Nhìn cô ta ăn mặc từ đầu đến chân toàn hàng hiệu, mặt mày makeup tỉ mỉ, lại dám hỏi tôi “mày là ai” như vậy thì chắc chắn không phải trộm được. Người thân thiết với Phong đến nỗi có thể biết được cả mật mã vào nhà thế này, hẳn phải là cô gái tên Linh mà tôi luôn tò mò nhỉ?Tôi không dám lên mặt với “bạn gái” của chủ nhà nên vẫn lịch sự đáp:– À… em là người giúp việc ạ. Chị là ai thế ạ?– Người giúp việc? Giúp việc từ bao giờ? Sao tao không nghe anh Phong nói?– Anh ấy mới thuê em thôi ạ.– Giúp việc quái gì mà trẻ thế? Sao quần áo sách vở của mày lại để đây? Mày ở lại đây luôn đấy à?Tôi nghĩ Phong đã không muốn nói với cô ta, giờ mình lại thú nhận thì mọi việc càng thêm rắc rối, thế nên tôi đành nói:– À không ạ. Hôm nay em chuyển đồ sang phòng trọ khác, bên phòng trọ mới chưa dọn xong nên em để tạm đồ đạc ở đây thôi ạ. Em chỉ đến nấu cơm với dọn dẹp nhà cửa cho anh Phong, còn bình thường em không ở đây.– Thật không?– Thật ạ.– Mày có gì với anh Phong không?– Không ạ. Nhưng mà chị là ai thế ạ?Cô ta khinh khỉnh nhìn tôi từ đầu đến chân một lượt, sau đó mới bĩu môi một cái:– Tao là người yêu anh Phong. Sao? Người yêu anh ấy hỏi mày những thứ ấy không được à? Có tin tao nói với anh Phong một câu là mày bị đuổi thẳng cổ ngay không?– À… tại em không biết chị là người yêu anh ấy, em xin lỗi chị ạ.– Tao tên Linh, người yêu ông Phong. Mày nhớ cho kỹ.– Vâng ạ.– Đi rót cho tao cốc nước đi.Chắc tại tôi ăn mặc quê mùa quá, với cả quần áo cũng bỏ trong túi bóng để ở ghế sofa nên Linh mới không quá nghi ngờ việc tôi với Phong có gì mờ ám. Có điều tính khí cô tiểu thư này hình như hơi ngang ngược thì phải, ban nãy lục lọi vứt quần áo sách vở của tôi đã đành, giờ tôi đi rót nước, cô ta còn cố tình dẫm qua dẫm lại lên đồ đạc của tôi, xong lúc ngồi xuống ghế còn tiện tay cầm cả máy tính của tôi quăng vào thùng rác nữa.Tôi ức nhưng không dám nói, cứ nghĩ dù sao mình cũng là người ăn nhờ ở đậu, cứ nhịn đi cho xong. Có điều cô ta thì hình như vẫn chưa muốn buông tha cho tôi thì phải, lúc tôi cầm cốc nước đi lại, Linh còn bảo:– Tao vẫn thấy sai sai thế nào ấy. Mày đang còn trẻ như thế sao lại đi xin làm giúp việc? Hay mày muốn gạ gẫm anh Phong nên mới đến đây?– Không ạ. Em với anh Phong không có gì cả, chị không tin thì cứ hỏi anh Phong là biết ạ.– Thế bình thường mày làm ở đây từ mấy giờ đến mấy giờ?– Em nấu cơm buổi trưa với buổi tối ạ.– Không phải, bình thường anh Phong không mấy khi về buổi trưa. Mày nấu cơm trưa làm gì?Lúc ấy tôi nghĩ quả này xong rồi, để lộ sơ hở thế này thì cô ta kiểu gì cũng bắt được thóp tôi, thế nhưng may sao tự nhiên nhìn thấy cái điện thoại cô ta để trên bàn, đầu tôi lại nảy số ngay lập tức:– À, tại em không có số điện thoại của anh Phong, với cả bình thường cũng ít gặp với ít giao tiếp với anh ấy nữa nên em cứ đến buổi là sẽ qua nấu cơm thôi ạ. Hôm nào anh Phong về thì ăn, còn không về thì buổi chiều em đến sẽ dọn ạ.Linh nhìn chằm chằm từng biểu hiện trên gương mặt tôi, tựa như đang dò xét xem tôi nói thật hay nói dối. May sao ở Phố Hoàng Thành cũng lâu nên tôi đã quen với việc phải giả vờ như thế này rồi, tỏ ra bình thản như không cũng không vấn đề gì cả.Mà cô ta nhìn chán rồi cũng thôi, chỉ bảo:– Ê.