Nhà họ Vương.

Từ khi nghe nói Đào Dương đã tỉnh lại, Vương Dụ Tôn cứ đực mặt ra, người làm thấy hắn như nổi giận, nuốt nước bọt, thận trọng khuyên nhủ: ''Thiếu gia, ngài bớt giận...''

Bất ngờ là Vương Dụ Tôn không nổi giận, trái lại hắn thở dài một cách rất bình tĩnh, cúi đầu tiếp tục đếm tiền: ''Ta không có giận, từ khi ba tên đần kia bắt nhầm Mạnh Hạc Đường mà tưởng là Châu Cửu Lương, hai tên ngu kia lại để Quách Kỳ Lân chạy thoát, ta đã biết kế hoạch sau này chắc chắn phải nghĩ tới việc nên bù đắp thất bại thế nào, không quan trọng, không sao.''

Người làm nhẹ nhàng thở phào, lại can đảm hỏi hắn: ''Thiếu gia, còn sáu ngày nữa là đến canh trử, vậy ngài xem bây giờ chúng ta nên làm gì?''

''Ta tự có cách.'' Vương Dụ Tôn cười, chỉ lên đống tiền chồng chất đã đếm xong trên bàn, căn dặn hắn: ''Ngươi cầm lấy số tiền này, theo lời ta nói đi mua thêm một vài cửa hàng.''

Người làm nhìn từng xấp ngân phiếu trên mặt bàn, không khỏi sững sờ: ''Cái này...Sao lại nhiều tiền như vậy ạ?''

Vương Dụ Tôn cười chứ không trả lời, số tiền này là một trăm vạn lượng ngân phiếu cộng thêm năm vạn lượng tiền mặt mà Dương Cửu Lang đã chuẩn bị để chuộc Mạnh Hạc Đường, lúc đó Dương Cửu Lang bỏ lại số tiền này rồi đi tìm Quách Kỳ Lân, số tiền này lại được hắn ôm vào nhà gỗ đàm phán với đám cướp, mãi đến khi cứu được Mạnh Hạc Đường ra xong, Châu Cửu Lương quên mất chuyện lấy lại tiền, Dương Cửu Lang cũng không để số tiền đó trong mắt, nên để hắn nhặt trót lọt như vậy.

''Đừng hỏi nhiều, bảo ngươi đi thì cứ đi đi!'' Vương Dụ Tôn phất tay với hắn, mặt mũi tràn đầy vẻ mong đợi, chờ nhiệm vụ của hắn hoàn thành trọn vẹn, nhưng nhớ đến những thuộc hạ trước đây của mình toàn mấy tên đần, nụ cười của Vương Dụ Tôn dần cứng lại, bắt đầu lo lắng.

Màn đêm buông xuống, trong nhà họ Trương bên này.

Trương Cửu Linh ngồi trong sân buồn bực ngán ngẩm, một tay chống đầu, một tay cầm cọng cỏ, chọc chọc vào lồng dế chơi.

Trương lão gia thong thả bước tới, ngồi xuống bên cạnh y: ''Qua vài hôm nữa là tới cuộc thi dế Tết trùng cửu* rồi, năm nay con có vẻ không quan tâm chút nào hả?''

*Tết trùng cửu: trùng dương, mùng 9 tháng 9.

Trương Cửu Linh thở dài: ''Đấu dế thôi mà, thua thì thua, thắng cũng chỉ được có mấy lượng bạc, mấy miếng bánh ngọt thôi, có thành chuyện gì to tát được đâu.''

Lời mà y nói chính là lời mà Trương lão gia thường xuyên nói trước đây, bây giờ bị cướp thoại, Trương lão gia cười khẩy, học theo giọng điệu của y, quái gở hô lên: ''Ôi trời đất ơi! Đây không phải là tiền! Mà là vinh dự! Đây là sự đền đáp vì bắt dế cực khổ! Là kế thừa và truyền bá văn hóa giải trí của Trung Hoa!''

