Ròng rã hai ngày một đêm, cuối cùng Châu Cửu Lương cũng từ tiệm thuốc trở về, đồng thời còn sai người mang đến một khung giường, đặt ở vị trí cuối giường.
Mạnh Hạc Đường im lặng đứng một bên, nhìn người hầu cất giường xong quay người rời đi, sau đó mới bước đến trước mặt Châu Cửu Lương, cẩn thận hỏi hắn: ''Châu thiếu gia?''
''Huynh gọi ta là cái gì cơ?'' Châu Cửu Lương quay đầu nhìn y, vẻ mặt nhìn có chút tức giận.
''Châu thiếu gia...'' Mạnh Hạc Đường lại gọi một tiếng, còn tưởng là hắn chưa nghe thấy, vừa định nói tiếp, Châu Cửu Lương đã nhíu mày trước, nói với vẻ không hài lòng: ''Sai rồi.''
Châu Cửu Lương bình thường đã có khuôn mặt lạnh lùng, nhìn rất dữ, lúc này có lẽ là do mệt, giọng điệu cũng không tốt lắm, Mạnh Hạc Đường bị hắn dọa sợ, nhớ là mình cũng không làm gì sai, tiếp đó lại nghĩ đến thân phận của mình, thoáng chốc xoắn xuýt một lát, hơi khó khăn cau mày, nhỏ giọng thăm dò gọi hắn.
''Phu....Phu quân?''
''Phì!''
Vừa nói dứt lời Châu Cửu Lương liền bật cười, hơi khó khăn chống đỡ cơ thể, cúi đầu nhưng lại thật sự không nhịn được, phút chốc cười đến cả vai cũng run lên.
Hắn cười khúc khích như vậy khiến Mạnh Hạc Đường lập tức sửng sốt, nhưng không còn sợ hắn nữa mà hơi ngượng ngùng hỏi: ''Cậu cười gì vậy?''
''Ý của ta là huynh cứ gọi ta Cửu Lương là được rồi.'' Châu Cửu Lương dốc hết sức đè khóe miệng xuống, đột nhiên sinh lòng muốn trêu chọc y, nhíu mày nói tiếp: ''Nhưng nếu huynh bằng lòng gọi ta là phu quân thì ta cũng không ngại đâu.''
Lúc này Mạnh Hạc Đường mới phản ứng kịp, mặt đỏ bừng trong nháy mắt, cuống quít cúi đầu xuống, xấu hổ đến mức chỉ hận không tìm được cái lỗ nào để chui vào.
Châu Cửu Lương dò xét nhìn y, thấy mặt y đều đã đỏ thấu rồi, lại không nhịn được mà cong môi cười, nhớ lại tiếng gọi phu quân vừa rồi, bóp bóp gương mặt cười đến mức hơi đau: ''Ôi trời, đúng là gần trăm năm rồi không cười vui vẻ như vậy.''
Mạnh Hạc Đường cảm thấy mặt của mình sắp bỏng rồi, oán trách liếc nhìn hắn, nhưng lại không dám nổi giận với hắn, cũng không thấy giận, chỉ hơi nhíu mày: ''Cậu đừng cười nữa mà.''
''Không cười không cười nữa, khụ khụ khụ!'' Hắn nói là không cười nhưng vẫn cười, rõ ràng là thở cũng trở nên khó khăn nhưng vẫn cứ vừa ho vừa cười.
Mạnh Hạc Đường thấy hắn ho dữ dội, nhíu mày lo lắng: ''Được rồi, thật sự đừng cười nữa.''
''Được được được, thật sự không cười nữa.'' Sợ y giận, Châu Cửu Lương vội vàng thỏa hiệp, sau đó mỉm cười nhìn y.
''Cậu, thân thể đã khôi phục chưa?'' Cuối cùng Mạnh Hạc Đường cũng hỏi ra lời trong lòng.
''Ổn hơn nhiều rồi, khụ khụ!'' Châu Cửu Lương vẫn cười, ngoài miệng thì nói tốt hơn nhiều nhưng vừa nói là lại ho khan một trận.
Mạnh Hạc Đường nhíu chặt mày: ''Vậy sao còn ho dữ hơn trước nữa?''