– Dạ.– Mày đang học 11 à.– Vâng.– Bao tuổi mà học lớp 11?– Em 25 ạ.– À. Nhà nghèo nên giờ mới được đi học đến 11 hả?– Vâng ạ.– Muốn có tiền ăn học không?– Dạ?– Giờ tao cho mày 3 triệu, mày theo dõi ông Phong cho tao. Ngoan thì tao sẽ cho hơn, ok không?Tự nhiên Linh nói vậy khiến tôi rất ngạc nhiên, à không, là loạn hết cả não mới đúng. Tôi chưa từng thấy bạn gái nào vênh váo đến mức hễ mở miệng ra là sẽ nói “người yêu của anh Phong”, nhưng sau lưng lại phải thuê người ta theo dõi bạn trai cho mình cả.Linh thấy tôi tròn xoe mắt không đáp mới lôi từ trong túi ra một xấp tiền polime 500 nghìn, ném lên bàn:– 5 triệu? Sao? Vẫn chê ít à?– À không ạ. Mà em ít gặp anh Phong lắm, em có biết theo dõi gì đâu. Em không dám nhận đâu ạ.– Mày cứ đến đây nấu nướng hàng ngày, rồi để ý xem ông ấy có léng phéng với con nào không là được.Nói đến đây, Linh có vẻ hơi xấu hổ vì sợ tôi hiểu nhầm cô ta không quản nổi người yêu, thế là nghĩ ngợi thế nào lại bổ sung thêm một câu:– Ông Phong đẹp trai nên lắm gái theo lắm. Có khi không thích nhưng mấy con ranh khác cứ quấn lấy, rồi nhỡ đến khi bị tấn công quá, xiêu lòng thì không ai biết được. Cứ phòng trước cho chắc.– Nhưng em không gặp anh ấy mấy đâu ạ. Không tiếp xúc thì sao theo dõi được hả chị?– Mày nói lắm thế nhỉ? Tóm lại khi nào ở nhà mày gặp ông ấy thì chịu khó nghe ngóng xem có liên lạc với con nào không, rồi dọn nhà thì để ý xem có đồ đạc của đàn bà không. Đã ngoại tình thì kiểu gì chả có sơ hở. Đến lúc có thông tin gì thì mày cứ nói với tao là được, tin đúng thì tao sẽ thưởng thêm cho mày.Tôi nghĩ nếu mình nhất quyết từ chối thì cô ta sẽ không buông tha cho tôi, tiểu thư nhà giàu ngang ngược mà, không được người khác phục tùng thì kiểu gì cũng lắm chuyện.Thế nên tôi đành bảo:– Vâng, thế thì để có gì thì em báo lại với chị ạ. Còn tiền thì thôi, đợi đến khi nào có tin gì thì em mới lấy. Còn giờ em chưa làm gì thì em chưa dám nhận đâu ạ.– Trông mày nghèo rớt mồng tơi như thế mà lại chê tiền cơ à?– À… không phải ạ. Mà là em sợ không có tin gì cho chị nên không dám cầm tiền ạ. Tại vì từ lúc em đến đây làm tới giờ vẫn chưa biết gì về anh Phong cả ấy chị ạ, anh ấy làm ở đâu hay có người yêu hay chưa em cũng không biết.Cô ta thấy tôi trả lời thế, ánh mắt chòng chọc khi nãy mới có thể tạm dịu xuống. Linh có vẻ hài lòng bảo tôi:– Ờ. Mày làm sao thì làm, tao khuyên mày một câu, đừng có dại gì mà léng phéng với ông Phong nhớ chưa? Tao không phải loại bình thường đâu, có thể cho mày tiền được, nhưng cũng có thể nhấn mày xuống bùn không ngóc đầu lên được. Hiểu không?