Trương Cửu Linh vẫn rầu rĩ: ''Văn hóa giải trí gì chứ, cái gì mà vinh dự mà đền đáp, con mệt rồi.''

Trương lão gia nghe vậy thì hơi cau mày, ông từng nổi giận vì con trai mê muội mất hết cả ý chí, nhưng hôm nay con trai rốt cuộc cũng đã không còn chơi bời nữa, ông lại bắt đầu thấy lo.

Trương Vân Lôi hít một hơi, cầm lấy lồng dế, nhìn tiểu tử trong đó: ''Nhắc tới mới nhớ con dế này là Vương Cửu Long tặng con, hắn hại chết Tiểu Cường của con, nên bồi thường cho con một con Tiểu Cương, còn nói muốn bắt thêm ba con nữa cho con, gộp lại dũng mãnh kiên cường.''

Trương lão gia lắng nghe y nói, cười bất đắc dĩ: ''Các con đó, may là không có con được, nếu không thì chỉ vì mỗi cái tên thôi đứa bé sẽ trách các con cả đời mất.''

Trương Cửu Linh đưa mắt nhìn cha, hỏi: ''Cha, cha cũng cho hắn mượn lương thực à?''

''Sớm cho mượn rồi, tiệm lương thực của nó cũng khai trương lâu rồi.'' Trương lão gia trả lời.

Trương Cửu Linh nghe vậy lại thở dài, chống cằm với vẻ tủi thân: ''Vậy sao hắn còn chưa tới đón con? Chẳng lẽ thật sự muốn ly hôn với con sao?''

Giờ phút này, toàn thân Vương Cửu Long nhếch nhác băng thẳng qua ruộng lúa mạch, theo âm thanh liên tục tìm kiếm mấy con dế, tìm đến gần nửa đêm, rốt cuộc...Mới tìm được một con.

Không dễ, không dễ dàng gì, biết sớm sẽ như vậy thì lúc trước thật sự không nên hại chết Tiểu Cường của y, Thục Phân với Hữu Vi trên thị trường đồ cổ đi dạo đại đâu đó cũng có thể tìm được, còn Tiểu Cường mới thật sự là khó kiếm!

Cứ vậy tìm cả một buổi tối, rốt cuộc Vương Cửu Long cũng gom góp được Tiểu Dũng, Tiểu Mãnh và Tiểu Cường, không kịp đi ngủ, ôm cả cái rương, vội vàng tới nhà họ Trương, lời còn chưa nghĩ ra được đâu nhưng đã tới gõ cửa rồi.

Người gác đêm của nhà họ Trương đang buồn ngủ, bực bội mở cửa lớn ra, trong chớp mắt nhìn thấy Vương Cửu Long thì lập tức sững sờ: ''Cửu...Cửu Long thiếu gia? Sao ngài lại thành ra thế này vậy?''

''Gọi thiếu gia cái gì chứ!'' Vương Cửu Long nóng lòng đẩy hắn ra, vui vẻ hí hửng đi vào nội viện, vừa cười vừa quay đầu nhắc nhở hắn: ''Phải gọi ta là cô gia!''

''Cô gia...'' Người làm sửng sốt một lát, phản ứng lại kịp, lập tức bật cười, kêu lên với bóng lưng của Vương Cửu Long: ''Được thôi cô gia! Ta biết rồi cô gia!''

Vương Cửu Long chạy một mạch đến phòng của Trương Cửu Linh, gõ cửa đùng đùng đùng, Trương Cửu Linh bị đánh thức, bực mình vén chăn xuống giường, mở cửa ra vừa định chửi ầm lên, nhìn thấy Vương Cửu Long thì thoáng ngẩn ra: ''Ngươi...Ngươi đi đâu đào than à?''

''Đào than gì chứ, không lễ phép gì hết! Nếu ngươi còn nói vậy nữa ta không đưa quà cho ngươi đâu!''

Vương Cửu Long mỉm cười chìa cái rương trong tay ra, kéo y vào phòng ngồi xuống, tự mở rương ra, xếp ba con dế và một đống đồ lặt vặt lộn xộn ra đầy cả bàn.

