"Chúng cháu đi đăng ký kết hôn."
Kết hôn?
Sáu khựng người, dừng hẳn động tác, ngoáy lại nhìn chằm chằm Mộc Miên và Cố Thành. Giọng đứt quãng xúc động hạnh phúc.
"Cưới... hai đứa..."
"Dạ, hai chúng cháu quyết định sẽ tổ chức đám cưới vào cuối năm nay ạ, bây giờ là đăng ký kết hôn trước."
Cố Thành cười rạng rỡ, nhã nhặn đáp. Dáng vẻ như kiểu vừa mới dụ dỗ được con gái nhà người ta về làm vợ. Cố Thành ôm eo Mộc Miên đi tới khu bếp. Sáu gật gật đầu, hốc mắt đo đỏ rưng rưng, phủi tay vội bước đến.
"Sáu vui lắm..."
"Sáu."
Mộc Miên khẽ mỉm cười, cổ họng nghẹn ngào, ngại ngùng nắm tay Sáu. Cô biết cuộc hôn nhân lần này Sáu rất ưng thuận, hài lòng. Nói thật, từ lâu Mộc Miên đã cảm nhận được dì vô cùng thích Cố Thành, đợt trước còn cố tình tạo cơ hội cho cô và anh ở cùng nhau, không phải là cô không biết chỉ là cô im lặng giả ngốc không nói.
Tối qua khi nhận được đề nghị đăng ký kết hôn từ Cố Thành, hơn nữa cũng biết sự thật Bắp là con anh, Mộc Miên đắn đo, suy nghĩ rất nhiều. Cuối cùng cũng quyết định đồng ý, trên hết cô muốn đường hoàng ở bên anh.
Sáu hít thở sâu, chậm rãi, nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay Mộc Miên, khuôn mặt ngập tràn ý cười, quay sang khẽ nháy mắt với Cố Thành rồi cất giọng.
"Hai đứa ăn sáng trước rồi đi nhé, Sáu chuẩn bị cũng sắp xong cả rồi."
"Trên đường đi con và Cố Thành sẽ ăn luôn ạ."
"Ừ! Thế hai đứa đi đi, chú ý lái xe nhé."
Sáu hào sảng cười một cách rạng rỡ, trên vầng trán, xung quanh quầng mắt xuất hiện các nếp nhăn của người đã có tuổi. Nhưng vẫn vô cùng xinh đẹp, sang trọng. Sáu vẩy vẩy tay, chất giọng ồm ồm dịu dàng thúc giục. Cả hai người đồng loạt bật cười gật đầu vâng. Tạm biệt Sáu xong xuôi thì rảo bước đi ra hướng cửa rời khỏi biệt thự.
Sáu ngó nghiêng nhìn Mộc Miên, Cố Thành rời đi. Nơi khóe môi vẫn còn đọng nụ cười, Sáu sải bước đi về một gian phòng. Sáu muốn thông báo, thắp một nén hương cho bố mẹ cô.
(...)
"Đào, nhớ bỏ mấy thứ này vào cho bà, bà đem qua nhà cho Mộc Miên và cháu nội."
"Dạ, con bỏ vào ngay."
Đào gật đầu, đôi tay nhanh lẹ thoăn thoắt làm, bộ dạng lúc nào cũng lanh lợi tươi cười, vui vẻ, không biết mệt nhọc. Bà Trương tỉ mỉ kiểm tra lại các thứ để chuẩn bị mang đi. Hơi, cũng lâu rồi bà chưa chạy qua thăm hai mẹ con, con bé nữa.
Đang tất bật làm thì Trương Tùng Quân đi vào, gương mặt hốc hác, mệt mỏi. Tối qua anh nhốt mình trong thư phòng, say xỉn uống rượu buồn rầu, tự trách bản thân. Mỗi lần nghĩ đến chuyện hai mẹ con Mộc Miên và Cố Thành sẽ trở thành người một nhà Tùng Quân bứt rứt, đau khổ.
Cái chuyện hoang đường nhất, con trai anh lại là con của bạn thân, khiến Trương Tùng Quân không thể nào chấp nhận nổi. Anh thầm ước, giá như chỉ là giấc mơ, giá như Mộc Miên cho anh một cơ hội sửa chữa sai lầm.
Nhưng bây giờ xem ra đã không còn cơ hội nữa rồi, vợ không giữ được, đến con trai cũng là con người ta! Số phận trớ trêu.
Trương Tùng Quân chậm rãi đi lại tủ lạnh lấy ít nước mát. Mẹ và Đào đang chuẩn bị đồ, hình như là đến nhà Mộc Miên, đột nhiên thâm tâm anh dâng trào một hồi chua chát, chạnh lòng, cổ họng đắng nghét. Tùng Quân thở dài nặng nề, giả vờ như không thấy ngửa đầu uống một hớp nước.
Bà Trương tạm ngừng công việc, liếc mắt nhìn cậu con trai. Chả hiểu sao nó ngày càng xuống dốc như kẻ thiếu sức sống thế kia không biết? Lúc trước nào có như vậy? Gây chuyện với mẹ, với vợ xong xuôi, bộ dáng vẫn rất ung dung rời khỏi nhà ra bên ngoài đàn đúm, trêu ghẹo ong bướm cả đêm chẳng mò về. Bây giờ thì hay rồi.
Bà Trương lắc đầu chán nản cất giọng hỏi.
"Hôm nay con không đi làm ư? Thân là chủ tịch mà suốt ngày cứ đùn đẩy, bàn giao việc cho trợ lý, thư ký?"
"Tử Sâm còn phải dành thời gian kiếm bạn gái rồi kết hôn sinh con nữa, con làm thế là bóc lột sức lao động của cậu ấy đây! Biết không hả?"
Trương Tùng Quân cúi đầu, anh im lặng không một câu phản bác, để mặc cho mẹ trách mắng. Cả buổi tối, anh làm bạn với những chai rượu, tờ mờ sáng mới chợp mắt một chút, nhưng ngủ cũng chẳng ngon lành, khi mà giấc ngủ anh toàn nhìn thấy Mộc Miên, con trai bị người đàn ông khác cướp đi.
Tùng Quân lại bất lực đứng yên một chỗ không thể làm gì, nhìn ba người vui vẻ hạnh phúc dần dần khuất xa, biến mất.
Bà híp mắt quan sát, dáng vẻ anh buồn buồn, ủ rũ, cũng chẳng thấy mở miệng nói gì. Bà chả muốn gắt gỏng nhắc tới công việc. Dẫu sao từ ngày Trương Tùng Quân lên tiếp quản công ty. Kỳ thực, mọi thứ phát triển rất mạnh. Bà cũng yên tâm. Bà Trương ngẫm ngợi một lúc, thì ngỏ ý kêu anh cùng đi sang nhà Miên Miên.
Có lẽ gặp con trai sẽ khiến cho tâm tình Tùng Quân vui hơn. Lần trước bà đã để ý rồi.
"Con có muốn đi thăm con trai không, đi thì mẹ gọi báo cho Mộc Miên một tiếng."
Trương Tùng Quân nghe đến hai chữ "con trai" khuôn mặt liền rơi vào trầm mặc. Con trai? Tiếc là con trai của người đàn ông khác. Anh có tư cách, máu mủ ruột rà gì mà đến thăm? Khóe môi mỏng nhếch lên cười nhạt. Mãi một lúc sau Tùng Quân mới lên tiếng, nhưng không phải trả lời câu hỏi của mẹ, anh buột miệng nói câu khác, như là thông báo.
"Mộc Miên và Cố Thành đang qua lại, cuối năm sẽ tổ chức đám cưới."
Bà Trương rất điềm tĩnh, không giật mình, không sửng sốt. Giống như chuyện này bà biết từ lâu lắm rồi, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra? Bà gật đầu ừ một tiếng. Rồi tiếp tục cùng Đào gói ghém thức ăn. Trương Tùng Quân nhướm mày, khá bất ngờ. Mẹ không ngạc nhiên khi con dâu cũ kết hôn với bạn thân con trai mẹ ư?
"Sao? Con tiếc nuối? Mẹ thì rất dễ chịu, dù Mộc Miên có tiến thêm bước nữa mẹ vẫn vui vẻ đồng ý, vì con bé xứng đáng."
"Con bé lấy Cố Thành thì càng tốt.".
Truyện NgượcBà Trương rất ưng Cố Thành, anh là người tốt, đứng đắn, đàng hoàng, nhã nhặn, chu toàn, gả cho anh, về sau cuộc sống Mộc Miên chắc chắn không phải chịu ủy khuất. Bà chỉ mong mỏi như vậy thôi. Đặng, lúc nhắm mắt xuôi tay còn dám nhìn mặt bố mẹ Mộc Miên.
Sắc mặt Trương Tùng Quân càng lúc càng lạnh đi. Lời nói của bà âm thầm chọc xâu, ngoáy vào vết thương của anh. Vết thương từng chút từng chút rỉ máu, thật rất đau. Giờ anh đã hiểu rõ cái cảm giác khi có không giữ, lúc mất đi rồi mới hối hận cỡ nào?
"Mẹ chấp nhận là được rồi."
Trương Tùng Quân cười nhẹ, đặt ly nước xuống bàn rồi xoay người sải chân bước đi. Bà Trương nghiêng đầu với tay gọi giật lại.
"Con có đi cùng không?"
"Mẹ thích trẻ con đến thế sao?"
Trương Tùng Quân đưa tay day day hai bên thái dương đau nhức, mệt mỏi hỏi một câu chả đâu vào đâu. Bà Trương nhíu mày, hắng giọng quát.
"Con buồn cười nhỉ? Con nít ai mà không thích hở? Hơn nữa, đó lại là cháu nội của mẹ. Không thích thì thích ai?"
Trương Tùng Quân đang định mở miệng muốn nói gì đó nhưng tiếng chuông điện thoại ngoài phòng vang lên. Đào vội vàng đứng dậy, thì bà chủ ngăn lại.
"Con bỏ những thứ này cho bà, để bà ra nghe máy."
"Vâng."
Bà Trương lật đật đi ra. Tùng Quân ngây ngốc nhìn mớ đồ trên bàn. Lại một tiếng thở dài thê lương. Có lẽ phải sớm giải quyết chuyện này, dù sao mọi thứ cũng bắt nguồn từ anh. Nếu để lâu e rằng càng thêm rối rắm hơn.
"Đào."
"Dạ cậu chủ." Đào nghe tiếng gọi liền giật nảy mình, hết hồn, vội vàng dừng động tác, ngẩng mặt rụt rè lễ phép.
"Dạo này bệnh tình của mẹ tôi sao rồi?"
"Dả? Dạ, ổn hơn nhiều rồi thưa cậu chủ, nhưng lâu lâu bà vẫn còn dùng thuốc ạ."
"Gọi bác sĩ đến đây đi. Ngay bây giờ."
Dứt lời, Trương Tùng Quân bỏ đi, anh sợ nói ra sự thật bà không chịu nổi, vẫn nên gọi bác sĩ đến đề phòng, an toàn. Về phần Tùng Quân sẽ cố gắng lựa lời cho thích hợp.
Đào ngơ ngác, ngẩn người há hốc mồm, cô gãi đầu chả hiểu vì sao cậu Quân lại muốn gọi bác sĩ đến? Còn đột xuất hỏi han tình trạng bệnh của bà chủ. Mặc dù khá thắc mắc nhưng cũng không lắm lời. Đào chu chu môi, lập tức đi lấy điện thoại gọi.
Trương Tùng Quân rảo bước ra phòng khách, đợi mẹ nói chuyện xong xuôi, mới chậm chạp tới ngồi xuống ghế.
"Mẹ, con có chuyện muốn nói."
"Có gấp không con? Nếu không hãy đợi mẹ về rồi hẳng nói ha."
Bà Trương gạt điện thoại, trông nét mặt Tùng Quân có vẻ nghiêm trọng, căng thẳng, bà đành bấm bụng náng lại ngồi nghe Tùng Quân nói xem sao. Bà liếc đồng hồ, khẽ lên tiếng.
"Thôi được, vậy con nói đi."
Anh mím chặt môi, thấy mẹ gấp gáp, nôn nóng sang nhà Mộc Miên, tự dưng anh không nỡ nói ra. Anh sợ bà không chịu nổi cú sốc này. Làm sao mẹ có thể chấp nhận được? Cháu nội của mình bây giờ hóa ra không phải?
Nội tâm Trương Tùng Quân đấu tranh gay gắt. Anh đan mười ngón tay vào nhau, trì trệ không nói, bộ dạng trầm ngâm. Bà sót ruột buộc phải lên tiếng.
"Có chuyện gì hở con?"
"..."
"Bác sĩ đã đến rồi thưa cậu Quân."
Đào lẹ làng chạy đến cúi đầu báo, bà Trương trợn mắt nhìn ra hướng cửa rồi nhìn Tùng Quân. Tự nhiên mới sáng ra gọi bác sĩ đến đây làm cái gì? Bà chau mày bừng tỉnh, dạo này mặt mũi Tùng Quân cứ nhợt nhạt. Không lẽ, nó mắc bệnh nan y giấu giếm bà?
Bà Trương run rẩy, giọng nói đứt quãng, lo lắng hỏi:
"Tùng... Tùng Quân, con nói thật với mẹ đi, con đang bị bệnh ư?"
"Không ạ, con bình thường." Giọng anh khàn khàn chậm rãi đáp.
"Thế vì sao lại gọi bác sĩ đến đây?"
"Mẹ... Bắp không phải con trai của con."
"Thằng bé không phải là cháu nội của mẹ."