Sáng sớm, Tần Tiêu Hiền chậm rãi mở mắt, đập vào mắt hắn là gương mặt phóng đại của Mai Cửu Lượng, Tần Tiêu Hiền lập tức trừng to hai mắt, phản ứng đầu tiên là cúi đầu nhìn y phục của mình.
May quá, còn mặc, vẫn là bộ đồ hôm qua, may quá may quá...
Tần Tiêu Hiền nhẹ nhàng thở phào, sợ đánh thức sư ca, không dám động đậy, chỉ có thể chuyển động đôi mắt nhìn xung quanh, căn phòng này cũng là phòng của mình mà, nhưng sao sư ca lại ngủ ở đây? Hôm qua xảy ra chuyện gì?
Hítt...Đầu còn hơi đau...
Tần Tiêu Hiền nhíu mày, thận trọng đưa tay vò trán, bất cẩn đụng phải vết thương, lập tức đau đến toàn thân đều giật nảy! Trời ạ! Sao trên đầu lại quấn băng gạc vậy?
Tần Tiêu Hiền mò mẫm miếng băng gạc, ký ức cũng hiện lên vụn vặt trước mắt, đúng rồi đúng rồi, hôm qua mình thay đổi phương án trong lúc phẫu thuật, làm hại sư ca bị người nhà bệnh nhân trả thù, trong lúc nguy cấp mình đã bước tới chặn cây gậy, trán bị đánh làm tổn thương, sau đó ôm sư ca òa khóc, kết quả là mất máu quá nhiều mà ngất đi.
Đúng là đại não không cung cấp đủ máu thì trí nhớ cũng giảm, rốt cuộc Tần Tiêu Hiền cũng hiểu ra, có lẽ là hôm qua hắn đã ngất ở bệnh viện, sư ca đưa hắn về nhà, sau đó trông coi cả đêm ở đây chăm sóc hắn, thực sự mệt mỏi cho nên mới ngủ thiếp đi bên giường.
Nghĩ đến điều này, Tân Tiêu Hiền nhíu mày thấy có lỗi, lúc này hắn mới chỉ đến đây có mấy ngày đã gây thêm quá nhiều phiền toái cho sư ca rồi, lần này chưa có sự cho phép của sư ca đã sửa phương án giải phẫu, nói không chừng còn hại y mất việc, thế nhưng sư ca chưa từng trách hắn, còn nói gì mà cho dù có xảy ra chuyện gì cũng sẽ cùng nhau gánh chịu, trời ạ! Trên đời này sao lại có một sư ca tốt như vậy chứ!
Tần Tiêu Hiền si ngốc nhìn qua Mai Cửu Lượng, thời gian dần trôi qua, hắn không tự chủ được mà giơ tay lên muốn vuốt ve gò má của y, trong nháy mắt sắp chạm đến rồi thì dừng lại, Tần Tiêu Hiền chậm rãi thu tay lại, nhìn hai mắt đang nhắm chặt của sư ca, từ từ dời xuống phía dưới, nhìn đến mũi, cuối cùng dừng lại trên đôi môi mỏng kia.
Lúc lấy lại tinh thần, Tần Tiêu Hiền đã nghiêng người qua nhẹ nhàng hôn lên đôi môi mỏng đó, nhịp tim chậm lại, đôi đồng tử run rẩy, Tần Tiêu Hiền cảm thấy chắc là mình điên rồi, nhưng chẳng biết tại sao hắn lại không thấy hối hận chút nào.
''Lão Tần.'' Mai Cửu Lượng đột ngột mở mắt, chớp mắt mấy cái, hơi mờ mịt nhìn hắn: ''....Ta không có ngủ.''
Tần Tiêu Hiền lập tức hoảng sợ trợn to mắt, bỗng ngồi bật dậy, đầu óc không nhồi đủ máu cấp tốc hoạt động, cuống quít muốn giải thích với y: ''Ta! Không phải! Huynh! Cái đó! Nó...''
''Ai cơ?'' Mai Cửu Lượng mờ mịt, đỡ người ngồi dậy.
