"Vậy bây giờ phải làm gì? Người chung quy đã nghĩ ra cách rồi sao?" Tình cô cô nói.

Bàn Nhi mỉm cười, vỗ vỗ tay bà ta: "Đừng gấp, ngày tháng vẫn còn dài."

Tình cô cô không khỏi có chút tiu nghỉu: "Khả năng bình tĩnh của người có hơi tốt quá rồi, người nhìn cô nương đối diện một cái đi, lẽ nào thật sự muốn thua kém nàng ta sao?”

Cho dù Tình cô cô đã quen thấy đủ cảnh đời, nhưng hầu hạ trong viện này lâu rồi cũng khó tránh sinh ra vài phần nóng nảy.

Trên thực tế, đây chính là những gì Thái tử phi muốn thấy, nữ tử trong cung cho dù là sắc nước hương trời hay là không ai biết đến, thì chẳng có ai là người đơn giản hết. Sở trường của các nàng ta là ngấm ngầm thâm nhập, mượn thế hành sự, bợ trên đạp dưới, thủ đoạn nhiều đến mức khiến người ta kinh ngạc sao trên đời có thể có nữ nhi lòng dạ khôn lường như vậy.

Nhìn xem, Thái tử phi còn chẳng làm gì nhưng cũng đã khiến hai chái nhà Đông Tây đứng ngồi không yên rồi, lại nâng một bên, đè một bên, mai sau còn không phải là hai ngươi tử chiến một mất một còn hay sao. Đến lúc đó ai sẽ được lợi? Đương nhiên là Thái tử phi rồi.

“Cô cô à, ngươi quên “chim bay vượt đàn dễ bị trúng tên” rồi sao? Hơn nữa, với tình hình như bây giờ, nàng ta có thể được sủng ái hay không, điều đó vẫn còn chưa biết. Mà Thái tử gia rất chú trọng phép tắc, ta là người mới tới, giữa hai người chúng ta chưa nảy sinh tình cảm, ngươi cảm thấy Thái tử sẽ vì một người mới mà vùi dập thể diện của Thái tử phi sao? Lại nói Tiểu Đức Tử có thể xem là rất thạo tin, cũng còn không thể khiến Thái tử gia ghé qua phòng của ta, thì chúng ta còn có thể vượt lên trước lôi kéo người ư, cho nên vẫn nên đợi một chút. Đợi đến lượt ngày thị tẩm của ta thì sẽ xem xét tiếp.”

Tình cô cô nghĩ một lúc, cũng cảm thấy lời này của nàng có lý, đúng là hiện giờ chỉ có thể làm như thế này.

Đèn hoa mới lên, một ngọn đèn lưu ly phát sáng lộng lẫy chói mắt ở trước cửa tiểu viện. Kiểu dáng đèn lồng bát giác, bên trên có vẽ long phượng trình tường, bên dưới điểm xuyến chuỗi ngọc màu đỏ tươi, nhìn thế nào cũng thấy được không khí vui mừng tốt đẹp.

Ngọc Bình đã tìm cớ ra ngoài để ngắm nghía vài lần, chiếc đèn này được treo lên vì chủ tử của nàng ta.

Mà bắt đầu từ sáng ngày hôm nay, bầu không khí ở chái nhà Đông và chái nhà Tây có chút kỳ lạ, người của chái Tây như đang bị kéo căng thần kinh, rất sợ chủ tử sinh bệnh, còn trong lòng thì nghiến răng nghiến lợi tức giận vì kẻ đối diện đã cướp mất vị trí đầu tiên.

Đặc biệt dựa theo lịch thị tẩm, sợ rằng toàn bộ trên dưới Đông Cung đều biết Tô phụng nghi đã không được Thái tử để mắt đến, lại còn không được Thái tử phi yêu thích.

Bên thiện phòng, số lượng bạc nhét cho họ mỗi lúc một nhiều hơn, để họ cẩn thận cái mồm, nhưng vẫn phải chịu những ánh mắt soi mói dè bỉu. Bình thường chúng nô tài ra cửa, cũng không đắc ý khắp mọi nơi. Một sợi dây kết nối hai chái nhà, có thể nhìn kẻ đối diện thấy vừa mắt sao?

Còn bên chái nhà Đông, thần thái hôm nay cứ như là đi trên mây, giọng nói của bọn nô tài đều đặc biệt lớn hơn thường lệ không ít. Nhất là khi càng gần đến chạng vạng, chái nhà Đông í ới gọi nước tắm gội, bọn nô tài nô nức ra ra vào vào đưa nước rót nước, chướng mắt vô cùng.

“Phải khiến nàng ta thất bại mới được!” Hương Bồ trầm giọng nguyền rủa.

“Được rồi, làm to chuyện quá rồi đấy.” Bàn Nhi cười nói.

Buổi chiều nhàn rỗi, Bàn Nhi gọi người chuẩn bị giấy, định làm một bộ song lục. Cầm kỳ thi họa, đánh bài, chơi song lục, quản gia, tính toán sổ sách, không có gì là ngựa gầy thượng đẳng không thông thạo. Ngoại trừ không có một đôi gót sen ba tấc ra, thì Bàn Nhi cũng có thể xem là ngựa gầy thượng đẳng, cho nên nàng chơi song lục cũng rất giỏi.

Tuy nhiên vẫn còn Tình cô cô, những điều này đều do bà ta dạy dỗ Bàn Nhi, nếu như đồ đệ có thể chiến thắng sư phụ, thì sư phụ kia cũng nên về nhà học nghệ lại từ đầu rồi. Nhưng mà trò song lục lại nghiêng về may mắn, vận may của Bàn Nhi lại không tồi tí nào, buổi chiều có thua có thắng, nhưng thua ít thắng nhiều, đợi Hương Bồ và Thanh Đại học quy tắc xong quay về, lập tức kéo hai nha đầu ấy lại vào học cách chơi, để sau này luôn đủ người chơi.

Chẳng mấy chốc trời đã nhá nhem tối, Bàn Nhi dùng cơm tối, sau đó tiếp tục chơi song lục.

Nàng không chơi nữa, nhường lại cho Hương Bồ, Thanh Mai và Bạch Chỉ, Bạch Thuật chơi, Tiểu Điền Tử và Tiểu Đức Tử ở bên cạnh góp vui. Cả phòng từ chủ đến tớ đều chơi rất vui, cũng cố ý chọc cười để Bàn Nhi được vui vẻ, vì sợ trong lòng nàng sẽ tức giận, Tiểu Đức Tử và Tiểu Điền Tử cố gắng làm đủ mọi trò hài hước, cả căn phòng tràn ngập tiếng cười.

Nhưng làm người đối diện nghe thấy tiếng cười cảm thấy đó là sự tự tiêu khiển, tự vui khốn cùng và ngượng ngùng.

Thời gian càng lúc càng muộn, mấy tên nô tài đều không thể ngồi yên nữa rồi, ngoài mặt thì hồ hởi chơi song lục, nhưng ánh mắt vẫn không ngừng nhìn ra ngoài cửa sổ. Tiểu Điền Tử lấy cớ đi ra ngoài một lát, khi quay lại, sắc mặt hắn ta vẫn như bình thường, tiếp tục đánh song lục.

Thấy thế, tất cả mọi người đều biết Thái tử gia vẫn chưa đến. Trong bụng Bàn Nhi thở dài một hơi, nhưng giả vờ như không biết.

Một lúc sau, Tiểu Đức Tử cũng kiếm cớ đi ra ngoài, hắn ta đi ra ngoài rất lâu, phải một lúc lâu sau mới quay lại. Trên mặt mang theo nụ cười, hắn ta vừa đi vào vừa nói: "Thái tử bị Hồ lương đệ giữ chân rồi."

Tất cả mọi người đều ngờ vực có ý không tin, Tiểu Đức Tử cũng không thừa nước đục thả câu.

Hóa ra mấy ngày nay tam quận chúa bị bệnh, đứa bé trước mắt còn nhỏ nên cực kỳ dễ chết yểu, cho dù là một nơi phú quý như hoàng cung, con nít chết trong quá trình nuôi dưỡng cũng không phải số ít.

Thái tử phi đã giúp gọi thái y rồi, ai ngờ tối nay tam quận chúa lại sốt cao, trong lòng Hồ lương đệ rất hoảng sợ, vừa nghe nói Thái tử vào hậu viện thì lập tức sai người đi tìm và bẩm báo Thái tử ngay.

Đúng lúc này Thái tử bị gọi sang thăm nữ nhi, nghĩ đến tối nay Thái tử sẽ không sang chỗ của Triệu Hi Nguyệt, chẳng trách Tiểu Đức Tử lại mừng rỡ ra mặt như vậy.

Sau khi nghe được tin tức này, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, tự nhiên chẳng ai muốn chơi song lục nữa.

Thấy trời đã khuya, Hương Bồ nhỏ giọng hỏi: "Chủ tử, chi bằng để nô tỳ hầu hạ người nghỉ ngơi.”

Bàn Nhi liếc nhìn họ một cái và gật đầu. Nàng ngủ một mạch đến sáng, yên lành và không mộng mị.

Hôm sau đi thỉnh an, lúc Bàn Nhi ra khỏi cửa thì không thấy bên đối diện có động tĩnh, nấn ná đợi nàng ta mãi mà tới Kế Đức Đường lúc nào chẳng hay. Nàng đứng ở bên ngoài đợi một lúc thì Triệu Hi Nguyệt mới lững thững bước tới.

Trên mặt nàng ta thoa phấn tô son, nhưng dù bôi trát rất nhiều nhưng vẫn không che được quầng thâm ở dưới mắt, vẻ mặt nàng ta rất phờ phạc.

Từ lương viện vừa nhìn thấy đã cười nhạo một tiếng, nói: “Tối qua muội muội ngủ không ngon sao? Nghe nói tối qua Thái tử gia bị Hồ tỷ tỷ gọi đi. Muội cũng đừng tức giận làm gì, Hồ tỷ tỷ quen cái thói ngang ngược rồi, trước đây cũng không phải là ta chưa từng gặp qua loại chuyện như vậy.”

Sắc mặt Triệu Hi Nguyệt tối sầm lại, trong mắt hiện lên một tia tức giận, nàng ta im lặng không nói gì.

Phú Đông từ bên trong bước ra, gọi mọi người vào.

Theo thông lệ của Đông cung, thông thường thỉnh an buổi sáng đều là vào giờ mão hai khắc, bởi vì Thái tử phi sau khi được các thiếp phòng của Thái tử thỉnh an xong, còn phải đi thỉnh an Hoàng hậu, thậm chí đôi lúc còn phải sang thỉnh an Thái hậu, bởi vì càng sớm càng tốt, không được muộn, thỉnh thoảng có thay đổi khác sẽ phái người chuyển lời.

Sau khi bước vào, Thái tử phi ngồi ngay ngắn, nghiêm chỉnh ở vị trí dành cho người có địa vị cao nhất. Nàng ta ăn mặc cực kỳ chỉnh tề và quy củ, châu ngọc quý gài trên đầu vô cùng lộng lẫy và trang nghiêm bởi lát nữa nàng ta sẽ đến Khôn Ninh cung.

Hành lễ xong, Thái tử phi cho tất cả ngồi xuống và kêu người dâng trà. Trà của ngày hôm nay là trà ướp hương, là loại trà hay dùng theo thường lệ.- đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

Trà ướp hương còn được gọi bằng cái tên khác là trà hoa, loại trà này rất thơm và được các nữ tử vô cùng yêu thích. Trà hoa của ngày hôm nay là trà hương sen, hương thơm dịu nhẹ của nó thoang thoảng khắp nơi.

“Mấy nay tam quận chúa không khoẻ, nên đêm qua ta đã mời thái y sang bên đó. Ta cũng miễn thỉnh an những ngày tới cho Hồ lương đệ để muội ấy chăm sóc cho tam quận chúa thật tốt. Về phần Triệu phụng nghi, tỷ muội với nhau thì nên chung sống hoà thuận, vui vẻ, không nên sinh thù hận trong lòng.”

Triệu Hi Nguyệt thầm nghĩ sao trong lòng không thể có oán giận được? Tuy vậy, nàng ta cầm chặt khăn tay, nở nụ cười gượng gạo rồi nói: “Thiếp thân tất nhiên sẽ không làm thế.”

“Tối hôm qua, vì chuyện của tam quận chúa nên hôm nay ta dậy hơi muộn. Giờ ta sẽ rời đi trước để đến Khôn Ninh cung thỉnh an mẫu hậu. Các muội cứ ngồi uống trà một lúc rồi hẵng đi, đây là loại trà ướp hương mới được tiến cống vào năm nay, phủ nội vụ vì biết ta thích trà ướp hương nên đã có lòng mang tặng cho ta. Các muội nếm thử xem.” Vừa dứt lời, Thái tử phi đứng dậy và rời đi cùng một đoàn rất nhiều người, trông nàng ta vô cùng khí thế và oai nghiêm. Lúc này trong đường chỉ còn hai tiểu cung nữ hầu hạ.

Là trà mới, lại còn do Thái tử phi ban thưởng, nên tất nhiên ai cũng muốn uống nhiều hơn một chút và cũng vì không muốn làm Thái tử phi mất mặt.

Những người đang uống trà ở đó dù không nói lời nào, nhưng Bàn Nhi có thể cảm nhận được họ đang nhìn Triệu Hi Nguyệt với ánh mắt mang hàm ý sâu xa cùng với những cái lắc đầu âm thầm trong lòng họ.

Một lúc sau, Từ lương viện đứng lên rời đi. Nàng ta vừa đi, những người khác cũng lần lượt theo sau.

Bàn Nhi vốn định tách khỏi Triệu Hi Nguyệt, nhưng chẳng ai ngờ là dù những người khác đều đi hết, nhưng Triệu Hi Nguyệt vẫn ngồi yên ở đó. Thấy vậy, nàng đành đứng lên đi ra ngoài, nhưng vừa tới trước cửa, nàng liền nghe thấy tiếng động ở đằng sau.

Bàn Nhi đưa Bạch Thuật đang cúi đầu lầm lũi phía sau quay về, đang đi, tiếng bước chân gấp gáp vang vọng từ sau lưng.

“Cứ đắc ý đi, rồi ngươi sẽ chẳng được gì đâu!”

Nhìn theo bóng lưng của Triệu Hi Nguyệt, Bàn Nhi cảm giác nàng như người chỉ ngồi trong nhà cũng gặp phải tai hoạ từ trên trời rớt xuống.

Suốt một ngày, chái Đông ở đối diện không có động tĩnh gì, các thái giám và cung nữ đi ra đi vào nhẹ nhàng. Muốn biết chủ tử có hoan hỉ hay không, thực ra chỉ cần quan sát những người hầu hạ bên cạnh sẽ rõ.

Ngược lại bên chái Tây lại thoải mái hơn, Tiểu Điền Tử và Tiểu Đức Tử đang nói chuyện rất lớn tiếng ở bên ngoài, Hương Bồ cùng Thanh Đại thì luôn mỉm cười mỗi lần đi vào đi ra và cũng không ghét bỏ Lý ma ma thích giày vò người khác nữa.

Bàn Nhi không thích thế này lắm. Kiếp trước, khi ở Tử Cấm Thành, dù đã nhìn thấy biết bao âm mưu tâng bốc người này, chà đạp người kia, dù nàng tự nhận bản thân nàng không hẳn là người tốt, nhưng nàng tự hào rằng nàng chưa bao giờ làm ra những chuyện như giậu đổ bìm leo, thấy người lâm nguy, thừa cơ hãm hại.

Nàng gọi tất cả mọi người vào và dặn bọn họ cần kiềm chế bản thân hơn.

“Đừng bao giờ vì sự tốt xấu của bên ngoài và sự thiệt hơn của bản thân để rồi cảm thấy buồn bã hoặc vui mừng. Lúc việc thành phải kiểm soát được bản thân để tránh những quyết định sai lầm, lúc thất bại càng không được buông thả bản thân để rồi đánh mất trạng thái vốn có. Hơn hết, hiện tại chính ta cũng đâu đắc ý hay tự hào gì. Không cần biết những người khác ở chỗ khác đang như thế nào, nhưng đã ở chỗ ta thì các ngươi buộc phải ghi nhớ những điều này thật kĩ.”

Bạch Thuật nhìn Bàn Nhi một cái, Bạch Chỉ nói vâng, còn Tiểu Đức Tử nói rất nhiều và liên tục nói về sau không dám tái phạm nữa. Khi ra ngoài, ai nấy đều đã tiết chế rất nhiều.

Sẩm tối, bầu không khí bên chái Đông chán nản vẫn hoàn chán nản, có người lấy nước cho Triệu Hi Nguyệt tắm rửa. Triệu ma ma cũng ra ngoài một chập, bà ta bỗng có hứng nói bóng nói gió rồi chửi mắng mấy tên nô tài xối xả.

Màn đêm buông xuống.

Vì biết đêm nay Thái tử sẽ không đến, nên từ chủ tử đến nô tài bên chái tây thoải mái hơn nhiều. Hương Bồ thì ngược lại, nàng ấy hay đi ra đi vào để nghe ngóng động tĩnh từ phía đối diện, lúc về báo một câu chắc đêm nay Triệu phụng nghi lại khó có thể ngủ ngon rồi.

Bàn Nhi bất lực nhìn nàng ấy và không nói gì. Lúc sáng, khi Triệu Hi Nguyệt ra oai với nàng, người khác có khi không biết chuyện này, nhưng lúc ấy Hương Bồ cũng có ở đấy. Nha đầu này ấm ức trong lòng, dù Bàn Nhi không để nàng ấy xoi mói lại vài câu nhưng có lẽ nàng ấy cũng khá bực bội.

“Được rồi, ngươi xuống xem người khác làm gì đi. Trời cũng không còn sớm, ngươi sai người chuẩn bị nước rồi hầu hạ ta tắm rửa. Hôm nay chúng ta sẽ nghỉ ngơi sớm một chút bởi sáng sớm ngày mai còn phải đi thỉnh an nữa.”

Hương Bồ nở nụ cười tinh nghịch với Bàn Nhi, sau đó nhận lệnh và đi xuống.

Chẳng bao lâu sau, nước nóng được đưa lên, Bàn Nhi cùng Hương Bồ vào gian tắm rửa. Đang cởi y phục, nàng bỗng nghe thấy tiếng động từ bên ngoài.

Tiếng động ấy khá lớn xen lẫn với tiếng Tiểu Đức Tử hô: “Điện hạ vạn an.”

Bàn Nhi vội vàng đi ra ngoài, vừa mới vào gian trong đã thấy Thái tử bước vào.

Hôm nay Thái tử mặc trường bào màu xanh lam, là màu xanh của bầu trời sau khi tạnh mưa, càng tôn lên dung mạo thanh tú mỹ lệ của hắn ta. Dáng người hắn cao lớn rắn rỏi, lưng luôn thẳng tắp như cây bút lông, dáng vẻ cực đẹp của hắn đem đến cảm giác vừa dịu dàng, lịch thiệp mà khoan thai.

Nhìn dáng vẻ của Bàn Nhi, Thái tử cau mày khó hiểu.

Bàn Nhi vô thức sờ vào vạt áo mới phát hiện, ban nãy lúc Hương Bồ thay quần áo cho nàng ở trong, áo trong áo ngoài đều đã cởi ra, cho nên bây giờ nàng cứ thế bước ra với bộ y phục xốc xếch xộc xệch như thế.

“Xin điện hạ cho thần thiếp chuộc tội, vừa rồi thiếp thân định tắm rửa ở trong, vì quá gấp gáp nên mới mặc thế này.” Nói xong, mặt nàng đỏ ửng vừa do căng thẳng, cũng vừa vì khó xử.

Đúng vậy, Bàn Nhi đang rất căng thẳng và lo lắng.

Có trời mới hiểu vì sao mỗi khi đối mặt với Thái tử nàng đều hồi hộp như thế. Dường như là từ kiếp trước cho đến kiếp này, lại còn nằm trong hoàn cảnh như vậy, sự thay đổi của nàng đã mang đến điều khác biệt.

Cuộc đời của nàng ở kiếp này không phải gặp được một Kiến Bình Đế với hai bên tóc mai bạc trắng cùng khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị. Nàng cũng không phải một Hoàng quý phi sống trong nhung lụa, an nhàn từ bé và được hắn ta sủng ái nhiều năm, mà nàng là một Tô phụng nghi mới vào Đông cung, còn hắn ta là một Thái tử gia trẻ tuổi thanh tú và anh tuấn.

Cảm giác căng như dây đàn, thấp thỏm không yên lúc gặp mặt Thái tử lúc mới vào Đông Cung ở kiếp trước dường như đang đồng loạt trút xuống người nàng. May mà bên cạnh nàng có Hương Bồ, Hương Bồ chọc vào lưng nàng, kéo Bàn Nhi trở về hiện thực ngay lập tức.

“Điện hạ, mời người ngồi. Hương Bồ, Thanh Đại mau dâng trà lên.”

Bàn Nhi vội vàng bước qua đó và mời Thái tử ngồi xuống giường đất.

Để che giấu tâm trạng bối rối như tơ vò của mình, nàng nhìn chằm chằm Hương Bồ, Thanh Đại ra hiệu cho họ dâng trà. Đến khi nàng nhận chén trà từ tay Thanh Đại rồi đặt lên ở trên giường lò, nàng mới bình tĩnh hơn một chút.

“Sao hôm nay điện hạ lại đến chỗ thiếp thân, nơi này là...”

Vừa mở miệng, Bàn Nhi nhận ra nàng vừa nói sai gì đó, nói thế đâu khác gì nàng đang đuổi Thái tử đi? Nàng giận mình đến nỗi muốn đánh mình một cái, nghĩ xong nàng lại vội vàng nói: “Thiếp thân không có ý đó, ý của thiếp thân là... Đêm nay hình như là ngày thị tẩm của Triệu phụng nghi...”

Chẳng lẽ Thái tử đi nhầm cửa?



App TYT & Wisteria team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play