– Vâng, em hiểu ạ.– Chuyện hôm nay không được nói lại với anh ấy. Nếu không thì đừng có trách.– Vâng.– Trưa nay anh Phong không về đâu, mày khỏi cơm nước. Mang cái đống giẻ rách này của mày đi đâu thì đi đi. Tốt nhất là đừng để tao biết mày ngủ qua đêm ở đây đấy.– Vâng.Thế là tôi đành phải đi lại gần cô ta, cúi xuống nhặt từng chiếc quần áo của mình bị dẫm lên. Linh ngồi trên ghế thì khinh miệt nhìn xuống, giống như nhìn một đứa mọi rợ dưới chân cô ta vậy.Lúc ấy, thực sự trong lòng tôi cũng cảm thấy rất khó chịu, nhưng thật đáng buồn, tôi lại chẳng thể nói gì cả. Bởi vì cô ta là bạn gái của Phong, mà như thế thì cũng như chủ cái nhà này, một kẻ được mua về như tôi lấy tư cách gì mà phản đối hay đòi hỏi cô ta phải lịch sự với đồ đạc của tôi đây?Không, một kẻ nghèo rớt mùng tơi tôi chẳng có tư cách gì cả!Tôi chỉ là một con kiến trong lòng bàn tay của vận mệnh mà thôi, vì nghèo vì hèn nên ước mong lớn nhất của tôi chỉ là sống một cuộc đời yên ổn, không gây sự không tranh đua, không giành giật với ai. Kể cả bây giờ đây, nhìn những quyển sách mình nâng niu mỗi ngày giờ bị ném đến te tua, còn in đầy dấu chân của cô gái đó, tôi vẫn tự nhủ mình phải cố nhịn, bao nhiêu uất ức đều nuốt ngược vào tim, nhặt xong, còn phải nở thêm một nụ cười với cô ta nữa rồi mới đi ra ngoài.Tôi vác theo đống đồ đạc, chẳng biết phải đi đâu nên đành đến nhà chị Hoa. Bà ấy vừa nghe tôi bảo đến ở nhờ mấy hôm thì lập tức vội vã phi từ nhà hàng về, vừa thấy tôi đã trợn mắt:– Ơ con hâm này? Sao tự nhiên lại mang đồ đạc đi thế này? Bị ông Phong đuổi rồi à?– Không, hôm nay người yêu anh Phong đến nhà.– Hả? Đến nhà á? Bắt gặp mày à?– Vâng.Tôi kể sơ qua lại mọi chuyện cho chị Hoa nghe, bà ấy trầm ngâm sờ cằm nghĩ ngợi một lúc, sau đó phán một câu xanh rờn:– Thế thì tao nghĩ ông Phong có khi cũng không yêu con bé kia đâu. Cái loại tiểu thư đỏng đảnh, đến tao nghe thôi còn ngứa hết cả tai, ông Phong thiếu gì gái, thích gì cái loại đó.– Chủ yếu nhà người ta có thể giúp anh ấy trong công việc ấy chứ.– Giúp là một chuyện, yêu hay không là chuyện khác. Nghĩ mà xem, nếu ông Phong yêu thì tội gì phải mua mày về, rồi ở chung với mày thế cũng không nói cho con đó biết, rồi cái quan trọng nhất là nó không tin tưởng ông Phong nên mới thuê mày theo dõi nữa. Tiên sư con ngu, nhờ đúng mày theo dõi mới ác chứ.– Em cũng chẳng biết nữa, em cứ thấy lằng nhằng sao sao ấy. Một là ông Phong mua em nhưng không ngủ với em, lúc đầu em nghĩ do có người yêu nên mới không đụng vào em cơ. Nhưng giờ lại thấy đối với cả người yêu, ông ấy cũng cứ lạnh nhạt kiểu gì ấy. Thôi, tóm lại là khó diễn tả lắm.– Hay ông ấy bị Gay nhỉ? Có người yêu chỉ để che mắt thôi.– Em cũng nghĩ thế.– Thế nãy giờ mày đã nói với ông ấy vụ con bé kia đến chưa?– Chưa ạ. Em quên, chưa nói gì cả.– Giờ mày muốn biết mối quan hệ của lão ấy với con Linh liếc gì đó thì cứ nhắn tin kể lại sự tình đi. Xem thái độ ông ấy ra sao là biết ngay.– Ra sao là ra sao ạ?– Thì ví dụ như sốt sắng, lo lắng, rồi hỏi mày liên tục xem mày có để lộ sơ hở gì không, như thế chứng tỏ ông ấy sợ con Linh kia biết. Còn thờ ơ chả bận tâm gì thì chính xác ông này bị Gay.– À… vâng. Để em thử xem.– Nhắn đi, có gì báo tao. Giờ tao phải chạy ra cửa hàng đã, ông chủ không thấy tao 15 phút là g.iế.t tao c.hế.t. À, thức ăn ở trong tủ đấy, mày đói thì nấu gì mà ăn nhé, trưa tao không về.– Vâng.Đợi chị Hoa đi rồi, tôi mới lôi điện thoại ra, nhưng đắn đo mãi cũng không biết phải nhắn cho Phong cái gì. Kể hết cho anh ta nghe những thứ Linh đã nói và đã làm thì sợ hai người xảy ra mâu thuẫn, mà không nói thì cũng không được. Cuối cùng, sau cả tiếng trằn trọc suy nghĩ, tôi quyết định nhắn một tin:– Anh ơi, anh có đang bận không?Gần mười phút sau mới có tin nhắn trả lời lại, vẫn cộc lốc y hệt tính cách thường ngày của Phong:– Sao thế?– Lúc nãy có bạn anh đến nhà ạ.Khi nhắn xong tin này thì Phong không rep nữa mà gọi lại luôn. Nhìn số của Phong nhấp nháy trên màn hình, bỗng dưng lòng tôi thoáng chốc chùng xuống, tôi nghĩ đến lời chị Hoa nói, có lẽ anh ta thực sự lo lắng bị Linh phát hiện nên mới sốt sắng gọi lại luôn như vậy.Nhưng nếu đã lo lắng như thế, tại sao còn bao tôi làm gì?Tôi lẳng lặng hít sâu vào một hơi, đè nén cảm giác trong lòng mình xuống rồi mới nghe máy:– Alo ạ.– Cô không thể nhắn tin luôn một dòng được à?– Dạ?– Nhắn nhát gừng thế không sợ tốn tiền điện thoại à? Có gì nói luôn đi.– À… Lúc nãy có một chị bạn của anh đến nhà, chị ấy hỏi em là ai, em sợ ảnh hưởng đến anh nên chỉ nói em là người giúp việc ạ. Không biết chị ấy đã nói lại với anh chưa?– Bạn á? Bạn nào?– Em nghe nói chị ấy tên Linh.Đầu giây bên kia chợt im lặng vài giây, tôi tưởng Phong đang ngẫm nghĩ xem phải giải thích với Linh thế nào, nhưng mà cuối cùng anh ta lại bảo:– Gây sự với cô à?– Không, chị ấy chỉ hỏi em là ai thôi. Nhưng mà em ngại chị ấy hiểu nhầm nên xách đồ đi rồi. Em định hỏi ý anh xem như thế nào, nếu không được ở lại nữa thì em sang nhà chị bạn, cứ đến giờ thì em sẽ về nấu cơm cho anh nhé?– Giờ cô đang ở đâu?– Em đang ở nhà chị bạn em ạ.– Tôi hỏi chỗ nào?– Ở bên quận xxx ạ, cách nhà bên kia tận 6km cơ.– Chiều 5h qua đón.Tôi tròn xoe mắt, còn chưa kịp hỏi “ai qua đón” hay “đón tôi làm gì” thì Phong đã cúp máy. Tất nhiên tôi cũng không dám gọi lại mà chỉ thấp tha thấp thỏm ngồi chờ thôi. Mỗi bà Hoa nghe xong là cười phớ lớ:– Thế thì chứng tỏ ông ấy bén hơi mày thật rồi đấy. Kệ con kia phát hiện, ông ấy vẫn dây dưa với mày đấy thôi. Tao nghĩ khả năng ông Phong cũng không yêu con kia đâu.– Thế thì anh ấy là Gay thật hả chị?– Gay cái con khỉ, tao chỉ bảo nếu ông ấy thờ ơ không quan tâm thì mới là Gay. Đằng này ông ấy vẫn bảo đến đón mày thì chắc không phải đâu. Ông ấy để ý đến mày đấy.– Shi.t, mấy cái lời này mang ra đi lòe trẻ con đi, còn lâu em mới tin.– Tao nói thật mà. Không tin hôm nay mày thử gạ lão ấy xem.– Thôi em không nói với bà nữa, em tranh thủ ngủ tý đây. Tối nếu không thấy em về thì bà cứ đóng cửa ngủ đi nhé, có gì em nhắn tin sau.– Mẹ, đúng là loại có mới nới cũ, có trai đẹp đến đón phát quên chị mày luôn. Mày nhớ mặt tao đấy.Đọc tin nhắn này của chị Hoa xong, tôi không nhắn lại nữa nhưng cứ tủm ta tủm tỉm cười, xong rồi cũng không ngủ được, cười chán lại nghĩ đến Phong, cả Linh nữa. Tôi không biết giữa bọn họ là thế nào, nhưng anh ta không hỏi đến thái độ của Linh khi gặp tôi, nghĩa là anh ta không để ý đến cô ta nhỉ?Haizzz, chẳng biết sao cứ nghĩ đến việc Phong không bận tâm đến cô ta, trong lòng tôi lại lén lút vui mừng thế này?Tôi cứ nằm ngẩn ngơ đến tận chiều, xong rồi cuối cùng lại ngủ quên mất, mãi đến khi thấy điện thoại Phong gọi đến mới cuống cuồng bật dậy.Vừa nhấc máy đã nghe đầu dây bên kia cáu kỉnh:– Đường tắc, chờ tý.– Vâng. Anh cứ từ từ đi nhé, ở đây giờ tan tầm đông lắm.– Gửi định vị vị trí của cô sang đây đi. Tôi tìm đường tắt đi cho nhanh.– Vâng.Chẳng biết Phong tìm đường tắt kiểu gì mà đến tận tối mịt vẫn chưa thấy anh ta đến, mà tôi thì lo đại gia mất công chờ nên chạy ra tận đầu ngõ đợi, cuối cùng đứng mỏi hết cả chân, mãi đến 7 rưỡi tối mới thấy xe anh ta đến nơi.Tôi vội vàng chạy ra xe, lúc đi được mấy bước, chân tê còn suýt nữa khuỵu xuống. Nhưng mà khi lên xe mặt mày tôi vẫn phải cười tươi như hoa, đon đả hỏi anh ta:– Tắc đường lắm hả anh?Phong hơi mất tự nhiên đáp:– Ừ. Đồ đạc của cô đâu?– À, đây ạ. Em có mỗi cái túi bé bé thế này thôi. Mấy bộ quần áo với sách vở ấy thôi ấy mà.Anh ta liếc qua túi bóng màu đen trên tay tôi vài giây, sau đó lại nhìn vẻ mặt của tôi, cuối cùng mới thờ ơ nói một tiếng:– Thắt dây an toàn vào.– Vâng.Từ lúc bắt đầu đi cho đến mãi ngã tư đèn đỏ đầu tiên, chúng tôi không ai mở miệng nói với ai câu gì cả. Mãi đến khi tôi thấy không khí quá ngột ngạt, định hỏi anh ta trước thì bỗng nhiên Phong bảo:– Muốn ăn gì?– Dạ?– ….– À…, em ăn gì cũng được ạ. Hoặc là trong tủ lạnh còn đồ ăn, để em về nấu cơm cho anh ăn.– Muốn ăn súp cua không?– Vâng, được ạ.Thế là buổi tối hôm đó Phong đưa tôi đi ăn súp cua thật, nhưng không phải hộp súp 10k như ngày trước tôi vẫn hay mua, mà là ăn trong một nhà hàng cơm tây rất sang, tôi chưa được vào nơi này bao giờ nên cứ ngơ ngơ như bò đội nơ ấy, cầm quyển menu nhìn giá đồ ăn cũng suýt giật mình.Phong thì mặt mày tỉnh bơ bảo tôi:– Thích ăn gì thì gọi. Tôi trả được.– À… vâng.Nói là nói thế thôi chứ đi ăn của người ta mà ăn đắt quá, tôi cũng thấy thẹn với lương tâm, thế nên tôi chỉ chọn mấy món rẻ rẻ như salad với cái mì gì gì ấy, tên là Pasta.Phong thấy tôi chỉ gọi mỗi vậy cũng không nói gì, chỉ bảo với phục vụ lấy thêm cho anh ta một suất bò bít tết, gan ngỗng, cả súp cua nữa. Trong lúc chờ đợi món lên thì có một nghệ sĩ Violin đến bàn của tôi chơi một bản nhạc, tôi lắng nghe nghiêm túc đến nỗi quên cả chớp mắt, thậm chí khi kết thúc còn vỗ tay rần rần:– Hay quá, cảm ơn anh, cảm ơn anh.Khi nói xong câu này, tất cả mọi người đều nhìn tôi như người ngoài hành tinh, mà tôi cũng cảm nhận thấy hàng chục cặp mắt quái dị đang hướng về phía mình nên xấu hổ quá, đành cúi đầu im bặt.