Tần Tiêu Hiền cuống quít lắc đầu: ''Không có! Không có ai hết! Không có nó! Là ta! Ta ta ta....Ta....''
''Huynh huynh huynh, huynh làm sao?'' Mai Cửu Lượng học theo dáng vẻ cà lăm của hắn cũng sắp bị hắn làm cho mơ hồ rồi.
''Thì là ta...Huynh...Cái đó...Hắn...Không phải hắn! Trời ơi! A a a!!''
Có mấy chữ cứ nói tới nói lui, Tần Tiêu Hiền cau mày, bĩu môi, thật sự không giải thích được, gấp đến mức đột nhiên quơ lấy gối đánh mạnh vào mặt mình!
Mai Cửu Lượng giật bắn mình, nhìn mà hoa cả mắt, nhưng hắn như bây giờ đúng là buồn cười, Mai Cửu Lượng không nhịn được, lập tức phì cười.
''Sư ca...''
Rốt cuộc Tần Tiêu Hiền cũng ngừng hành động ''tự mình hại mình'' lại, thấy sư ca cũng không giận, tảng đá trong lòng cũng xem như rơi xuống, cảm xúc ổn định hơn nhiều, mặc dù vẫn chưa nghĩ ra phải giải thích thế nào với y, nhưng ít ra cũng có thể nói chuyện.
''Thật, thật xin lỗi.'' Tần Tiêu Hiền nói với vẻ có lỗi.
Mai Cửu Lượng nhíu mày nhìn hắn, đột nhiên muốn trêu hắn, cố ý sờ lên môi mình: ''Xin lỗi chuyện này à?''
Động tác này, cộng thêm câu hỏi này của y, Tần Tiêu Hiền lập tức xấu hổ muốn đập đầu chết, mặt cũng đã đỏ bừng, nóng hổi như bị lửa đốt vậy, xoắn xuýt một lúc lâu sau cũng chỉ có thể gật đầu thừa nhận.
Mai Cửu Lượng lại không để tâm, thoải mái mỉm cười: ''Không sao, ta không giận.''
''Ơ?'' Tần Tiêu Hiền sững sờ: ''Tại sao lại vậy?''
Mai Cửu Lượng bất đắc dĩ nhướng mày: ''Ta cũng không biết, có lẽ vì vừa rồi huynh như vậy buồn cười quá, ta nghĩ nếu mà giận thì sẽ bỏ lỡ khoảnh khắc đó.''
Tần Tiêu Hiền nghe vậy cũng không khỏi nhẹ nhõm ít nhiều, vẫn căng thẳng nhìn y, thăm dò hỏi: ''Huynh không muốn hỏi xem...tại sao ta lại làm như vậy à?''
''Vừa định hỏi thì đã bị huynh giành trước một bước rồi.'' Mai Cửu Lượng gật đầu, hỏi lại hắn: ''Vậy huynh có muốn nói không?''
Kịch bản này phát triển hơi lạ! Sao y có thể bình tĩnh như vậy chứ? Khiến Tần Tiêu Hiền cũng hơi luống cuống, cúi gằm mặt gãi đầu, tay khoa lung tung, ra vẻ thoải mái mà nói.
''Thật ra ta cũng không biết, ta vừa mở mắt đã thấy huynh ở trước mặt, sau đó không kìm lòng được mà tiến tới gần, không kìm lòng được? Hình như cũng không phải là không kìm lòng được, gọi là không tự chủ được đi, hít...Được rồi được rồi, vẫn là không kìm lòng được đi, tóm lại là ta không thể kiểm soát, nên, hmm, ta nghĩ...Có lẽ là ta có chút...Thích huynh...''
''Thích ta sao?'' Mai Cửu Lượng nhướng nhướng mày, thở dài hơi thất vọng: ''Ôi trời, sao người nói câu này với ta không phải là con gái chứ.''
