tưởng sẽ nhanh chóng rạn nứt thôi."

"Nhưng không phải bà mới kết hôn à?"

"Thì đó cũng chỉ là một khoảng thời gian thôi mà, tôi muốn ly hôn để bản thân được thoải mái hơn."

Lâm Tử Nguyệt nói rằng ly hôn sẽ giúp cô được thoải mái nhưng trong cách nói chuyện lại không được như vậy. Bởi vì trong trái tim của cô, Khương Dật Hiên vẫn giữ một vị trí nào đó, để quên được anh luôn thì không phải điều dễ dàng gì.

Tối hôm ấy, Khương Dật Hiên lại uống rượu say và trở về nhà.

Bình thường anh sẽ nhìn thấy Lâm Tử Nguyệt đợi anh ở phòng khách, nhưng hôm nay căn nhà lại vắng tanh.

Chỉ lát sau, người hầu mới chạy từ trong ra để đỡ anh.

"Khương thiếu gia, anh lại uống say sao?"

Khương Dật Hiên mơ màng liếc nhìn xung quanh rồi hỏi:

"Tử Nguyệt đâu rồi?"

"Thiếu gia, thiếu phu nhân đã rời đi hôm qua rồi mà."

Nghe tới đây Khương Dật Hiên mới chợt nhớ ra Tử Nguyệt đã không còn ở nơi này nữa. Anh nhớ lại những việc mình đã làm, những lời nói anh nói với cô, toàn bộ đều khiến anh hối hận. Nhưng sự hối hận này đã quá muộn màng, vì mọi thứ đã không thể cứu vãn được nữa, Lâm Tử Nguyệt cũng đi rồi và hai người cũng chuẩn bị ly hôn.

Cuộc hôn nhân này không giữ được là do sự dễ dãi của Khương Dật Hiên trong mối quan hệ với Ái Mỹ và do anh không hiểu cảm xúc của vợ mình nên mới thành ra như vậy. Kết quả thật giống với những gì Khương phu nhân đã nói, để vụt mất Tử Nguyệt chính là chuyện sẽ khiến anh hối hận suốt cả một đời.

Khương Dật Hiên ngồi xuống ghế sofa, anh ôm mặt rồi bắt đầu khóc. Người hầu trong nhà chưa từng thấy thiếu gia của họ rơi nước mắt vì thế khi thấy anh khóc, họ cũng tỏ ra thông cảm. Chỉ vì cái tôi quá lớn mà anh đánh mất cả hạnh phúc của mình.

"Tử Nguyệt, anh sai rồi, về với anh đi có được không?"

Tiếng nấc cụt của Khương Dật Hiên vang vọng khắp căn nhà, nhưng dù anh có biết lỗi thì Tử Nguyệt cũng chẳng nghe thấy và cũng chẳng dễ dàng gì mà bỏ qua. Như cô đã nói, vết thương anh gây ra cho cô là quá lớn, phải mất một thời gian mới có thể lành lại được. Chỉ một câu xin lỗi, chỉ một giọt nước mắt thì rất khó để cả hai quay lại được như trước đây.

Đêm đó Tử Nguyệt nằm trên giường cũng không tài nào ngủ được.

Cô nhớ đến hồi mới cưới, Khương Dật Hiên chiều chuộng cô một cách vô đối, thậm chí còn để cô thoải mái mua sắm thỏa thích mà không cần lo lắng điều gì cả. Lâm Tử Nguyệt vẫn thường tự hào nói với người khác rằng Khương Dật Hiên rất yêu mình nên chỉ cần có được tình yêu của anh là sẽ có được tất cả mọi thứ.

Nhưng người ta nói rất đúng, không có gì có thể thắng được thời gian.

Dù hai người họ chỉ mới kết hôn không lâu nhưng cuộc hôn nhân đã không thể kéo dài thêm được nữa.

Lâm Tử Nguyệt đau lòng nhớ đến cảnh tượng Khương Dật Hiên ôm hôn người phụ nữ khác, cô cứ nghĩ hành động thân mật ấy anh chỉ dành cho một mình mình nhưng cô đã lầm rồi.

Đêm hôm đó không chỉ có mình Khương Dật Hiên khóc lóc vì hối hận mà Lâm Tử Nguyệt cũng rơi nước mắt vì những tổn thương anh đã gây ra cho cô.



Vài ngày sau.

Đã là một tuần kể từ lúc Khương Dật Hiên và Lâm Tử Nguyệt sống ly thân. Hai người họ đã không gặp nhau, không liên lạc với nhau trong vòng một tuần rồi. Lâm Tử Nguyệt cũng đã dần quen với việc sống một mình ở căn nhà mới, không có Khương Dật Hiên, không có sự xuất hiện của anh thì cô vẫn sống tốt như thường.

Ngày hôm nay, mọi thủ tục ly hôn cũng đã làm xong xuôi. Lâm Tử Nguyệt chẳng do dự gì mà ký vào tờ đơn đó rồi gửi nó đến cho Khương Dật Hiên.

Ly hôn là giải pháp tốt nhất cho cả hai người họ, chỉ khi không còn bị cuộc hôn nhân này ràng buộc thì Lâm Tử Nguyệt mới cảm thấy thoải mái.

Hôm đó, Khương Dật Hiên đang ngồi trong văn phòng thì nhận được đơn ly hôn do Tử Nguyệt gửi tới. Khương Dật Hiên của mấy ngày nay trông vô cùng tàn tạ và thiếu sức sống bởi cứ tối đến là anh lại uống rượu, anh chán đời tới mức không cả chú ý đến việc chăm chút cho ngoại hình của mình.

Đơn ly hôn đang đặt ở trên bàn với một bên chữ ký của Lâm Tử Nguyệt. Nếu bây giờ anh ký vào đó có nghĩa là sẽ đánh mất Lâm Tử Nguyệt mãi mãi.

Đúng lúc ấy, Ái Mỹ lại mở cửa bước vào trong. Cô ta vẫn không bỏ cuộc và bám dính lấy Khương Dật Hiên cho tới cùng.

"Khương tiên sinh, chúng ta đi ăn trưa cùng nhau nhé?"

Ái Mỹ muốn mời Khương Dật Hiên đi ăn trưa nhưng lại vô tình nhìn thấy giấy ly hôn của Khương Dật Hiên và Lâm Tử Nguyệt. Cô ta vui sướng tới mức nhảy múa trong lòng sau đó nói với anh:

"Nhanh như vậy mà Lâm Tử Nguyệt đã muốn ly hôn với anh rồi, sao anh còn chưa ký thế? Không phải anh nói sống với người vợ hay ghen tuông là rất phiền sao?"

Câu nói của Ái Mỹ khiến cơn thịnh nộ trong lòng Khương Dật Hiên bùng lên. Anh liếc mắt lườm cô ta khiến Ái Mỹ sợ hãi rùng mình.

"Cô nói đủ chưa?"

"Em… em chỉ lỡ miệng thôi."

"Cô nghĩ tôi sẽ ly hôn với Tử Nguyệt thật sao? Nằm mơ đi."

Khương Dật Hiên cầm tờ giấy ly hôn lên rồi xé nó thành nhiều mảnh trước mặt Ái Mỹ. Anh đứng dậy ném từng mảnh giấy ấy vào người của Ái Mỹ rồi nói:

"Tôi đã chuyển hồ sơ của cô sang bộ phận nước ngoài rồi, họ sẽ sớm duyệt và cô sẽ phải sang bên đó để làm."

"Cái gì? Anh định đuổi việc em sao?" Ái Mỹ lớn tiếng hỏi.

"Tôi không có đuổi cô, tôi chỉ đang chuyển công tác cho cô thôi."

"Em không đi, em sẽ không bao giờ rời khỏi đây."

"Cô không đi thì cũng không sao hết…"

Ái Mỹ nghe được câu này bỗng mỉm cười, cô ta biết Khương Dật Hiên cần mình nên không thể đuổi cô ta một cách dễ dàng được. Nhưng Khương Dật Hiên còn chưa nói hết, câu ở phía sau đấy mới là điều anh thực sự muốn cô ta biết.

"Vì tôi sẽ đuổi việc cô thẳng cẳng chứ không phải là chuyển công tác nữa. Nếu cô không đi, thì cô sẽ không còn cơ hội nào làm việc nữa đâu."

Nói rồi Khương Dật Hiên lặng lẽ đứng dậy rồi đi ra ngoài, nhìn anh lúc này trông chẳng có chút sức sống gì cả, cứ như một cái xác vô hồn lạnh lùng lướt qua mặt của Ái Mỹ. Cô ta không tin Khương Dật Hiên lại đuổi việc cô ta vì thế mới hét toáng lên:

"Tại sao lại đuổi việc em? Em đâu có làm gì mà anh lại đuổi việc em?"

"Cô đã khiến tôi mất đi một gia đình hạnh phúc, chỉ vì sự thương hại dành cho cô mà tôi nghĩ là bình thường ấy lại khiến tôi lâm vào cảnh này."

"Lâm Tử Nguyệt không có anh hạnh phúc, nhưng em có thể làm mà." Ái Mỹ rưng rưng nước mắt nhìn Khương Dật Hiên.

Khương Dật Hiên vẫn lạnh lùng như vậy, anh thậm chí còn không quay lại đối diện với Ái Mỹ.

"Nhưng tôi không hề thích cô."

"Nếu anh không thích em thì có thể tập dần."

"Tôi không muốn như vậy, bản thân cô cũng hiểu được là tôi không hề thích cô mà Ái Mỹ. Tôi cho cô cơ hội cuối cùng để lựa chọn, nếu không… thì đừng trách tôi."

Ái Mỹ đã cố gắng tìm mọi cách để có được người mình yêu nhưng chính sự tham lam và xấu xa của cô ta đã đẩy cô ta tới bước đường này. Xen vào chuyện tình cảm của người khác đã là sai trái và việc cô ta trắng trợn hủy hoại hạnh phúc của một gia đình còn sai trái gấp vạn lần.

Ngày hôm ấy trời đổ mưa rất to, sấm chớp đùng đùng kéo dài hàng mấy tiếng đồng hồ vẫn chưa ngừng lại.

Lâm Tử Nguyệt lái xe trở về nhà vừa đúng lúc ngoài trời mưa to nhất, những hạt mưa cứ xối xả rơi xuống che đi tầm nhìn của Lâm Tử Nguyệt khiến cô lái xe thật sự rất khó khăn.

Khoảng vài phút sau thì Lâm Tử Nguyệt đã về tới nhà. Giống như mọi ngày, cô tắm xong thì sẽ làm skincare trước khi ngủ, mọi thứ đã lặp đi lặp lại như vậy cũng được một tuần và Lâm Tử Nguyệt đã quen với điều đó.

Đúng lúc ấy, bên ngoài có tiếng chuông cửa vang lên.

Lâm Tử Nguyệt quấn vội khăn tắm vào người rồi chạy ra xem thử là ai thì vô cùng bất ngờ khi thấy Khương Dật Hiên đang đứng lù lù sau cánh cửa. Cả người của anh từ trên xuống dưới đều ướt nhẹp, gương mặt hốc hác nhìn chằm chằm vào trong nhà của Tử Nguyệt. Đam Mỹ Hiện Đại

"Khương Dật Hiên, anh tới đây làm gì?" Lâm Tử Nguyệt không mở cửa mà nói vọng ra ngoài.

"Tử Nguyệt, anh nhớ em, muốn gặp em."

"Còn tôi thì không muốn gặp anh, anh về đi."

Lâm Tử Nguyệt đuổi Khương Dật Hiên đi nhưng anh vẫn cứ đứng đó.

Đoàng!

Tiếng sấm chớp khiến Lâm Tử Nguyệt giật bắn cả mình, ngoài trời đang mưa rất to nếu Khương Dật Hiên còn đứng đấy nữa thì đã ướt lại càng thêm ướt.

"Anh sẽ đứng ở đây đợi em cho tới khi nào em chịu ra gặp anh."

"Vậy thì anh cứ đứng đó dầm mưa đi, tùy anh."

Lâm Tử Nguyệt bỏ mặc Khương Dật Hiên ở bên ngoài trời mưa rồi trở về phòng ngủ của mình. Việc dầm mưa là do anh tự chọn, cô đâu có ép anh làm thế.

Khương Dật Hiên đứng yên lặng trước cửa nhà của Lâm Tử Nguyệt, cho dù mưa có to thế nào, sấm chớp có nhiều ra sao anh vẫn cứng đầu đứng ở đó không chịu đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play