Đúng lúc này, Phong lấy một tờ tiền đô đưa cho nghệ sĩ kia, lịch sự nói một tiếng:– Cảm ơn.Người nghệ sĩ violin kia cũng mỉm cười lại:– Cảm ơn anh. Anh với quý cô này rất đẹp đôi, cô ấy cũng cười rất xinh nữa. Trước giờ chưa có ai nghe tôi đàn mà cười tươi như vậy. Xin phép anh cho tôi gửi tặng riêng quý cô này một bài nữa được không?Phong không đáp mà chỉ quay sang nhìn tôi, tôi biết anh ta muốn hỏi ý tôi thế nào, cho nên ngay lập tức gật đầu:– Được ạ.Sau khi người nghệ sĩ violin kia đàn xong, anh ta còn cảm ơn tôi mấy lần nữa rồi mới rời đi. Phong thì chẳng hứng thú nghe mấy thứ này nên nãy giờ chỉ ngồi nghịch điện thoại, còn tôi thì đợi đến lúc không còn ai đứng cạnh nữa mới dè dặt hỏi anh ta:– Ban nãy em có làm anh mất mặt không? Tại em chưa được đến nhà hàng cơm Tây thế này bao giờ nên…– Hay thì khen, có gì mà mất mặt.– Nhưng mà… ở đây không ai làm thế cả.– Kệ họ.Nói xong, anh ta đẩy đĩa thịt bò của mình sang cho tôi. Lúc nhìn thấy tất cả đã được cắt gọn gàng thành từng miếng, tôi kinh ngạc ngẩng lên nhìn Phong, nhưng anh ta chỉ hờ hững trả lời:– Thịt bò ở đây ngon.– Cảm… ơn anh.– Ăn đi.Chẳng biết có phải do thịt bò ở đó ngon thật hay không mà hôm ấy thứ gì tôi ăn cũng ngọt, kể cả uống nước lọc thôi cũng thấy ngọt nữa, trái tim cứ mềm mềm ấm ấm mà chẳng biết lý do tại sao.Thế nhưng vui vẻ chẳng được bao lâu thì bỗng nhiên điện thoại của Phong đổ chuông, vì để trên bàn nên tôi liếc thấy người gọi đến được lưu tên là Linh.Anh ta không có ý định nghe, chỉ khẽ cau mày rồi cúi đầu ăn súp. Tôi thấy điện thoại kêu nhiều quá mới dè dặt hỏi:– Anh không nghe à?– Không.Rõ ràng hôm biết Linh tự tử anh ta rất sốt sắng, vậy mà bây giờ lại hờ hững như vậy khiến tôi không hiểu được. Nhưng, có lẽ cảm giác tò mò đã thôi thúc tôi, hoặc có thể là vì trong lòng tôi thực sự muốn biết mình có vị trí gì đối với Phong, cho nên tôi đã lấy hết can đảm để nói:– Chị ấy là người yêu của anh à?Động tác của Phong hơi khựng lại, anh ta ngẩng lên nhìn tôi, ánh mắt hơi phức tạp:– Sao hỏi thế?– À không… tại em muốn hỏi để biết thôi. Giờ em với anh ở chung nhà, có nhiều việc phải tránh mà.Phong không nói nữa, chỉ lẳng lặng ăn thêm một miếng súp rồi lấy khăn lau miệng. Mọi cử chỉ của anh ta đều rất nhã nhặn lịch sự, khác hẳn với những động tác ngờ nghệch quê mùa của tôi.Tôi cứ nghĩ Phong sẽ chẳng buồn trả lời câu hỏi vừa rồi nên cũng thôi, nhưng không ngờ lát sau anh ta lại nói:– Người yêu thì không, nhưng là người mà mấy năm nữa tôi phải cưới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play