Có lẽ là không cảm thấy ngạc nhiên, Tần Tiêu Hiền cũng không cảm thấy kỳ lạ gì với phản ứng này của y, chỉ là hơi chán nản giương mắt nhìn y: ''Huynh để ý chuyện này à?''
''Ta không biết, ta toàn tâm toàn ý làm việc, chưa từng nghĩ tới việc muốn thành gia, nhưng chắc là ta không ngại đâu, cho nên mới không nổi giận với huynh.'' Mai Cửu Lượng nói, vỗ vai hắn, cười an ủi nói với hắn: ''Nhưng ta cũng không để ý, huynh cũng đừng để trong lòng, ta thật sự không giận.''
Tần Tiêu Hiền mỉm cưỡng cười đáp lại y, lại từ từ cúi đầu, nhỏ giọng nói: ''Ta nghĩ ta khó mà không để trong lòng.''
''Gì cơ?'' Mai Cửu Lượng không nghe thấy.
Tần Tiêu Hiền tặc lưỡi, bực bội vò tóc, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn chòng chọc vào y, im lặng một lát, đột nhiên đưa tay kéo cổ y qua, nhẹ nhàng áp lên môi y.
Lần này hôn trắng trợn, toàn thân Mai Cửu Lượng run lên, kinh ngạc trợn to mắt, Tần Tiêu Hiền nhanh chóng buông y ra, đưa tay ôm y vào trong lòng, kề sát bên tai y nói khẽ: ''Cho dù là từ chối hay chấp nhận, ta đều mong huynh có thể để nó trong lòng.''
Mai Cửu Lượng cũng không tránh hắn ra, chỉ không nhúc nhích để mặc cho hắn ôm, mặt hơi nóng lên, trong lòng cũng rung động, sợ là nói không thèm để ý nhưng bất kể thế nào cũng không thể không để ý rồi.
Nhà họ Châu.
Ánh nắng xuyên qua cửa sổ vẩy vào phòng, dưới một tiếng ngáp dài, Trương Vân Lôi còn chưa mở mắt, vặn eo bẻ cổ ngồi dậy trước, xoa xoa mắt, đợi sau khi mắt thấy rõ thì phát hiện gối bên kia trống trơn, không thấy Cửu Lương.
Hả? Cửu Lương đi đâu rồi? Chẳng lẽ đệ ấy rời giường rồi? Không thể nào, bây giờ trời mới vừa sáng, thân thể đệ ấy suy yếu, lúc nào cũng là ngủ rất lâu mới dậy được mà?''
Trương Vân Lôi cảm thấy khó hiểu, liếc một vòng trong phòng, đột nhiên phát hiện Cửu Lương thế mà lại ngủ giường nhỏ, trên người chỉ có một tấm chăn rất mỏng!
Hắn chạy tới giường nhỏ hồi nào vậy? Bây giờ tuy là mùa hè nhưng buổi tối sương dày, rạng sáng là lúc nhiều hơi lạnh, giường nhỏ vừa lạnh vừa cứng, thân thể của hắn sao có thể chịu được chứ!
Trương Vân Lôi tức giận, đưa tay vén chăn lên nhảy xuống giường, sải bước đến trước mặt Châu Cửu Lương, không nói hai lời mà xốc chăn của hắn lên: ''Châu Cửu Lương!''
Giấc ngủ của Châu Cửu Lương vốn không sâu, bị âm thanh gào thét này của y làm bừng tỉnh, giật bắn mình, sau đó hơi khó khăn chống người dậy, mỉm cười với y: ''Sư ca, chào buổi sáng.''
Giọng nói khàn khàn như thể không có một tiếng động nào, đầu cũng choáng váng, thật ra mấy ngày nay thân thể của hắn chuyển biến tốt hơn rất nhiều, chỉ là mỗi buổi sáng vừa thức dậy thường hơi suy yếu, toàn thân không có sức lực.
''Chào cái đầu của đệ ấy! Sao đệ lại ngủ giường nhỏ rồi? Đệ chê ta đến vậy à?'' Trương Vân Lôi trừng mắt chất vấn hắn.
