Thật không biết là kẻ rảnh rỗi nào lập ra tập tục, một ngày trước khi kết hôn tân nhân không được gặp nhau, nói cái gì mà hỉ xung hỉ là điềm xấu!
Trái lại thì Quách Kỳ Lân lại tin, nhưng nếu hôm nay không nói ra mà để tới ngày mai thì coi như muộn rồi!
Đêm hôm ấy, thừa dịp người hầu không để ý, Quách Kỳ Lân lặng lẽ chuồn ra khỏi phòng, rón rén đến bên cửa sổ của Đào Dương như ăn trộm, nhẹ nhàng gõ cửa.
''Đào Dương? Đào Dương?''
Trong phòng, Đào Dương nghe thấy tiếng động, nhìn theo hướng tiếng kêu thì thấy một cái bóng đen lén lén lút lút đứng ngoài cửa sổ, giống hệt một tên trộm, cái đầu nhỏ xoay trài xoay phải sợ bị người ta phát hiện.
Thân hình này y đã nhìn mấy chục năm, tất nhiên liếc mắt một cái đã nhận ra ngay, Đào Dương bất đắc dĩ lắc đầu cười, bỏ sổ sách trong tay xuống, đứng dậy đi đến bên cửa sổ, vừa đẩy cửa sổ ra thành một khe nhỏ thì Quách Kỳ Lân bỗng đẩy ngược trở lại.
''Sao vậy?'' Đào Dương hỏi vẻ nghi ngờ.
''Ta, ta muốn bàn với đệ một chuyện, đừng mở cửa sổ ra, cứ vậy mà nói là được rồi!''
Hắn hơi bối rối, tựa như vì lí do mình gõ cửa sổ nhưng trong giọng nói của hắn lại có chút ân hận, Đào Dương nhíu mày, nhất thời trong lòng cũng thấy đau, khẽ thở dài, dịu dàng đáp lời hắn.
''Huynh nói đi.''
''....Là, chính là, ngày mai chúng ta có thể không thành thân được không?''
Quách Kỳ Lân vội nhìn qua cái bóng trong cửa sổ kia, vì quá thấy có lỗi mà tay cứ xoắn vào nhau, sợ Đào Dương sẽ giận.
Còn bên kia cửa sổ, Đào Dương không tức giận chút nào, chỉ hơi cô đơn mà rủ mắt xuống, nhưng vẫn miễn cưỡng cười hỏi hắn: ''Sao vậy? Huynh không muốn cưới ta à?''
''Không phải không phải đâu!''
Quách Kỳ Lân vội vàng xua xua tay, vội đến mức hắn gãi đầu, hơi khó khăn nhìn Đào Dương như có chút khó mở miệng, xoắn xuýt một hồi cuối cùng đành thở dài.
''Thiệt tình! Không phải là ta không muốn cưới đệ, nhưng đệ cũng biết là nếu sau khi ta kết hôn, phụ thân nhất định sẽ để ta tiếp quản chuyện làm ăn, ta không muốn, ta còn muốn chơi thêm vài năm nữa!''
Hóa ra vẫn là lí do này, Đào Dương âm thầm khẽ thở phào, lại cảm thấy cái tính ham chơi của hắn vừa trẻ con vừa đáng yêu, nhất thời rất thích, nhẹ nhàng cong môi, sinh lòng muốn trêu chọc hắn, cố ý giả vờ tỏ ra thất vọng mà thở dài.
''Được thôi, không cưới thì không cưới.''
''Không phải! Ý ta không phải vậy!''
Nghe thấy giọng điệu của y đau lòng thì Quách Kỳ Lân lập tức gấp gáp, không hề nghĩ ngợi gì mà kéo cửa sổ ra, quá mức đột ngột làm Đào Dương giật nảy mình, sững sờ nhìn hắn, Quách Kỳ Lân cũn ggiật mình, đột nhiên không kịp phản ứng gì, vội vàng che mắt ngồi xuống.
Không ngờ hắn sẽ phản ứng như vậy, Đào dương lại ngây người, buồn cười mà bước tới, tựa lên bệ cửa sổ, đưa tay chọc chọc đầu hắn: ''Huynh làm gì vậy?''
''Người ta nói một ngày trước khi kết hôn thì tân nhân không được gặp mặt!''
Quách Kỳ Lân hơi hoảng nói, cẩn thận đứng dậy sợ đụng đầu, đổi tay khác che mắt, đưa một tay khác ra, sờ soạng định che mắt Đào Dương.
Cái tên anh trai ngốc này! Đào Dương cố hết sức nhịn cười, hơi ngửa đầu ra sau né tránh tay hắn, thấy hắn cố chấp nhất định phải che mắt mình lại, Đào dương đành thở dài, cầm cây quạt gõ tay hắn, kéo cánh tay đang che mắt của hắn xuống.
''Được rồi, lúc nãy thấy hết rồi bây giờ còn sợ gì nữa!''
Bị kéo tay xuống, Quách Kỳ Lân ngượng ngùng cười ha ha với y, mím mím môi, ánh mắt chột dạ không cố định, đề tài mới nói được một nửa kia bây giờ ở ngay trước mặt y lại không tiện mở miệng.
Thấy hắn không định nói, Đào Dương cũng không vội ép hỏi, hơi tựa bên cửa sổ, mở quạt xếp trong tay ra, đêm mùa hạ oi bức, Đào Dương duỗi cây quạt ra ngoài cửa sổ quạt cho hắn, cứ mỉm cười nhìn hắn chờ hắn nói.
Quách Kỳ Lân đã quen với việc y chăm sóc mình như vậy nên cũng không thấy gì lạ, trong đầu ngập tràn vấn đề kia, xoắn xuýt một hồi mới khe khẽ mở miệng nói lại lần nữa.
''Thật xin lỗi, ngày mai chúng ta có thể đừng thành thân không?''
''Đương nhiên, huynh không muốn thành thân với ta đương nhiên ta sẽ không ép huynh.''
Lần này sau khi đã xác định được tâm ý của hắn, Đào Dương rất thoải mái gật đầu, không đợi Quách Kỳ Lân thấy vui mừng, ngay sau đó Đào Dương nói.
''Nhưng huynh không được rời khỏi nhà.''
''Hả ~''
Quách Kỳ Lân vừa lộ ra khuôn mặt tươi cười thì bây giờ nụ cười cứng đờ, kêu rên một tiếng không vui rồi cúi đầu, ngay sau đó hừ một tiếng, khoanh tay như đang phát cáu.
Thấy hắn phản ứng như vậy Đào Dương hơi nhíu mày, cũng đã doán được hắn có ý định này từ trước, có thể thấy anh Lâm của y không vui, cuối cùng Đào Dương vẫn không đành lòng, bất đắc dĩ thở dài.
''Huynh tính kỹ chút, trong mấy năm qua huynh trốn khỏi nhà bao nhiêu lần rồi? Số lần đều không dưới hai mươi lần, ở nhà có gì không tốt, sao huynh cứ không muốn ở trong nhà vậy?''
''Ở nhà thì tất nhiên là tốt, nhưng...nhưng mà...''
Quách Kỳ Lân nói đến đó thì dừng, phân vân một lát thấy không giấu y được, dứt khoát gọn gàng nhận tội với y.
''Trời ạ! Thôi ta cứ nói thật với đệ đi! Hồi ta lên mười sau tuổi thì mỗi ngày phụ thân đã nói với ta là ông ấy muốn về hưu, để cho ta lo quán lý, lúc ấy ta vẫn luôn dùng lí do còn nhỏ tuổi để từ chối, nhưng hôm nay ta đã trưởng thành rồi, có thể kết hôn rồi, hôm qua cha gọi ta đến thư phòng, chưa thông qua sự đồng ý của ta đã giao cửa tiệm lại cho ta, ta thấy cái này không đi không được cho nên mới định bỏ trốn đó!''
''Huynh trốn cái gì?'' Đào Dương ra vẻ không hiểu.
Quách Kỳ Lân nhún vai: ''Ta không biết buôn bán đâu, tất nhiên là phải chạy rồi.''
''Huynh không biết, ta có thể dạy huynh.'' Đào Dương khẽ nói, rất chân thành cũng rất dịu dàng. ''Ta không muốn học, cũng không thích.'' Quách Kỳ Lân vẫn không chịu, bất đắc dĩ quay mặt đi chỗ khác, mặc dù tùy hứng nhưng cũng rất đáng yêu.
Đào Dương không nhịn được cúi đầu cười: ''Vậy huynh thích gì?''
''Ta không biết, vẫn đang tìm đây.'' Dáng vẻ của Quách Kỳ Lân khổ não, nhưng hắn nói đến đây thì trong mắt không hề mông lung.
Đào Dương không khỏi suy nghĩ mà nhìn hắn, lại hỏi hắn: ''Vậy cho nên huynh năm lần bảy lượt trốn nhà đi là để tìm được thứ mình thích?''
''Phải đó!'' Thấy y rốt cuộc cũng hiểu, Quách Kỳ Lân vội vã gật đầu, ngay sau đó bổ sung một câu: ''Cho nên đệ đợi ta, đợi ta tìm được công việc mà ta thích, ta sẽ quay lại cưới đệ!''
Đào Dương tỏ vẻ không hài lòng nhướng mày: ''Nói vậy nếu một năm huynh không tìm thấy thì ta phải chờ huynh một năm, mười năm không tìm thấy thì ta phải đợi huynh mười năm à?''
''Không cần không cần!'' Quách Kỳ Lân lại vội vàng xua tay, duỗi hai ngón tay ra với y: ''Thật sự chỉ cần hai năm thôi, sau hai năm ta nhất định sẽ về cưới đệ.''
Đào Dương thừa nhận mình không chịu thỏa hiệp là vì không yên tâm, sợ anh Đại Lâm của y càng chạy càng xa, cuối cùng không quay lại nữa, sợ anh Đại Lâm sẽ gặp được người tốt hơn, không còn cần y nữa.
Đào Dương nhíu mày, lần đầu tiên không chiều theo hắn: ''Nếu đã vậy thì ngày mai huynh ngoan ngoãn theo ta bái thiên địa đi, rồi sau đó đi cũng không muộn mà.''
Quách Kỳ Lân không nghe ra tâm tư của y, lúc này khổ não nhíu chặt mày: ''Không được đâu! Bây giờ cha cũng không chịu buông tha cho ta, mai sau bái thien địa thì cha càng sẽ không bỏ qua cho ta! Ngày mai mà thành thân xong tất nhiên ta sẽ bị giam vào tiệm buộc phải học làm ăn, đệ cũng biết cha chắc chắn sẽ làm vậy mà!''
Đào Dương không thể không thừa nhận là hắn nói đúng, khẽ rủ mắt, suy nghĩ một lát, lúc ngẩng đầu lên lần nữa đột nhiên thay đổi thái độ, trở về dáng vẻ nuông chiều hắn như trước, nhẹ nhàng cười với hắn.
''Được thôi, nếu anh Đại Lâm đã muốn phiêu bạt chân trời đến vậy, vậy thì hôm nay A Đào sẽ để huynh đi.''
''Thật sao?''
''Thật, ngoéo tay.''
Đào Dương cười, duỗi ngón út ra với hắn, Quách Kỳ Lân cũng ngạc nhiên cười, đưa tay móc lấy ngón út của y, cười hì hì nói: ''Ngoéo tay, trăm năm cũng không được thay đổi, ai thay đổi thì kẻ đó là chó con!''
Ngón cái in vào nhau, đóng dấu, lời hứa cứ thế mà có hiệu lực, bọn họ đã ước định thế này từ bé, chưa từng và cũng sẽ không kẻ nào đổi ý, cho nên dù sau khi lớn lên bọn họ vẫn tin vào điều này.Anh Đại Lâm của y mãi mãi cũng không để y bớt lo đi được, đương nhiên nếu như có thể, y vẫn tình nguyện quan tâm chăm sóc anh Đại Lâm cả đời, Đào Dương hít một hơi sâu, lẳng lặng nhìn hắn, đột nhiên xòe tay ra với hắn, khẽ cười nói.
''Đưa tay phải ra đi.''
Quách Kỳ Lân giật mình, nhớ tới những ký ức không vui, cuống quít lui ra phía sau một bước, giấu hai tay sau lưng, căn môi, điên cuồng lắc đầu một cách tội nghiệp với y.
Đào Dương biết hắn đang sợ điều gì, bất đắc dĩ cười: ''Không phải muốn đánh huynh đâu.''
''Vậy đệ muốn làm gì?''
Quách Kỳ Lân bán tín bán nghi duỗi một tay ra, Đào Dương nhìn bàn tay hắn đưa tới, vừa đau đầu vừa bất đắc dĩ cười, cầm cây quạt nhẹ nhàng gõ xuống lòng bàn tay hắn, Quách Kỳ Lân giật mình rút tay lại, xoa lòng bàn tay vốn không bị gì, tức giận lườm y.
''Đệ nói không đánh ta mà!''
Đào Dương lắc đầu cười, như đã quen rồi, cũng không giải thích với hắn, cầm quạt chỉ xuống tay phải của hắn.
''Tay cầm đũa ấy.''
''Hả? À''
Lúc này Quách Kỳ Lân mới phản ứng kịp là vừa rồi duỗi sai tay, lè lưỡi đổi tay khác giơ ra trước mặt y, thật ra Quách Kỳ Lân không ngốc, chỉ một cái bệnh vặt không phân biệt được trái phải mà trông hắn như tên ngốc.
Hôm nay Đào Dương không rảnh uốn nắn hắn, lấy ra một sợi dây đỏ từ mặt bàn ở sau lưng, cẩn thận quấn lên cổ tay hắn, quấn lại thật chặt, nhưng không đến mức siết tay, quấn ba vòng cuối cùng buộc một nút thắt.
''Chỉ cần huynh không tháo sợi dây đỏ này xuống thì ta sẽ biết huynh còn nhớ ta, cho dù huynh đi đến đâu, cho dù huynh có đi bao xa, đi bao lâu, ta đều sẽ chờ huynh.''
Ban đầu Quách Kỳ Lân không hiểu mà nhìn sợi dây đỏ kia, lúc nghe y nói vậy thì lập tức ngây ngẩn, bổng nhiên ngẩng đầu nhìn y, sửng sốt một hồi, càng lúc càng cảm thấy có lỗi, đột nhiên duỗi hai tay ra kê lên bệ cửa sổ ôm lấy y.
''A Đào, đệ tốt quá.''
''Tốt sao?'' Đào Dương cười, vỗ nhè nhẹ lên lưng hắn: ''Được rồi được rồi, nếu ngày mai huynh còn có thể nhớ điểm tốt đó của ta thì ta cảm tạ trời đất.''
Quách Kỳ Lân nghe vậy thì vội buông y ra, nhìn vào mắt y, giơ ba ngón tay lên thề: ''Đệ yên tâm, ta nhất định sẽ không phụ lòng đệ, chỉ cần hai năm, sau hai năm ta nhất định sẽ trở về cưới đệ.'' Dứt lời kéo cổ y qua, thò đầu tới hung hăng hôn ''bẹp'' một cái lên mặt y, sau đó cười vẫy tay với y: ''Ta phải nhân lúc trời tối đi luôn trong đêm, đệ đi nghỉ ngơi sớm đi.''
Đào Dương tựa bên khung cửa sổ, quạt xếp phất phất, mỉm cười đưa mắt nhìn Quách Kỳ Lân chạy xa, Đào Dương nhẹ nhàng hô: ''Người đâu.''
Cao Tiêu Bảo đi tới từ một ngã rẽ, hơi gật đầu với Đào Dương: ''Cô gia.''
Đào Dương hất cằm về hướng mà Quách Kỳ Lân vừa rời đi, dặn dò: ''Âm thầm đuổi theo thiếu gia, đừng làm ầm lên, huynh ấy muốn đi đâu thì để huynh ấy đi, đợi ngày mai đến giờ lành thì mời thiếu gia lên kiệu.''
''Rõ!'' Cao Tiêu Bảo đáp lời, nhanh chân đi về hướng đó.
''Anh trai ngốc của ta ơi, huynh thật sự nghĩ là ta muốn ngồi lên cái kiệu hoa đó hay sao?''