''Vẫn luôn như vậy mà, ta cũng quen rồi.'' Châu Cửu Lương nói, cố gắng nhịn ho, đi đến bên giường ngồi xuống: ''Từ nay về sau, khụ khụ! Ta sẽ ngủ ở đây.''
''Như vậy....vậy sao được!'' Mạnh Hạc Đường giật mình, vội vàng kéo tay áo hắn muốn túm hắn lên giường: ''Thân thể cậu không tốt, sao có thể ngủ trên giường nhỏ* được, hay để ta ngủ ở đây đi!''
*Giường nhỏ ở đây là 榻 chữ thạp/sạp: nếu ai xem phim cung đấu như HCNYT thì nó là cái giường cạnh cửa ra vào hoặc cửa sổ, thường để thêm một cái bàn gỗ nhỏ lên để phi tần đọc sách, đánh cờ hoặc kê lư hương xông an thần ấy.
Châu Cửu Lương cũng không nhúc nhích, lắc đầu cười, đưa tay phủ lên mu bàn tay của y: ''Không sao.''
Lòng Mạnh Hạc Đường thắt lại, cuống quít rút tay mình ra, cúi đầu không dám nhìn hắn, Châu Cửu Lương thấy y tránh né mình rõ ràng như vậy, mặc dù là cầu còn không được nhưng lại không thể kiểm soát được mà cảm thấy có chút cô đơn, hơi rủ mắt: ''Nếu huynh không để ta ngủ ở đây vậy thì mỗi ngày ta cũng đành phải luyện chữ suốt đêm thôi.''
''Không!'' Mạnh Hạc Đường vội vàng ngẩng đầu nhìn hắn, cắn môi dưới, miễn cưỡng đồng ý: ''Ta nghe theo cậu là được rồi.''
Lúc này Châu Cửu Lương mới mỉm cười với y, nhớ đến mấy tên người hầu đã bắt nạt y, lại hỏi: ''Trong thời gian ta không có ở đây, khụ! Có ai ức hiếp huynh không?''
Toàn thân Mạnh Hạc Đường cứng đờ, lắc đầu: ''Không, không có.''
Châu Cửu Lương đoán được y sẽ không nói thật, khẽ thở dài nói: ''Có hay không huynh tưởng ta còn không biết sao? Sau này gặp kiểu cố tình gây sự kia nữa thì huynh, khụ! Huynh cứ dạy dỗ hắn luôn là được, không dám nói thì đến nói cho ta biết, ta thay huynh dạy dỗ hắn!''
Mạnh Hạc Đường khẽ nhíu mày, hốc mắt cay cay, lần này rốt cuộc y cũng không nhịn được nữa, bật khóc chất vấn Châu Cửu Lương: ''Rốt cuộc là cậu đang nghĩ cái gì vậy? Rõ ràng đã nói là không thích, rõ ràng nói là sẽ không thích, nhưng lại muốn làm những thứ này, cuối cùng là cậu nhìn thấu sinh tử nên không để tâm đến chuyện gì hết, nhưng còn ta thì sao? Cậu có nghĩ tới ta không?''
Nói đến tận đây, giọng của Mạnh Hạc Đường càng ngày càng nhỏ, những lời này nói ra có hơi thẹn, có đau lòng, nhưng y không quan tâm, hôm nay nhất định phải hỏi cho rõ ra!
Mạnh Hạc Đường nghẹn ngào tiếp tục nói: ''Nếu cậu thật sự không muốn có bất kỳ quan hệ nào với ta, vậy xin đừng đối tốt với ta như vậy...Ta không làm được như cậu.''
Châu Cửu Lương không trả lời, chậm rãi khẽ rủ mắt xuống, trong lòng đau thắt từng cơn, sao ta lại không muốn cơ chứ? Đời này có thể có được phu nhân như huynh đã là sự thiên vị duy nhất mà ông trời cho ta rồi, ta cũng muốn cùng huynh bạc đầu giai lão, cùng sống hết đời, nhưng ta là người sắp chết, ta làm sao xứng chứ....
Từ đầu đến cuối Châu Cửu Lương đều không nói gì, Mạnh Hạc Đường đau lòng xong thì cũng cảm thấy càng lúc càng xấu hổ vô cùng, vừa định quay người rời đi, một người hầu đột nhiên đẩy cửa bước tới, ban đầu sắc mặt của hắn không vui nhưng thấy Châu Cửu Lương cũng ở đó nên mới bất đắc dĩ thi lễ với Mạnh Hạc Đường: ''Mạnh công tử, lão gia nhà chúng ta cho mời ngài.''
Mạnh Hạc Đường giật mình, vội vàng nhìn về phía Châu Cửu Lương, Châu Cửu Lương cũng nhíu mày, chống gậy đứng lên, hỏi người hầu kia: ''Chuyện gì?''
Người hầu lắc đầu: ''Lão gia không nói, tiểu nhân cũng không biết.''
Châu Cửu Lương nghĩ có lẽ là không có chuyện gì tốt, phần lớn có lẽ là phụ thân muốn đuổi tiên sinh đi, hắn liền đi đến bên cạnh Mạnh Hạc Đường, mỉm cười với y: ''Đừng sợ, ta cùng đi với huynh.''
Mạnh Hạc Đường lẳng lặng nhìn hắn, vừa định nói gì đó, người hầu kia vội chắn trước mặt hai người: ''Lão gia nói, chỉ gặp một mình Mạnh công tử.''
Lúc này Châu Cửu Lương lườm hắn, nói bằng giọng lạnh lẽo: ''Cha không muốn gặp ta thì tự khắc ông ấy sẽ đuổi ta ra ngoài, ngươi chỉ cần nhớ cho kỹ trong cái nhà này người có thể làm chủ trừ lão gia ra, sau này có đổi tám người cũng không đến lượt ngươi!''
Người hầu kia giật nảy mình, cuống quít tránh đường: ''Là tiểu nhân đã đi quá giới hạn.''
Châu Cửu Lương mặc kệ hắn, dắt Mạnh Hạc Đường vòng qua hắn đi ra khỏi phòng, người hầu kia nhìn theo bóng lưng hai người, nhíu mày, trước kia thiếu gia chuyên tâm dưỡng bệnh, chưa từng như vậy bao giờ, từ khi Mạnh Hạc Đường kia đến, tính tình của thiếu gia càng ngày càng gay gắt! Xem ra không đuổi cái tên Mạnh Hạc Đường kia đi thì sau này không có ngày nào được sống yên!
Trong phòng thờ, Châu lão gia đang dâng hương cho bài vị của tổ tiên, Châu Cửu Lương dẫn Mạnh Hạc Đường tới, gật đầu gọi: ''Cha.''
Châu lão gia không quay đầu lại, cũng là lần đầu tiên cư xử không hòa nhã với con trai, lạnh giọng hỏi: ''Ai bảo con tới đây?''
Mạnh Hạc Đường bị giọng điệu này làm giật mình, theo bản năng rụt lại sau lưng Châu Cửu Lương, Châu Cửu Lương đưa tay bảo vệ y, khẽ nhíu mày nhìn về phía phụ thân: ''Tự con muốn tới, ngài có chuyện gì thì nói với con là được, khụ khụ!''
Châu lão gia cũng không ép buộc hắn ra ngoài, hừ một cái, quay người móc một bức thư ra ném đến dưới chân hai người bọn họ: ''Đây là chủ ý của ai trong số các con? Cho là chút thủ đoạn này là có thể lừa được ta sao?''
Châu Cửu Lương có chút không hiểu, nhặt thư dưới chân lên, mở ra nhìn sơ qua, là Trương lão gia viết, trong thư ghi rõ chuyện đổi phu nhân là ý của Trương Vân Lôi, không liên quan gì đến hai người họ, nhưng hiện tại Trương Vân Lôi cũng đã tìm được người trong lòng, Trương lão gia không muốn con mình thiệt thòi, muốn trả lại toàn bộ sính lễ, cộng thêm một phần lễ đền bù, mong Châu lão gia tác thành.
Sau khi Châu Cửu Lương đọc xong thì khẽ nhíu mày, không ngờ sư ca thế mà lại ôm hết mọi lỗi lầm về phía mình, thoáng chốc có chút tự trách, vội vàng muốn giải thích với phụ thân: ''Sự thật không phải như vậy, là con....''
''Im ngay!'' Châu lão gia lớn tiếng quát, nghiến răng nghiến lợi nói: ''Các ngươi thật sự cho rằng ta sẽ tin những gì trong thư viết sao? Ta không biết các ngươi dùng cách gì để lừa Trương lão gia, tóm lại ta tuyệt đối sẽ không đồng ý, phu nhân này các ngươi nhất định phải đổi lại cho ta!''
Mạnh Hạc Đường nghe vậy thì chậm rãi cúi đầu, y tất nhiên là cảm thấy tủi thân, dù sao Châu Cửu Lương cũng chỉ muốn lợi dụng y để tác thành cho Trương Vân Lôi, nhưng y lại cảm thấy đau lòng, vừa nghĩ tới chuyện phải đổi lại với Trương Vân Lôi, vừa nghĩ tới chuyện sau này không còn liên quan gì đến Cửu Lương nữa, trong lòng y lại không nỡ.
Châu Cửu Lương nhíu mày nhìn phụ thân, nghiêm túc nói: ''Con sẽ không đổi lại! Con thích huynh ấy!''
Mạnh Hạc Đường nghe vậy thì trong lòng lại đau xót, thế mà hắn còn muốn nói dối kiểu này ngay trước mặt mình, chẳng lẽ đối với hắn mà nói, cảm nhận của mình không quan trọng đến vậy sao?
Châu lão gia nghiêm giọng khước từ: ''Con không được phép thích hay không thích! Cho dù con không chịu đổi! Ta cũng sẽ không đồng ý để cho hai người ở cùng nhau! Trừ phi là ta chết! Chọn nó hay chọn cha con! Tự con quyết định đi!!''
''Cha!'' Châu Cửu Lương nhất thời nóng ruột, vừa định phản bác, đột nhiên cảm thấy thở không nổi, bỗng nhiên ôm lấy ngực, cúi đầu phun ra một vũng máu, vô lực ngã về phía sau.
''Cửu Lương!''
''Con à!''
Hai tiếng hô kinh hãi đồng thời vang lên, Châu lão gia vừa bước tới một bước, Mạnh Hạc Đường cũng đã đón lấy Châu Cửu Lương, ngồi quỳ trên đất, ôm chặt hắn vào lòng, khóc lớn gọi hắn: ''Cửu Lương, Cửu Lương cậu tỉnh lại đi!''
Châu lão gia cuống quít la lên gọi ra ngoài phòng: ''Có ai không! Người đâu mau tới đây!''
''Cửu Lương! Cửu Lương!'' Mạnh Hạc Đường vẫn đang gào lên không ngừng, sự lo lắng trong mắt y không phải là giả, Châu lão gia thấy thế thì trong lòng cũng thấy không đành, đứa nhỏ này thật sự vô tội, cũng thật sự ngoan ngoãn khiến người ta yêu thích, nhưng t lại có sát mệnh....
Châu Cửu Lương đã ngất đi, người hầu nghe thấy tiếng la của Châu lão gia thì quen thuộc xông vào phòng, khiêng Châu Cửu Lương đi tìm Trương Cửu Thái.
Trong phòng thoáng chốc chỉ còn lại Mạnh Hạc Đường và Châu lão gia, hai người đưa mắt nhìn Cửu Lương được khiêng đi, Mạnh Hạc Đường sốt ruột đến mức toàn thân đều đang run rẩy, đột nhiên quay người, quỳ xuống phía trước, khóc nức nở cầu xin Châu lão gia.
''Bác Châu, đều là lỗi của con, tất cả đều là lỗi của con, không liên quan đến Trương Vân Lôi, cũng xin người đừng oán trách Cửu Lang, con sẽ rời khỏi nhà họ Châu, van xin người, van xin người đừng trách tội Cửu Lương nữa, con bằng lòng rời khỏi cậu ấy! Con thật sự sẵn lòng rời khỏi cậu ấy!''
Trong lòng Châu lão gia đau xót, vội đỡ Mạnh Hạc Đường dậy, nói với vẻ ân hận: ''Con ngoan, là bác Châu có lỗi với con, thật sự bác Châu rất sợ, bác chỉ còn lại duy nhất một đứa con trai này thôi!''
Mạnh Hạc Đường khóc gật đầu: ''Con biết, con sẽ không trách ai hết, xin người để con ở lại cho đến khi Cửu Lương tỉnh lại, con nhất định sẽ đi.''
Châu lão gia đau lòng nhìn y, mặc dù sợ sau khi Cửu Lương tỉnh lại sẽ liều mạng ngăn không cho y đi, nhưng cũng không đành lòng từ chối.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT