1908, năm Quang Tự thứ 34.

Cổng thành Bắc Kinh, năm chiếc kiệu hoa lần lượt được đưa tới, đoàn người đi trước múa rồng, múa sư, bắn pháo, múa ương ca, đèn lồng đỏ chót mở đường, kèn chiêng trống sáo náo nhiệt, xe ngựa chở hành lý xếp từ đầu đường tới cuối phố, cảnh tượng trên đường cái náo nhiệt như tết, dân chúng đều xúm lại thò đầu ra nhìn ngó.

''Ôi! Đây là chuyện vui của nhà ai đây? Sao một phát cưới luôn năm cô vợ vậy?''

''Cái gì mà cưới năm bà vợ chứ, bà không biết gì sao?''

''Không biết, nói nghe thử chút đi.''

''Hôm nay là ngày hoàng đạo trăm năm mới có một, năm nhà kết hôn cùng một lúc cho nên mới có năm kiệu hoa cùng vào thành đó!''

''Là năm nhà nào vậy?''

''Nói cho cùng thì cũng không phải ai xa lạ, nhà đầu tiên là cái nhà có kèn thổi vang nhất kia kìa, kiệu hoa của Châu lão gia nhà tiệm thuốc Châu Ký, người ngồi trong kiệu là đại thiếu gia của nhà họ Trương ở Thiên Tân, nghe nói có dính dáng bà con họ hàng với lão Quách đó.''

''Thiếu gia? Chuyện này....thật á? Tiệm thuốc Châu Ký? Rốt cuộc Châu lão gia cũng nghĩ thông rồi à? Muốn tái giá rồi sao?''

''Làm gì có chứ! Là vị tam thiếu gia của nhà đó kết hôn.''

''Vậy thì còn đươc, ai mà không biết tam thiếu gia đó bệnh lao truyền kiếp, cũng bệnh nhiều năm rồi, làm vậy không phải là làm lỡ đời con người ta sao?''

''Coi bà nói kìa, ta nghe nói ấy là vị thiếu gia của nhà họ Trương đó nổi tiếng có tướng mệnh tốt, Châu lão gia nói là muốn xung hỉ cho con, thậm chí còn quỳ gối xuống xin Trương lão gia luôn thì ông ấy mới bằng lòng, không phải là nhà ông ta mừng đến nổi thổi kèn đánh trống vang dội nhất trong các nhà rồi đó sao?''

''Thì ra là vậy, còn mấy nhà kia thì sao? Nhà quẹo hướng tây ấy.

''Nhà đó ấy à, đấy là của Dương lão gia tiệm muối Dương Ký.''

''À nhà họ Dương, ta có quen, vị công tử kia của nhà Dương lão gia vừa ra đời đã là mệnh thiên sát cô tinh, khắc vợ khắc con, cả đời đều mắc cái số không cưới được vợ, người này so với nhà họ Chu còn tai họa hơn!''

''Phải đấy, nhưng Dương lão gia thương con trai, nói thế nào cũng không chịu, thật đáng thương cho lòng cha mẹ trong thiên hạ, Dương lão gia không muốn con trai sống cô độc cả quãng đời còn lại nên đi tìm kiếm khắp nơi, rốt cuộc người ta tìm được một nhà họ Mạnh ở Đông Bắc có số sát tinh, nói là để hai đứa con trai chắp vá với nhau chỉ để có người bầu bạn.''

''Thật sao! Hai mệnh sát tinh đều tốt hơn so với bất kỳ ai đấy.''

''Bà nhìn tiếp cái kiệu ở bên cạnh kia đi.''

''Đấy là ai nữa?''

''Chắc chắn là bà có biết cái người ngồi trong đó, con nuôi của nhà ông chủ Quách của tiền trang* lớn Đức Vân.

*tiền trang: ngân hàng tư nhân.

''Đứa trẻ họ Đào có năng lực thần kỳ được nhận nuôi từ hồi nhỏ ấy à?''

''Đúng vậy, nói là ấp ủ con dâu nuôi từ bé, ai thì không biết chứ thật ra là nuôi con rể đó.''

''Nói vậy nghĩa là sao?''

''Con trai út của ông chủ Quách còn nhỏ, con trai lớn thì dốt đặc cán mai, bây giờ mới vừa nhận việc nên muốn cưới một người trưởng thành vào cửa, giúp đỡ con trai lớn quản lý việc làm ăn trong nhà, việc trong việc ngoài đều do Đào thiếu gia lo, đây không phải là nuôi con rể từ bé thì là gì?''

''Nói cũng đúng, hầy, bà xem nhà kia đi, rẽ hướng phố Đông ấy, đó là nhà ai vậy?''

''À nhà đó, đó là nhà họ Tạ mở tiệm vàng, vai vế của nhà họ Tạ ở Bắc Kinh cao, con trai cả nhà họ Tạ một mực không chịu kết hôn, đây là do Tạ lão gia hạ lệnh, dì Hai đích thân chọn công tử nhà họ Lý ở trong vùng.''

''Cũng là một công tử, hôm nay ta thật sự là được mở mang tầm mắt.''

''Chậc, ta nghe nói vị công tử nhà họ Lý đó không phải người hiền lành gì, nói thế nào cũng không chịu gả, khiến anh của hắn trách một trận cuối cùng cầm theo cây dao leo lên kiệu hoa, cũng không biết là vị Tạ thiếu kia có bị cậu ta làm cho đầu hàng không nữa.''

''Nếu theo lời bà nói thì khỏi phải bàn tới bước cuối là động phòng hoa chúc, hôn sự cũng đổi thành tang sự luôn.''

''Người ta kết hôn mà, bà đừng nói xui xẻo!''

''Còn nhà cuối cùng kia nữa là nhà ai?''

''Nhà đó à, cũng không phải người lạ, là nhà của Vương lão gia tiệm lương thực.

''Cũng là kết hôn cho con trai à?''

''Đúng vậy, người con đó của Vương lão gia thì bà cũng biết, hắn ta là một tên khốn, Vương lão gia đặc biệt đi tìm người có thể kềm chế được hắn ta, nghe nói cũng là người trong vùng, con trai của nhà họ Trương.''

''Ồ! Sao ta nhớ hai người đó mới đánh nhau một trận ì xèo trên đường hồi mấy ngày trước, quậy lên đến tận nha môn!''

''Chính là hai người bọn họ đấy, Vương thiếu gia không cưới, Trương thiếu gia cũng không gả, ấy vậy mà bị trói vào động phòng, bị bỏ thuốc ngủ đưa lên kiệu hoa, còn chưa biết cái lễ này lát nữa phải bái kiểu gì.''

''Ngày hoàng đạo thế này trăm năm khó gặp, cứ vậy mà năm nhà kết thành thông gia sao?''

''Nếu không thì còn phí sức chọn ngày làm gì.''

''À phải rồi, sao bà biết hết mấy chuyện này vậy?''

''Ta không biết thì làm sao mà bà biết được?''

''Là sao?''

''Khỏi phải nói, hôm nay năm nhà ở thành Bắc Kinh kết hôn, năm vị lão gia hùn vốn bao trọn Minh Nguyệt Lâu để mở tiệc chiêu đãi người dân toàn thành, đi thôi, hai ta cũng đi ké chút hào quang, vừa ăn vừa nói tiếp?''

''Chuyện tốt đến cỡ này sao lại không đi chứ.''

''Chậc, đi nào!''

Ngày hoàng đạo trăm năm có một lần, nghi thức long trọng trăm năm có một, năm nhà ở thành Bắc Kinh kết hôn cùng lúc, náo nhiệt tráng lệ mức nào, mãi cho đến khi mặt trời xuống núi mới yên tĩnh lại.

Bái đường, xốc khăn cô dâu lên, lại có từng tiếng thét lên từ bốn phương tám hướng khắp thành Bắc Kinh vọng tới, năm vị sui gia lão gia nhìn con dâu nhà mình, hoảng đến mức nhảy dựng lên.

''Trời đất! Ngày hoàng đạo trăm năm khó gặp mà! Hôn nhân đại sự cả đời mà! Xui xẻo! Xui xẻo! Thật xui xẻo mà!''

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play