Nghe xong những lời Tình cô cô vừa nói, Bàn Nhi nhất thời không có phản ứng nào. Không riêng gì nàng, Tình cô cô cũng có chút bối rối. Lúc này bà ta mới biết rằng hóa ra những quý nhân trong cung không hề ăn sung mặt sướng như những người trong phố phường tưởng tượng. Chỉ ăn một con gà thôi cũng không được, đã thế còn phải mất thêm bạc.
May mắn thay, bà ta rất điềm tĩnh và vững vàng, không để sơ hở bất kỳ manh mối nào trước mặt người ngoài, chỉ trước mặt Bàn Nhi, bà ta mới lộ ra biểu hiện không dám tin.
Về phần Bàn Nhi, những thứ này thật ra nàng đã biết cả rồi, chỉ là kiếp trước nàng đã sống rất vất vả, nên căn bản cũng không quá để ý tới mấy thứ vật chất ngoài thân này. Đợi đến khi bắt đầu để tâm tài sản dư thừa thì nàng đã trở thành thiếp của vua, nên càng không bận lòng đến chút cỏn con này nữa. Nàng chỉ là nghe Tình cô cô nói “Chỉ ăn một con gà thôi cũng không được, đã thế còn phải mất thêm bạc” nên cảm thấy có hơi lúng túng ngượng ngùng.
Nàng, Ý An Hoàng thái hậu, muốn ăn gà mà phải nhét bạc cho người ta mới được ăn. Rõ ràng là câu nói “Chỉ ăn một con gà thôi cũng không được, đã thế còn phải mất thêm bạc” này tác động đến Bàn Nhi nhiều hơn, ngay cả Hương Bồ và Thanh Đại cũng nhìn Bàn Nhi bằng ánh mắt thương cảm.
Hương Bồ quan tâm nói: "Chủ tử bữa trưa muốn ăn gì? Không sao đâu, bọn họ không cho, nô tỳ sẽ cầm bạc đi thử một chuyến xem sao.”
Bàn Nhi suy nghĩ một lúc, sau đó do dự nói: "Nếu không thì đi lấy gà nhỉ?”
Một chuyến đi lấy gà thật kỳ lạ!
Ngoại trừ Bạch Chỉ, Bạch Thuật, Tiểu Đức Tử, Tiểu Điền Tử, ba người còn lại đều đồng ý với ý kiến đó và vô cùng phẫn nộ.
Vậy thì đi lấy gà thôi!
Hương Bồ đi rửa tay, giấu trước ngực một ít bạc, gọi Tiểu Đức Tử, sau đó hai người cùng nhau đi đến thiện phòng lấy bữa trưa. Bạch Thuật không nói gì, tiếp tục đưa Thanh Đại đi đổi vải thưa.
Mỗi khi đến cuối xuân đầu hạ, cửa sổ giấy trong Tử Cấm Thành sẽ được thay đổi từ giấy thành vải thưa. Trước kia viện này không có người ở, nên chưa thay thành vải thưa, trong tờ quy tắc vừa đưa tới lúc nãy có một cuộn vải mỏng, mà việc này Thanh Đại và Hương Bồ chưa từng làm, vì vậy Bạch Thuật đã dẫn họ đi.
Sau khi thay vải thưa, quả nhiên căn phòng sáng sủa và ngăn nắp, mát mẻ hơn hẳn.
Bàn Nhi bảo bọn họ đi rửa tay nghỉ ngơi một chút, có việc gì thì để chiều rồi làm tiếp. Trong lòng nàng đang lăn tăn về một vấn đề, nàng vốn nghĩ sẽ dè sẻn số bạc Bùi Vĩnh Xuyên đưa cho để có thể dùng được trong năm, sáu năm, nhưng nhìn tình hình bây giờ, có lẽ không thể tiêu xài được lâu như thế.
Bàn Nhi đã quen với những tháng ngày sống an nhàn sung sướng, có thể vì tình thế bức bách mà nhịn được nhất thời, nhưng không thể vì tiết kiệm ngân lượng mà cắn răng chịu đựng mãi được. Mùa hạ phải có nước đá mùa đông phải có than, nàng không dùng than đen, chỉ dùng than Hồng La loại tốt nhất. Nhưng như Tình cô cô vừa mới nói với nàng, phần của nàng theo quy định không có nước đá, hơn nữa cũng không có than Hồng La, chỉ có than đen mà thôi.
Nhưng than đen có khói! Mùa hè mà không có nước đá, nàng lại sống ở chái nhà Tây, mấy ngày này sao mà sống nổi đây!
Bàn Nhi đột nhiên cảm thấy suy nghĩ của mình hơi quá đơn giản rồi. Nàng cho rằng sau khi vào cung chỉ cần không gần Thái tử phi, trung thực và khiêm nhường sống cuộc đời của mình, đến lúc Việt Nhi ra đời, thì coi như nàng đã hoàn thành xong một nửa nhiệm vụ.
Bây giờ nghĩ lại, nàng thế mà vẫn đang loay hoay và vật lộn trên bờ vực sinh tồn.
Nhưng Bàn Nhi không suy nghĩ về vấn đề này quá lâu, bởi vì Hương Bồ đã quay trở lại với món gà mà nàng đã yêu cầu.
Ngoài gà, còn có hai món xào là mộc nhĩ xào thịt bằm và xào tam cẩm, mặt khác còn có một món miến trộn, một món mộc nhĩ. Gà được kho tàu, có thêm mỡ lợn và đậu cà vỏ, nước canh màu đỏ au, sền sệt và đặc quánh, vả lại còn bỏ thêm khoai từ.
Bàn Nhi nghi ngờ rằng một bàn rượu thịt linh đình tối qua và bữa sáng hôm nay là do thiện phòng cố ý chuẩn bị riêng cho người mới. Quả nhiên khi Hương Bồ bày biện món ăn ra đã nói với nàng hệt như vậy, nàng ấy kể là một tiểu thái giám họ Trương trong thiện phòng nói hai bữa trước là để chào mừng người mới nhập cung, nếu tờ quy định đã đưa xuống thì sau này sẽ dựa theo sự sắp xếp của thiện phòng.
Thực ra tiểu thái giám họ Trương kia cũng có nói mấy câu đâm chọt khó nghe, nhưng ngay sau khi được Hương Bồ dúi bạc vào tay, tên đó lập tức câm họng, gương mặt cau có hằn học bỗng chốc tươi cười như hoa, lại còn tiết lộ cho Hương Bồ và Tiểu Đức Tử biết trên thực tế cũng có người có thể ăn các thứ nằm ngoài hoặc có số lượng nhiều hơn trong phần được ban theo quy định mà không cần tốn thêm bạc cho thiện phòng.- đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -
Lúc nói mấy lời này, vưa vặn cung nữ Như Họa bên cạnh của Hồ lương đệ đi đến lấy cơm.
Tiểu thái giám phụ trách đưa cơm cho nàng ta bày ra dáng vẻ nịnh hót bợ đỡ, trông rất chướng mắt. Lúc này thiện phòng đã làm được không ít món ăn, trước khi ra khỏi cửa tiểu thái giám đó còn nhét thêm thức ăn vào trong hộp.
Trong lòng Hương Bồ rất không thoải mái, nhưng mà nàng ấy không nói gì, từ bé nàng ấy đã phải nếm trải vô số đắng cay, hiểu rất rõ có những việc có thể nói và có những lời không thể mở miệng.
Nhưng nàng ấy hiểu, không có nghĩa là Ngọc Bình cũng hiểu. Ngọc Bình từ bé đã ở bên cạnh hầu hạ Triệu Hi Nguyệt, đại nha hoàn kề cận các cô nương thế gia đi ra ngoài cũng chẳng hề kém cạnh thiên kim tiểu thư nhà phú hộ bình thường, từ bao giờ vì một chén cơm mà phải bị người khác xỉa xỏi vứt cả liêm sỉ như vậy?
Nàng ta chọn món, tiểu thái giám phụ trách đưa món nói không có, lại còn chêm vào mấy câu xỏ xiên. Ngọc Bình lập tức nổi giận, làm ầm ĩ trong thiện phòng một trận.
Lúc Hương Bồ rời đi, Ngọc Bình vẫn đang cãi nhau chí chóe ở đó, cũng không có ai quan tâm đến nàng ta, giữa trưa là quãng thời gian thiện phòng rất bận rộn, chẳng ai buồn ngoảnh đầu để ý tới nàng ta. Nhưng mà việc này cũng truyền tới Kế Đức Đường rồi, ngay chiều hôm đó Thái tử phi đã phái một lão ma ma đến, thật ra cũng chẳng nói gì khác ngoài việc giáo huấn khuôn phép cho Ngọc Bình và Ngọc Hà một chút.
Chuyện này còn làm liên lụy đến cả Hương Bồ và Thanh Đại, bởi vì ngày hôm sau khi sang thỉnh an Thái tử phi ở Kế Đức Đường, Thái tử phi có nói bọn họ đều là nha hoàn được đưa từ ngoài cung vào, cho nên muốn dạy thì phải dạy chung tất cả, cũng để tránh không hiểu phép tắc rồi lại gây chuyện.
Bàn Nhi và Triệu Hi Nguyệt cũng không dám nói gì, nói gì bây giờ đây, ai bảo nha đầu không hiểu chuyện chứ.
Lão ma ma họ Lí, nghe nói trước kia chuyên phụ trách chăm sóc huấn luyện tiểu cung nữ. Bà ta vô cùng nghiêm khắc trong vấn đề quy củ, hơn nữa còn cực kỳ hung dữ.
Sau mấy ngày được bà ta dạy dỗ như thế, Hương Bồ và những người khác đều luôn mồm than khổ, mỗi ngày quay về người ngợm đều mang theo vết thương.
Mà như thế này vẫn còn đỡ, sự việc lần này còn gây ra ảnh hưởng vô cùng nghiêm trọng nữa, đó là người trong Đông Cung càng lúc càng xem thường người ở trong viện này, cụ thể là đang nói đến người của thiện phòng và Kế Đức Đường.
Thiện phòng là nơi mỗi ngày đều phải giao tiếp, trước đây nhìn thấy bạc, người khác còn có chút vui cười tươi tắn, bây giờ chẳng những không niềm nở nữa, mà còn luôn kiếm chút chuyện để mà vòi thêm bạc.
Còn bên phía Kế Đức Đường kia, Bàn Nhi với tư cách là thị thiếp nên mỗi ngày đều phải sang thỉnh an Thái tử phi. Hạ nhân ở Kế Đức Đường, ỷ chủ tử là Thái tử phi nên nghĩ rằng bản thân tài trí cao sang hơn người khác một bậc, vì vậy thường ngày đều mang thái độ thờ ơ ghẻ lạnh đối với những người làm thị thiếp như Bàn Nhi.
Thật ra trên thực tế vẫn có khác biệt, khác biệt ở chỗ là có người đối xử lịch sự, có người không khách sáo và còn có cả kẻ thẳng thừng coi đối phương như không khí.
Mà bây giờ Bàn Nhi và Triệu Hi Nguyệt đúng là không khí, ai bảo hai người họ vào cung cũng đã được vài ngày rồi, nhưng vẫn chưa được Thái tử lâm hạnh, lại còn khiến Thái tử phi bị mất mặt nữa chứ.
Tại Đông Cung, Thái tử và Thái tử phi là chong chóng đo chiều gió.
Lúc trước, Bàn Nhi vẫn còn băn khoăn không biết Thái tử phi sẽ đối đãi với nàng và Triệu Hi Nguyệt như thế nào. Cho dù xét từ khía cạnh thân phận mà nói thì ba người bọn họ là cùng hội cùng thuyền, nhưng nếu bàn về vấn đề tình cảm, Thái tử phi chỉ là bị tình thế cưỡng ép nên mới phải bất đắc dĩ đưa hai người vào cung, chắc chắn Thái tử phi sẽ cảm thấy hai người là cái gai cần phải nhổ đi trong mắt của nàng ta.
Nhưng bất kể như thế nào cũng không ngờ, đã không mượn sức, cũng không chèn ép, mà Thái tử phi vịn vào chuyện của nha hoàn để hạ bệ thể diện của hai người. Ngoài ra, Thái tử phi còn mỉa mai nàng và Triệu Hi Nguyệt, dõng dạc ra oai với hai nàng ở hậu trạch Đông Cung này tỏ vẻ ai mới là chủ tử thật sự. Nàng ta vừa chặt đứt cánh tay của hai nàng, vừa thể hiện rõ bản thân là người ngay thẳng không thiên vị.
Một mũi tên trúng ba con nhạn!
Hương Bồ và Thanh Đại tạm thời không thể dùng, Bạch Chỉ, Bạch Thuật và hai tiểu thái giám khó trách đều bị Bàn Nhi “tái sử dụng”.
Vỗn dĩ mấy người này đều là người mới đến, vẫn còn chần chừ chưa quyết liệt, không thích hợp tranh sủng với người cũ, từ trước đến nay chưa hề giành giật bất kỳ việc gì, chuyện lần này chẳng qua chỉ là không trâu bắt chó đi cày mà thôi.
Đồng thời, Bàn Nhi cũng đã hiểu thêm một ít về bọn họ. Ví dụ như Bạch Chỉ này, tính cách có hơi ngốc nghếch một chút. Theo lời nàng ta nói, nàng ta vào cung cũng đã được mấy năm rồi, nhưng vẫn còn khá ngô nghê. Nàng ta dường như rất sợ Lí ma ma, hễ vừa nhìn thấy Lí ma ma bước đến viện này, thì nàng ta đã vội vã vòng sang đường khác, lắm lúc còn vấp té, ngã không hề nhẹ, mặt mũi sưng vù, trông có vẻ cực kỳ khôi hài.
Theo lời Bạch Chỉ kể, năm đó lúc nàng ta là tiểu cung nữ mới vào cung thì được Lí ma ma dạy dỗ, cho nên đã mang bóng ma tâm lý nặng nề.
Lí ma ma đó vẫn nhớ nàng ta, còn gọi nàng ta là nha đầu béo, sau này Bạch Chỉ mới thẳng thắn thừa nhận, khi mới vào cung nàng ta có hơi béo, lại còn rất mê ăn uống, có thể vì trước đây ở trong nhà luôn không được ăn no, cho nên sau khi vào cung nàng ta có thể một lúc ăn hết năm cái màn thầu. Phải biết rằng màn thầu làm bằng bột mì trong cung cấp cho cung nữ và thái giám, kích thước một cái còn to hơn cả nắm tay của một nam nhân.
Bàn Nhi nghĩ thầm, nha đầu Bạch Chỉ này hẳn là không phải là người của Thái tử phi, Thái tử phi cũng sẽ không phái đến một người khờ khạo như thế này được.
Còn Tiểu Đức Tử, không giống như Tiểu Điền Tử, Tiểu Đức Tử cực kỳ biết xử lý chuyện công, giống như ban đầu hắn ta kết giao quan hệ với Hương Bồ sớm hơn Tiểu Điền Tử vậy. Mấy ngày nay Thanh Đại và Hương Bồ luôn trở về nhà với chi chít vết thương chỗ bầm xanh, chỗ bầm tím trên người, vì thế Tiểu Đức Tử đặc biệt xung phong đảm nhận đi tìm rượu thuốc cho hai nàng ấy.
Mà hắn ta thật sự tìm được, nghe nói là rượu thuốc do ngự dược phòng bào chế, vả lại còn không mất đồng nào, nhưng mà sau việc này, Bàn Nhi còn ban thưởng cho hắn ta một nén bạc.
Đây là dựa vào sự thể hiện giá trị của bản thân! Trong cung nhiều nô tài như vậy, có năng lực hầu hạ bên cạnh chủ tử đâu được mấy người, kẻ không được việc có cả đống, mà Tiểu Đức Tử này lại rất khá, chí ít là so với Tiểu Điền Tử.
Hơn nữa Tiểu Đức Tử còn thu thập tin tức rất nhanh nhẹn, luôn luôn có thể cung cấp thông tin cho Bàn Nhi một cách kịp thời. Ví dụ như Thái tử gia mấy ngày nay không tới hậu viện, hôm kia đã ở Kế Đức Đường, thì đáng lẽ mấy hôm nay nên thị tẩm Hà lương viện và Lưu thừa huy. Thái tử gia không tới hậu viện, Lưu thừa huy trước nay chưa hề tỏ thái độ gì cả, còn Hà lương viện thì cực kỳ tức tối.
Tại sao nói cực kỳ tức giận, lại còn bị người khác biết nữa chứ?
Bởi vì sự tức giận của Hà lương viện không giống với những người khác. Các chủ tử khác nếu giận dữ thì sẽ bộc lộ sự khó chịu và trút giận lên người của nô tài, nhưng Hà lương viện này thì khác, nàng ta chỉ bực dọc ở trong lòng, đến nửa đêm thì đem đàn ra gảy.
Viện của Hà lương viện không cùng hướng với Bàn Nhi, nên ở đây không nghe thấy gì. Nhưng Lưu thừa huy và Mã thừa huy sống ở đối diện với nàng ta thì bị làm phiền suốt mấy ngày nay.
Mà điều này do chính Bàn Nhi quan sát thấy. Bởi vì buổi sáng những ngày gần đây khi đi thỉnh an Thái tử phi, hai mắt của Lưu thừa huy và Mã thừa huy đầy quầng thâm, phải dùng phấn để che đi nhưng vẫn che không hết, thần sắc của hai nàng ta cũng không tốt, trông ỉu xìu và thiếu sức sống.
Đáng lẽ mọi người đều nhìn thấy cả, Thái tử phi không nói gì, người bên cạnh cũng không nói gì, nhưng sáng hôm nay Thái tử phi đã nổi trận lôi đình.
“Ngươi cũng quá vô lý rồi! Mắc gì mà làm ồn hả?”
Có lẽ đây là lần đầu tiên Hà lương viện xấu hổ như vậy, nàng ta ngồi đó lấy khăn che mặt và khóc hu hu.
“Ngươi vẫn còn khóc à, Thái tử gia bận trăm công nghìn việc, không thường xuyên lui tới hậu viện, đây là việc mà ai ai cũng biết. Ngươi lại còn ở đây làm ầm làm ĩ nói là Thái tử phi ta bất công, lại còn trách móc Thái tử gia không đoái hoài tới viện của ngươi sao?” nghe truyện tốt hơn trên app TYT -
Từ trước đến nay, Thái tử phi là người rất điềm tĩnh, thế mà hôm nay không biết vì lý do gì mà nàng ta lại tức giận đến như vậy, câu từ thốt ra còn không nể tình, nể mặt.
Lời phê bình này quá nặng, Hà lương viện không dám gánh. Cả người nàng ta mềm nhũn, trượt từ trên ghế xuống rồi quỳ rạp trên mặt đất.
“Thường ngày cho dù các ngươi làm gì, có âm thầm lén lút ồn ào như thế nào, ta cũng đều mắt nhắm mắt mở cho qua hết, nhưng mà việc này cũng quá đáng rồi đấy! Thái tử gia là người kế vị, trong cung ngoài cung có bao nhiêu người được trông thấy Thái tử gia? Để người ngoài biết chuyện, có biết họ sẽ nói như thế nào không hả? Nói Thái tử gia trị gia không nghiêm! Lần sau còn như vậy nữa thì không xong với ta đâu, nếu như ai dám có những hành động phá hoại thanh danh của Thái tử gia, ta sẽ là người đầu tiên không tha cho kẻ đó.”
Nói xong, Thái tử phi cáu kỉnh phất phất tay: “Ngừng đi, đều lui xuống hết cho ta. Hà lương viện đóng cửa nghiền ngẫm lỗi lầm trong nửa tháng, chép Giới Luật Nữ Nhân mười lần, sau khi hết lệnh cấm thì đến đưa cho ta xem.”
Những người bên dưới đều đứng dậy, hành lễ với Thái tử phi, lần lượt nối đuôi nhau rời khỏi đó. Hà lương viện cũng được một cung nữ thân cận đỡ đi.
Sau khi mọi người đã về hết, mặt mũi Thái tử phi vẫn còn rất cau có.
Trần ma ma thấp giọng khuyên nhủ: "Người cũng đừng nóng giận, kẻo tổn thương thân thể."
“Ta không muốn tức giận, nhưng hôm nay Sở Vương phi kia lại lăng mạ ta ở trước mặt Thái hậu, còn không phải là vì ỷ vào bản thân đang mang thai sao.” Thái tử phi vừa xoa xoa hai đầu lông mày, vừa nói.
Nói trắng ra, Hà lương viện hôm nay cũng chỉ là bị liên lụy mà thôi. Thái tử phi chỉ vì không sinh được con trai mà không có chỗ dựa vững chắc, lại còn bị quở trách hạ bệ trước mặt Thái hậu, chả trách nàng ta lại tức giận đến như vậy.
“Chuyện này cũng không nôn nóng được, ngày kinh nguyệt tháng này của người đã chậm gần nửa tháng rồi, hay là mới Ngô thái y đến xem sao?”
Thái tử phi vẫn cau mày, nhưng không nén nổi lấy tay xoa xoa bụng dưới.
“Cứ đợi thêm ít hôm nữa rồi mời.” Ngừng lại một lát, nàng ta nói tiếp: “Lần này phải lập tức sắp xếp thời gian thị tẩm của tháng sau rồi, sợ rằng đến lúc đó sẽ lại phải huyên náo đấy. Hai nàng ta không phải là vẫn ngồi yên sao, trước hết cứ loan tin này đến tai của họ, đã trải qua chuyện lần trước, cộng thêm sự việc lần này nữa, ta không tin hai nàng ta vẫn sẽ ngồi yên.”
Nói xong, Thái tử phi cười khẩy một tiếng.
App TYT & Wisteria team