Trương Cửu Linh trợn mắt nhìn đống đồ này, ghét bỏ nói: ''Mấy thứ linh tinh gì đây? Mới sáng sớm ngươi xông vào nhà ta chỉ để ta xem mấy thứ rác rưởi này hả?''

''Cái gì mà rác rưởi! Đây là sính lễ!'' Vương Cửu Long hưng phấn nói, chỉ vào lồng chứa ba con dế: ''Nhìn đi, đây là Tiểu Dũng, đây là Tiểu Mãnh, Tiểu Cường, còn có cả hắc tướng quân nanh to của ngươi nữa! Vì nó mà suýt chút nữa ta đã lật tung ruộng lúa mạch lên đó!''

''Tiểu Cường!'' Trương Cửu Linh kích động ôm lấy lồng dế, tuy nói Tiểu Cường này không phải là Tiểu Cường kia, nhưng vẫn đều là hắc tướng quân nanh to! Có nó thì chắc chắn sẽ thắng giải thi đấu dế rồi!

''Ngươi thích không?'' Vương Cửu Long cười hỏi y.

Đột nhiên Trương Cửu Linh kịp nhận ra là mình còn đang giận, lúc này y trở mặt, bỏ lồng dế xuống, hừ một cái: ''Ai biết! Cái gì mà hắc tướng quân, ta bỏ chơi dế rồi!''

''Không sao!'' Vương Cửu Long vội vàng cầm lấy những thứ khác trên bàn cho y xem: ''Ở đây còn có bóng nổ bằng gốm, búp bê đất sét, con quay, còn có bánh ngọt mà ngươi thích và các loại đồ chơi ngươi thích nữa.''

Vương Cửu Long giới thiệu từng thứ một, đợi đến khi bỏ món quà cuối cùng xuống, Vương Cửu Long hít một hơi, dưới ánh mắt ngạc nhiên của Trương Cửu Linh, hắn quỳ một chân xuống đất, ngửa đầu, nhìn y với ánh mắt kiên định.

''Lão Tần nói ở phương Tây khi cầu hôn phải quỳ một gối xuống, thề vĩnh viễn trung thành với người mình yêu, hiện tại ta không có tiền, chỉ có thể làm một ít đồ chơi ngươi thích để làm đủ sính lễ, những thứ lặt vặt này tùy nói là không đáng gì, nhưng đều do chính tay ta làm, ta nghĩ chắc có thể đại diện được cho lòng của ta.''

''Lúc trước mở lời ly hôn là ta sai, mặc dù hiện tại ta không có gì cả, nhưng ta sẽ cố gắng cho ngươi hạnh phúc, không có gì cũng không khiến ngươi thấy khổ! Hi vọng ngươi cho ta thêm một cơ hội, để chúng ta cùng nhau cố gắng lấy lại gia sản! Chứng kiến ta từ tay trắng đến lúc không gì là không có! Ta thích ngươi, quay về bên ta đi.''

Trương Cửu Linh sững sờ nhìn hắn, một lúc lâu sau mới hoàn hồn, khoanh tay lại ra vẻ không hài lòng: ''Ngươi dùng vài món phế phẩm, nói mấy lời hư vô mờ mịt mà muốn ta tha thứ cho ngươi á?''

''Ta biết ngay là ngươi sẽ không dễ dàng nguôi giận, cho nên ta còn chuẩn bị cái này!'' Vương Cửu Long không hoang mang, hắn vẫn cười, móc ra hai tấm giấy từ trong ngực, mở ra đưa cho y.

Trương Cửu Linh nhận lấy nhìn xem, đúng là hiệp định đình chiến mà bọn họ đã ký lúc trước, khi đó họ đều để trống điều khoản thứ tư, bây giờ trên tờ mà Trương Cửu Linh đã ký tên chấp nhận, đã được bổ sung yêu cầu thứ tư của Vương Cửu Long.

Thứ tư, sau này thật lòng thật dạ đối đãi với nhau, chung sống hòa hợp bạc đầu giai lão với Vương Cửu Long.

''Cái này...Cái này không tính!'' Trương Cửu Linh hất tấm hiệp định đó đi, thật ra trong lòng đã nguôi giận lâu rồi, khóe miệng cũng không tự chủ giương lên, liều mạng mới đè xuống được, không bị phát hiện.

Vương Cửu Long lập tức thấy luống cuống, vội vàng móc bút trong túi ra đưa cho y: ''Điều khoản thứ tư của ngươi còn trống, ngươi có thể tùy ý yêu cầu bất kỳ điều gì từ ta, ta tuyệt đối không trách móc một câu nào, Cửu Linh, ta thật lòng muốn xin ngươi tha thứ!''

Trương Cửu Linh liếc nhìn hắn, cướp lấy cây bút, viết kín điều khoản thứ tư, đưa cho Vương Cửu Long: ''Nếu như ngươi có thể làm được điều này, ta sẽ cố gắng tha thứ cho ngươi.''

''Ta có thể! Cái gì cũng được hết!'' Vương Cửu Long nhìn cũng không nhìn tới mà đã gật đầu đồng ý, đồng ý xong mới nhận giấy hiệp định, vốn tưởng là Cửu Linh sẽ viết yêu cầu hắn làm người hầu gì đó, không ngờ thứ mà y viết lại là...

Thứ tư, bất kể nghèo khó hay sang giàu, không rời không bỏ Trương Cửu Linh.

''Cửu Linh!'' Vương Cửu Long ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn y: ''Nói vậy là...Ngươi tha thứ cho ta rồi sao?''

Lúc này Trương Cửu Linh mới bật cười, sau đó lại tức tối đập vào vai hắn một phát: ''Ông đây đã chờ ngươi biết bao nhiêu ngày rồi! Thế mà bây giờ ngươi mới chịu đến xin lỗi!''

''Trách ta không tốt, trách ta không tốt!'' Vương Cửu Long cười, kéo tay y lại, nắm chặt trong lòng bàn tay mình: ''Thật ra ta vốn định đợi khi nào sự nghiệp có thành tựu, có năng lực cho ngươi cuộc sống tốt đẹp thì mới lại tam thư lục lễ, lần nữa cưới ngươi, nhưng mấy ngày nay thấy mấy người bọn họ có đôi có cặp, ta càng lúc càng chịu không nổi, mãi đến hôm qua nhìn thấy Đại Lâm với Đào Dương ở bên nhau, ta thật sự một ngày cũng không đợi nổi nữa! Cửu Linh, ta rất nhớ ngươi, một ngày thôi cũng không thể không có ngươi!''

Trong lòng Trương Cửu Linh thấy hết sức cảm động, vừa định nói dẫn hắn đi gặp cha, sau đó cùng nhau về nhà, nhưng đột nhiên nhận ra kịp, lập tức trợn mắt lên nhìn hắn: ''Ngươi nói gì? Đào Dương? Đệ ấy tỉnh lại rồi à?''

''Đúng vậy, hôm qua vừa mới tỉnh!'' Vương Cửu Long nói.

''Vậy thì tốt quá!'' Trương Cửu Linh cũng kích động bật cười, kéo cánh tay hắn muốn chạy ra khỏi phòng.

''Này! Áo của ngươi!'' Vương Cửu Long ỷ vào chiều cao vượt trội và cánh tay dài của mình, một phát kéo áo khoác ngoài của y trên kệ quá qua, để mặc cho y kéo mình chạy ra khỏi viện tử.

Mấy ngày nay Trương Cửu Linh ở trong nhà cũng chán không chịu nổi, hôm nay xem như song hỉ lâm môn, không đi uống một ly thì đáng tiếc quá, y vừa chạy về phía trước vừa quay đầu cười với Vương Cửu Long: ''Cơ hội tốt như vậy, chúng ta đi thăm Đào Dương trước, sau đó đi nói cho mọi người biết, đợi khi nào về lại đến chào cha!''

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play