Châu Cửu Lương hơi sửng sốt, thấy y hiểu lầm, vội giải thích với y: ''Không phải không phải, sao đệ lại chê trách gì huynh được, thật ra giường nhỏ cũng rất thoải mái, chỉ là...''
''Chỉ là cái gì mà chỉ là! Còn nói thoải mái nữa! Đệ xem mặt mũi của đệ trắng bệch hết rồi! Mau! Mau đi lên giường nằm một lát!'' Trương Vân Lôi cũng là kiểu người vô tâm vô phế, vốn dĩ không có để ý là hắn có ghét bỏ chê trách gì mình không, y níu lấy cánh tay hắn kéo hắn lên giường.
''Không, không cần đâu, sư ca...'' Lúc mới tỉnh ngủ Châu Cửu Lương không có sức, kéo không lại y, chỉ có thể chấp nhận số phận bị y lôi dậy.
''Không cần cái gì mà không cần! Đệ mau nằm đi, ta đi gọi Cửu Thái xem cho đệ một chút!'' Trương Vân Lôi vừa nói vừa kéo lấy hắn lùi lại bên giường, không để ý dưới chân, không cẩn thận mà giẫm lên giày của mình.
''Ối!''
Trượt chân, Trương Vân Lôi chỉ kịp la lên, không đứng vững mà ngã xuống giường ở sau lưng, Châu Cửu Lương lập tức giật mình, bị y kéo lấy nên cũng ngã xuống theo, hai tay kịp thời chống hai bên y, vừa khéo vẫn bổ nhào đến trên người y!
''Châu Cửu Lương?''
Cùng lúc đó, cửa phòng bị người ta đẩy ra, Dương Cửu Lang sải bước đi vào, Mạnh Hạc Đường đi theo sát phía sau, lúc này Trương Vân Lôi giật mình, Châu Cửu Lương cũng vội vã quay đầu nhìn lại.
Hai người vừa mới vào phòng đã thấy cảnh trên giường, cả hai đều thoáng chốc ngây người tại chỗ, Dương Cửu Lang đen mặt trong nháy mắt, Mạnh Hạc Đường cũng kinh ngạc trợn to mắt, Trương Vân Lôi giữa lúc bối rối lấy tay che kín mặt, Châu Cửu Lương thì thở dài không còn thiết sống nữa.
Bốn người không nhúc nhích, thời gian như dừng trôi, trong không khí tràn ngập sự ngột ngạt, mãi đến khi Dương Cửu Lang khoanh tay, lạnh giọng bật cười: ''Ý gì đây?''
Đúng là sợ cái gì gặp cái đó, cuối cùng vẫn không tránh được tình huống này, hiện tại Châu Cửu Lương không hoảng loạn chút nào, chỉ cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần của mình đều mệt, không nhanh không chậm ngồi dậy khỏi người Trương Vân Lôi, vô cùng nhức đầu nhìn về phía Dương Cửu Lang: ''Nếu huynh bằng lòng nghe ta giải thích, ta có thể giải thích với huynh, nếu huynh không muốn nghe, vậy huynh cũng có thể đánh ta.''
''Ta còn cần nghe ngươi giải thích sao?'' Dương Cửu Lang lại cười khẩy, nhanh chân đi đến bên giường.
Châu Cửu Lương thấy thế thì lật đật nhắm mắt lại, vốn cho rằng Dương Cửu Lang sẽ thật sự đấm hắn một cái, ai ngờ hắn lướt thẳng qua mình, đưa tay bắt lấy tay Trương Vân Lôi.
''Ngươi, không phải là ngươi muốn đánh ta đấy chứ?'' Trương Vân Lôi hoảng sợ nhìn hắn, giãy giụa lười vào giữa giường.
Như thể đang trách y không ngoan, Dương Cửu Lang tặc lưỡi, cũng lười nhiều lời với y, một phát túm cánh tay của t qua, một tay vòng lấy hai chân y, sau đó khẽ cúi người khiêng hẳn y lên vai, sải bước đi ra cửa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT