Bàn Nhi miễn cưỡng uống cạn bát thuốc, không những không kìm được cảm giác buồn nôn mà càng muốn nôn hơn.
Hương Bồ cũng rất lanh trí, vội vàng lấy một quả mận Diêm Tân trong đĩa nhỏ trên chiếc bàn nhét vào miệng của Bàn Nhi.
Câu “Láo xược!” vừa chuẩn bị thốt ra đã bị chặn lại nuốt ngược vào trong.
Ý An Hoàng thái hậu là người cực kỳ cao quý, cung nữ, thái giám hầu hạ nàng nếu không rửa tay thơm tho sạch sẽ, sợ là sẽ làm chủ tử không vui, thế mà bây giờ hoàn toàn ngược lại, nàng đã bị một nha đầu ngốc nghếch không hiểu chuyện làm cho nàng cảm thấy ghê tởm.
Nhưng…
Nàng biết, trong những ngày nàng ngã bệnh, cũng chính hai nha đầu tuổi không lớn cũng không nhỏ này tận tâm tận lực săn sóc mình, mỗi ngày vì để nàng uống thuốc đầy đủ mà không dám lười biếng một khắc nào.
Ý An Hoàng thái hậu không nhớ rõ tình hình năm đó là như thế nào nữa, dù sao mọi chuyện cũng đã trôi qua lâu lắm rồi. Nàng chỉ nhớ mang máng trên đường vào kinh hình như mình thật sự có ốm một đợt, nhưng bệnh cũng không nghiêm trọng lắm.
Đến cùng thì điều gì đã thay đổi? Lẽ nào là do nàng đã sống lại một lần nữa?
Bàn Nhi chán nản cắn quả mận trong miệng, vị chua dữ dội kích thích khoang miệng của nàng, khiến cho nước dãi không khống chế được mà tràn ra đầy miệng.
Cho đến bây giờ Bàn Nhi vẫn không nghĩ ra, rốt cuộc nàng đang nằm mơ nhớ lại quá khứ, đến khi tỉnh dậy sẽ vẫn là Hoàng thái hậu sống trong nhung lụa hay nàng thật sự sống lại cuộc đời một lần nữa.
Vì cơn bệnh đột ngột xảy ra nên nửa đường Bùi Vĩnh Xương đã đặc biệt cho thuyền cập bến để tìm đại phu đến bắt mạch và xem bệnh cho nàng. Mặc dù đã uống không ít thuốc mà bệnh tình của nàng vẫn không thuyên giảm, tuy cũng không phải là bệnh nghiêm trọng gì, nhưng nó khiến toàn thân nàng bủn rủn, mất sức không thể xuống giường được.
Chỉ còn cách Kinh Thành vài ngày đi đường nữa thôi, nếu bệnh tình của nàng vẫn không thể khá hơn, thì kết cục chắn chắn đã đoán trước được. Suy cho cùng Bùi Vĩnh Xương mua nàng về làm gì, nàng là người biết rõ hơn ai hết. Vì vậy nàng phải mau chóng khỏe lại thật nhanh.
Giữa lúc Bàn Nhi đang nghĩ ngợi, Thanh Đại đã lau sạch mặt, tay và cổ cho nàng rồi dìu nàng lên giường.
Bàn Nhi cố gắng sử dụng lực, so với mấy ngày trước đã khỏe hơn rất nhiều rồi, tuy rằng còn mỏi nhừ và yếu ớt, nhưng cũng không phải là không còn một chút sức lực nào.
Nàng mím miệng nói: "Hương Bồ, ngươi đi chuẩn bị nước nóng để chườm nóng xoa bóp cho ta giống như hôm qua. Ta cảm thấy khá hơn hai ngày trước rồi, có lẽ chườm nóng thêm mấy lần nữa thì có thể khỏe hẳn.”
Mặc dù Bàn Nhi không biết y thuật, nhưng nàng có thể cảm nhận được cơ thể của nàng tốt lên khi được chăm sóc như thế này. Nhưng thứ nàng vừa vặn thiếu hiện giờ là thời gian, cho nên nàng chỉ có thể đốt cháy giai đoạn, méo mó có còn hơn không.
Hương Bồ gật đầu và lui xuống. Chẳng bao lâu sau, nàng ấy dẫn theo một thằng nhóc bưng nước nóng đi vào trong. Bây giờ trời đang vào xuân, ngoài trời vẫn còn hơi lạnh, nhưng mà có đốt chậu than ở trước giường nên cũng không thấy lạnh.
Trên giường, Bàn Nhi đã cởi áo ra một nửa. Tấm áo màu xanh lục càng làm nổi bật da thịt trắng muốt như trong suốt của nàng.
Đôi mắt Hương Bồ đầy ngưỡng mộ, động tác tay càng trở nên nhẹ nhàng hơn, như sợ sẽ làm tổn thương đến làn da của nàng. Hai tiểu nha đầu mồ hôi nhễ nhại chăm chú xoa bóp, trước tiên là chườm nóng, sau đó là đấm bóp. Phương pháp đấm bóp này do Bàn Nhi hướng dẫn cho hai nàng ấy, cũng không biết nàng học được phương pháp này như thế nào.
Hai nàng ấy làm sao biết được Bàn Nhi đã thay đổi từ lâu. Ý An Hoàng thái hậu đức cao vọng trọng những ngày đầu mới nhập cung cái gì cũng không biết nên đã phải sống rất chật vật, vì để tranh giành sủng ái mà cần duy trì vóc dáng thon thả, mỗi ngày đều phải luyện công hơn nửa canh giờ. Sau khi luyện tập xong sẽ có người giúp nàng xoa bóp thả lỏng gân cốt, dần dà nàng trở nên thông thạo không cần người chỉ dẫn nữa.
Sau khi xoa bóp cánh tay và lưng xong, tiếp theo là tới hai chân và bàn chân, đấm bóp một lúc, cơ thể Bàn Nhi đã đổ đầy mồ hôi, Hương Bồ và Thanh Đại cũng mệt rã rời. Nhưng hai nàng ấy không có một lời phàn nàn, tiếp tục giúp Bàn Nhi mặc lại quần áo.
Sau khi được đấm bóp một hồi, Bàn Nhi cũng rất mệt mỏi, nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Giữa lúc mọi người đều tưởng rằng Bàn Nhi sẽ không qua khỏi, ai ngờ bệnh tình của nàng lại dần dần tốt hơn, lúc tới Thông Châu thì đã có thể xuống giường đi lại mấy bước rồi.
Đến Thông Châu thì chẳng khác nào đã vào tới Kinh Thành, mọi người lên bờ để chỉnh đốn một ngày. Bùi Vĩnh Xương nhìn thấy Bàn Nhi tuy rằng còn hơi yếu, nhưng đã khá hơn rất nhiều so với những ngày uể oải trước đó nên lập tức tiến về Kinh Thành.
Từ Thông Châu đến Kinh Việt nhiều nhất cũng chỉ mất nửa ngày. Ngày hôm sau khi trời còn chưa sáng đoàn người đã lên đường, vội vàng nhanh chóng đến Kinh Thành trước buổi trưa.
Nhà họ Trần vì có Trần Thủ Phụ nên được Hoàng Đế coi trọng. Nơi họ ở tọa lạc tại ngõ Tây Đường Tử gần bên Đông Hoa môn, đây là một khu nhà lớn với năm lối vào, ba con đường và bốn viện dành cho bốn phòng của Trần gia.
Trên đường đi, Bàn Nhi cúi đầu đi theo sau Bùi Vĩnh Xương, mãi cho đến Vân Hà viện vốn là nơi ở của nhị phu nhân, thì nàng mới ngẩng đầu nhìn ngó tình hình xung quanh.
Nhà chính có năm gian, trong sân được lát bằng nền gạch xanh, ở giữa là một hòn non bộ được làm bằng đá Thái Hồ. Có dòng nước chảy uốn lượn theo non bộ, trên núi giả còn có kỳ hoa dị thảo nở rộ, quả nhiên là hiếm có khó tìm. Những cây sồi xanh, cây lựu trồng ở góc sân đang sinh sôi phát triển, um tùm tươi tốt.
Trước hiên có vài nha hoàn bận bỉ giáp màu lục, vừa nhìn thấy Bùi Vĩnh Xương, họ lễ độ gọi một tiếng ‘cô gia’. Một nha hoàn mặc bỉ giáp màu xanh lam bước nhanh đến chào hỏi hắn ta, nhiệt tình nghênh tiếp Bùi Vĩnh Xương và Bàn Nhi.
Hương Bồ và Thanh Đại bị bỏ lại bên ngoài, hai nha đầu này cái gì cũng chưa từng thấy nên sớm đã bị sự giàu sang và khí thế hào nhoáng bên ngoài của Trần gia dọa sợ đến nỗi không dám ngẩng đầu lên.
Bùi Vĩnh Xương lúc này vẫn chưa biết gần đây Trần gia rất rối ren, nhạc mẫu của hắn ta, Trần nhị phu nhân gần đây vì những chuyện mờ ám lén lút khác mà tức giận không nhẹ, liên tục mấy ngày hạ nhân ở Vân Hà viện đều nơm nớp lo sợ sẽ xui xẻo chọc trúng cơn giận của chủ tử.
Hôm nay cũng không ngoại lệ, nhị phu nhân lại đang nổi trận lôi đình, ở trong phòng lớn tiếng mắng chửi tam phu nhân, tứ phu nhân giả nhân giả nghĩa, đê tiện bỉ ổi, sau đó lại đay nghiến đại phu nhân là kẻ khẩu Phật tâm xà, ghen ăn tức ở nữ nhi của nhị phu nhân là Thái tử phi nên sau lưng ngấm ngầm ngáng chân bà ta.
Đúng lúc đó Bùi Vĩnh Xương đến. Bùi Vĩnh Xương là nữ tế của nhị phòng Trần gia, hắn ta cưới thứ trưởng nữ của nhị phòng. Khi ấy nữ nhi của Trần gia chưa là Thái tử phi, gia tộc rất thanh liêm và vẫn chưa đạt tới địa vị tôn quý. Cộng thêm việc Trần nhị lão gia không phải là người có tham vọng và có chí lớn, tuy rằng có công danh, nhưng lại mê muội thi họa sơn thủy, trong lòng Trần nhị phu nhân cũng biết khó mà trông cậy được vào phu quân làm quan, nếu làm quan mà không kiếm chác được gì, thì chi bằng vơ vét ngân lượng.
Dựa vào tấm thẻ bài Các lão của Trần gia, nhị phu nhân đã tìm cho mình một nữ tế làm nghề buôn muối. Đừng xem thường bản lĩnh của các diêm thương, bởi vì bọn họ vô cùng giàu có.
Bùi Vĩnh Xương hiếu thuận, đều đặn ngày lễ ngày tết không thiếu dịp nào không những cung phụng nhị phòng, còn biếu tặng quà cáp cho cả nhà Trần gia. Việc làm ăn của Bùi gia ở Thông Châu tự nhiên cũng thuận buồm xuôi gió, chẳng ai dám ra tay gây khó dễ.
Người nhà họ Trần không ai không biết tứ cô gia rất hiếu thảo, hễ tứ cô gia biết nhị phu nhân thấy không thoải mái ở đâu thì sẽ vung tiền mua tất thảy các loại dược liệu quý hiếm đắt đỏ ở Thông Châu, nhị phu nhân thích các loại tranh cổ bản đơn lẻ, tứ cô gia đều ra sức thu thập và cấp tốc mang đến Kinh Thành.
Dựa vào phương thức ‘nước chảy đá mòn’ này, Bùi Vĩnh Xương thực sự rất có thể diện ở Trần gia. Đặc biệt là trước mặt nhị phòng, Trần nhị phu nhân gần như đối đãi với hắn ta như phu quân của nữ nhi ruột của mình.
Đại nữ tế rất có hiếu với nhị phu nhân, hiện tại mọi người trong nhà đều phản đối bà ta, thậm chí ngay cả phu quân cũng không đứng về phía bà ta, nên đương nhiên đại nữ tế trở thành người thân thiết, vừa nghe nói Bùi Vĩnh Xương tới đây, bà ta vội vội vàng vàng sai người gọi hắn ta vào trò chuyện.
Khi Bùi Vĩnh Xương đang nói chuyện với nhị phu nhân, Bàn Nhi hầu ở ngoài hiên.
Bây giờ là mùa xuân tháng ba, hoa trong hoa viên của Vân Hà viện đã bung nở rồi, có hoa hồng, tử đinh hương và hoa nhài nghênh xuân cùng nhau tỏa hương khoe sắc, trong không khí mang theo hương hoa thơm thoang thoảng khiến ai nấy đều cảm thấy khoan khoái dễ chịu.
Bàn Nhi cúi đầu, nghiêng nửa người ngồi xuống đó, thỉnh thoảng lại có những nha hoàn ra ra vào vào, các nàng ấy đều mặc bỉ giáp màu lục hoặc màu lam, chỉ liếc qua phong thái và trang phục trên người cũng thừa biết bọn họ không phải là nha hoàn của nhà bình thường, thậm chí Bàn Nhi của trước kia cũng đều kém xa bọn họ.
Suy cho cùng một bên là ngựa gầy sống dựa vào nhan sắc, còn một bên là tỳ nữ của thế gia vọng tộc. Không phải có một câu nói là ‘Thà cưới nữ nô thế gia vọng tộc, cũng không cưới nữ nhi xuất thân nhà nghèo’ hay sao? Tuy rằng câu nói kia không hoàn toàn phù hợp trong ngữ cảnh này, nhưng cũng không khác mấy. Nếu đổi lại là Bàn Nhi năm mười lăm tuổi, e rằng những ánh mắt như kim châm này sẽ khiến nàng khó mà ngồi yên, may mà Bàn Nhi đã thay da đổi thịt rồi, cho nên nàng vẫn thản nhiên rũ mắt ngồi yên.
Trong trí nhớ mơ hồ của Ý An Hoàng thái hậu, khi đó dường như có xảy ra chuyện như vậy.
Lúc đó nàng không biết đầu đuôi ra sao mà mình phải gánh chịu những ánh mắt lườm nguýt như vậy. Chỉ cần mọi người biết thân phận ngựa gầy Dương Châu của nàng, trong lòng nàng liền tự ti mặc cảm, không có mặt mũi ngẩng đầu gặp người khác. Thế cho nên sau đó bị nhị phu nhân lấy cớ tâm tính nàng khiêm nhường mà bắt chẹt Bùi Vĩnh Xương, khăng khăng giữ nàng lại, mà nàng cũng không dám cự tuyệt.
Người bên cạnh chỉ cần bố thí một chút, nàng đã cảm động đến rơi nước mắt. Đối phương thẳng thừng không nể nang, nàng cũng không dám hó hé lấy một lời. Thậm chí sau bao khó khăn gian khổ, nàng mới sáng mắt ra.
Ngay khi Bàn Nhi đang chìm đắm trong ký ức, thì trong sân có người bước tới, là gã sai vặt bên cạnh nhị lão gia, nói là hôm nay nhị lão gia rảnh rỗi, nghe nói đại cô gia tới thăm, nên cho gọi đại cô gia vào ôn chuyện.
Nhị phu nhân tự thấy không thể giữ Bùi Vĩnh Xương ở lại nữa, mà lúc Bùi Vĩnh Xương rời đi cũng không đưa Bàn Nhi đi theo, rõ ràng là cố tình để nàng lại.
Nhị phu nhân suy nghĩ một lúc, đi đến bên cửa sổ, đưa mắt nhìn về trong mái hiên bên hông. Nhìn từ hướng của bà ta, chỉ có thể một bên gương mặt mềm mại và xinh đẹp của Bàn Nhi, lúc này Lưu ma ma đã đưa Bùi Vĩnh Xương quay trở lại, hai người đi đến gian phòng bên cạnh.
“Lưu ma ma, ngươi cảm thấy nữ nhân này thế nào?” Sau khi ngồi xuống, nhị phu nhân hỏi.
Tuổi tác của Lưu ma ma đã ngoài bốn mươi, nhưng nhìn bề ngoài chỉ khoảng chừng hơn ba mươi tuổi mà thôi. Bà ấy mặc một chiếc áo bằng vải bồi màu đỏ thêu hoa văn hình cây và bướm, váy mã diện màu đá xanh, mái tóc đen tuyền được chải gọn gàng và búi ngã ngựa, trên đầu đội trang sức bằng vàng ròng có khảm ngọc phỉ thúy, toát lên khí chất vô cùng quý phái. Bà ấy có khuôn mặt tròn và đôi lông mày lá liễu, dáng người đẫy đà, trên gương mặt trắng nõn có một đôi mắt phượng sắc sảo không hề tương xứng.
Lưu ma ma thở dài một hơi: “Phu nhân thấy thế nào?"
Nhị phu nhân vuốt ve chiếc nhẫn bảo thạch giữa các ngón tay, nhếch môi nói: "Thật ra tướng mạo cũng khá, tuổi tác hình như cũng còn nhỏ nên không khỏi quá gầy yếu. Tiến cử trinh nữ ốm yếu như vậy, thật sự có thể khiến Thái tử ưa thích hay không?”
Vừa rồi khi Lưu ma ma đưa nàng vào cũng có nhìn sơ qua, cảm thấy dung mạo Bàn Nhi cũng được xem là cực kỳ xuất sắc, nhất là nét liễu rũ hoa kiều kia, phong thái uyển chuyển gọn gàng khiến người ta phải ghé mắt liếc nhìn, không khỏi động lòng thương hoa tiếc ngọc.
Còn vì sao nhị phu nhân lại nói như vậy, có lẽ vẫn là do mặt mũi của nàng phạm vào điều cấm kị của phu nhân. Nhị phu nhân thường ngày ghét nhất là loại nữ nhân yếu đuối khiến người khác mủi lòng thương hại như thế này, chẳng qua chỉ có những người cũ trong phủ mới biết chuyện cũ năm xưa này, còn đại cô gia thì làm sao biết được.- đọc
Nếu gạt bỏ hiềm khích riêng tư của nhị phu nhân, thì cô nương này thật sự rất phù hợp. Nghĩ lại lúc nãy tiễn đại cô gia đi, hắn ta có rỉ tai bà ấy một chút chuyện, Lưu ma ma rất nhạy bén chuyển sang đề tài này.
"Phu nhân có biết ngựa gầy Dương Châu là như thế nào không?"
Nhị phu nhân xuất thân tước gia, đương nhiên biết rất rõ ngựa gầy Dương Châu là gì, dù thế nào cũng là loại tiện tì thấp hèn bại hoại sống dựa vào khuôn mặt, bà ta cũng chẳng buồn nhắc tới vì sợ bẩn miệng.
“Loại ngựa gầy Dương Châu này là phục vụ theo sở thích, được dạy dỗ kĩ càng để phục vụ cho nữ tử của nam nhân, mắt nhìn của nam nhân và nữ tử chúng ta không giống nhau, nên có lẽ chúng ta cảm thấy không vừa mắt, hoàn toàn có thể dùng để lấy lòng người khác. Vả lại người như thế này thì tốt hơn người do đại phu nhân và tam phu nhân tìm đến, thật sự nếu có thêm quan hệ thông gia, đến lúc đó tiểu thư của chúng ta làm sao ra tay khống chế đây? Đã không thể kiểm soát người, mà còn đưa người ở bên cạnh Thái tử, chắc chắn là sẽ chia bớt sự sủng ái với tiểu thư của chúng ta. Người như thế này ngược lại là tốt nhất. Xuất thân hèn mọn, tính mạng nằm gọn trong lòng bàn tay của chúng ta, còn không phải là chúng ta có thể bắt nàng ta làm như thế nào thì nàng ta phải làm như thế đó hay sao?”
Nhị phu nhân hiểu những đạo lý này, chỉ là việc liên quan đến nữ nhi bà ta hết lòng yêu thương, bà ta đương nhiên không thể không cẩn thận.
Nghĩ đến nữ nhi của mình được làm Thái tử phi, nhị phu nhân vừa ngạo mạn vừa ủ dột nói: “Cũng tại ta năm đó nóng vội lấy lòng lão phu nhân, đem Nghiên Nhi giao cho lão phu nhân nuôi dưỡng, kết quả công dung ngôn hạnh không có gì là không tốt, nhưng lại bồi dưỡng thành một đứa trẻ tính nết kiêu căng ương ngạnh. Nha đầu ấy chỉ cắn răng không nói, khiến chúng ta không biết kẻ đê hèn suy đồi kia đã khiến nha đầu ấy phải chịu ấm ức như thế nào. Phải giương mắt nhìn nữ nhi của mình chịu khổ, điều đó thật sự đã khoét một cái lỗ thật sâu vào tròng lòng người làm mẹ là ta đây rồi.”
App TYT & Wisteria team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT