"What, Cố Thành, anh kết hôn rồi ư? Khi nào, tại sao em không biết?"

"Anh đùa em phải không? Rõ ràng anh vẫn còn độc thân mà, sao bây giờ lại lòi ra cô gái này vậy?"

"Anh và người phụ nữ này..."

Diệp Y San đứng bật dậy khỏi ghế, khuôn mặt khó chịu hiện rõ mồn một, ánh mắt trong trẻo ẩn chứa sự nghi hoặc nhìn chằm chằm Mộc Miên và Cố Thành lớn giọng chất vấn, điệu bộ như kiểu vừa bắt gặp người đàn ông của mình lén lút ngoại tình.

Đúng là tức cười, dáng vẻ này sao giống muốn lao lại túm tóc, đánh ghen vậy nè?

Nét mặt Cố Thành vẫn rất bình thản, bàn tay to anh thuận thế ôm ngang eo Mộc Miên kéo cô lại sát hơn. Vừa rồi chính miệng Mộc Miên thừa nhận đã nhớ anh, thú thực anh hạnh phúc phát điên, thật muốn nhảy lên, ôm chặt Mộc Miên vào lòng. Cố Thành mỉm cười, xong liền quay đầu nhìn Diệp Y San đang định mở miệng thì Mộc Miên lên tiếng nói trước, giọng nói rất nhẹ, rất mềm mại.

"A...cô gái này là."

"Tên gì nhỉ? Em quên mất rồi, thực xin lỗi, dạo này đầu óc của em không tốt cho lắm, cứ nhớ nhớ quên quên thôi."

Mộc Miên nũng nịu vô tội, bản thân cố ý làm bộ quên tên Diệp Y San, Miên quay sang nhìn cô gái kia mặt mũi sớm đã tối sầm, tức giận, lòng Mộc Miên cảm giác nhẹ nhõm. Cố Thành biết rõ Mộc Miên đang chọc Y San, theo như anh hiểu về Miên thì trí nhớ của cô rất tốt, làm gì có chuyện vừa mới nói đã quên chứ? Chẳng qua Miên cố tình làm lơ không quan tâm thôi.

Cố Thành không vạch trần ngược lại còn bày ra dáng vẻ thích thú, anh đưa tay nhéo nhẹ lên chóp mũi cao cao của cô, thấp giọng đáp.

"Không sao, những thứ không quan trọng thì không cần nhớ, chỉ cần trong đầu em nhớ mỗi anh là được rồi."

Câu trả lời của Cố Thành làm Diệp Y San càng tức hơn. Cái gì mà không quan trọng? Ý bảo Y San cô không phải là người quan trọng, là người thừa thãi trong cái phòng này ư? Y San là con gái cưng của viện trưởng bệnh viện này, nhà Y San quen biết với nhà anh đã từ rất lâu. Gương mặt xinh thoáng chốc vô cùng ấm ức, Diệp Y San giận lẫy dẫm mạnh chân xuống sàn nhà mè nheo.

"Anh Cố Thành, sao anh lại nói như vậy? Cô ta cố tình quên tên của em, khinh thường em, anh không giúp em còn hùa theo cô ta bắt nạt người ta."

"Hai nhà chúng ta quen biết đã lâu, mười tuổi, em đã gặp anh, thân thiết cũng mười mấy năm rồi mà."

Mộc Miên nghe xong quay sang liếc mắt nhìn Cố Thành, gã đàn ông đáng ghét, quen nhau lúc mười tuổi, cô thì mười lăm tuổi. Mặc dù cô thừa nhận vẻ ngoài Cố Thành rất cuốn những sao cứ thu hút toàn trẻ con chưa đủ tuổi vị thành niên thế? Rốt cục anh làm bao nhiêu cô gái si mê?

Bàn tay bé nhỏ của cô đưa lên âm thầm nhéo mạnh vào cánh tay Cố Thành một cái, gương mặt anh tuấn có chút nhăn lại vì đau nhưng chỉ thoáng qua một chút liền trở lại trạng thái bình thường.

Diệp Y San thật muốn bước đến đẩy người phụ nữ kia ra khỏi Cố Thành, Diệp Y San hung hãn liếc Mộc Miên đỏng đảnh nói tiếp.

"Tôi là Diệp Y San, Diệp Y San đó."

"À, tôi nhớ rồi, xin thứ lỗi, tại tôi không có ấn tượng gì về cái tên này cho lắm."

Mộc Miên dịu dàng cười, giọng nói lành lạnh đáp, Y San trợn trừng hai mắt vung tay chỉ thẳng vào Mộc Miên tức không nói thành câu.

"Cô..."

"Diệp Y San, xét về tuổi tác em phải gọi Mộc Miên một tiếng "chị" đừng cô này cô nọ. Với lại cô ấy là người phụ nữ của anh, là người anh yêu, sau này phải kính trọng Mộc Miên."

Cố Thành rốt cuộc cũng lên tiếng, trước nay bác sĩ Cố cũng chỉ xem Diệp Y San như người em gái, người bạn đơn thuần, chưa bao giờ vượt quá mức cho phép. Mặc dù anh biết Diệp Y San thích mình nhưng căn bản anh không để tâm vì nhiều lần anh đã thẳng thắn từ chối, thế mà cô nhóc vẫn kiên trì đến bây giờ.

Mộc Miên nghe vậy, không tự chủ được liền ngẩng cao đầu nhìn, trong lòng lâng lâng dâng trào một cảm giác ấm áp, hạnh phúc. Cô mím môi mỉm cười im lặng không nói gì, nhưng quay lại nét mặt của Diệp Y San thì trông khó coi vô cùng, Y San nhíu mày, nhếch mép cười lạnh.

"Cố Thành, anh biết em thích anh nên mới bày ra vở kịch này gạt em? Vậy thì anh lầm rồi, em không bỏ cuộc đâu, em không tin."

Cố Thành thầm thở dài một hơi, đúng là con nhóc cứng đầu, bao nhiêu năm vẫn không chịu thay đổi tính cách, thật không thể nói nổi, bướng bỉnh. Anh cũng chẳng buồn giải thích cặn kẽ với một đứa trẻ con, lạnh giọng.

"Em vừa xuống máy bay đã chạy tới gặp anh như vậy thì không hay đâu, mau lên phòng gặp ba em đi."

"Không muốn, người ta cố gắng học cho nhanh là để về nước gặp anh, vừa nãy người ta có nói rồi mà...tự nhiên có kẻ phá đám."

Diệp Y San nhõng nhẽo nói rồi quay sang liếc Mộc Miên ám chỉ. Mộc Miên chỉ cười cười.

"Cố Thành, Y San nói như vậy chứng tỏ cô bé nhớ anh, anh không nên tuyệt tình, em đến là muốn đưa đồ ăn và áo sơ mi, bây giờ em phải đến công ty, anh ở lại tiếp cô bé đi."

Mộc Miên nhẹ nhàng nói, Miên không muốn tại bệnh viện nơi làm việc của Cố Thành mà làm ầm ĩ như vậy sẽ ảnh hưởng đến anh. Vã lại mới chỉ tiếp xúc với Diệp Y San một chút Miên hiểu rõ tính cách ương ngạnh từ cô bé, nếu như còn lằng nhằng không chừng chuyện bé xé ra to.

Diệp Y San đắc ý ra vẻ khoanh tay trước ngực, nghênh ngang cười, hừ lành một tiếng nói.

"Xem như chị biết điều."

Cố Thành hời hợt nhìn Diệp Y San, cô ta ngoan ngoãn ngậm miệng ngồi xuống. Thật sự nếu không phải nể mặt viện trưởng chắc chắn anh sẽ lôi Diệp Y San ra ngoài. Miên bất đắc dĩ lắc lắc đầu, điềm đạm bước tới bỏ đồ ăn và túi đồ lên bàn làm việc.

"Buổi tối gặp."

Dứt lời, âm thanh ngọt lịm vang lên "chụt", nụ hôn quá bất ngờ khiến Cố Thành nhất thời thất thần không kịp phản ứng. Trời đất, Mộc Miên chủ động hôn anh? Diệp Y San trừng mắt, sắc mặt lúc đỏ lúc tái, một lần nữa đứng bật dậy, ngón tay run run chỉ chỉ, chị ta dám công khai hôn môi Cố Thành?

Bác sĩ Duy nãy giờ thong thả dựa ở cánh cửa mãn nhãn xem cả vở kịch, bộ dạng ung dung thưởng ngoạn cốc cafe, khóe mỏng nhếch lên, bác sĩ Duy cũng khá bất ngờ về hành động táo bạo của Mộc Miên, tỉ mỉ đánh giá cả hai người con gái nhưng anh lại hứng thú với Mộc Miên hơn, anh rất ghé những cô gái đỏng đảnh như Diệp Y San.

Diệp Y San tức tối hét lên.

"Chị...chị, ai cho chị hôn anh Cố Thành?"

"Diệp Y San, lời nói của Cố Thành em sẽ không tin nhưng chị nghĩ hành động thì em tin chứ?"

"Chị...sao chị dám hả?"

Mộc Miên nghe Diệp Y San nói vậy thì che miệng buồn cười, lại nhẹ nhàng đáp, bàn tay nhỏ nhắn mảnh khảnh, trắng nõn, mịn màng như rắn nước vuốt ve vòm ngực săn chắc của Cố Thành.

"Sao chị lại không dám? Cố Thành là bạn trai của chị, chị không những hôn còn ăn sạch anh ấy nữa kìa."

Phụtttt

Bác sĩ Duy đang thong dong uống ngụm cafe còn chưa nuốt xuống, nghe những lời ám muội vừa rồi thì phun hết ra kho sặc sụa. Trời đất...có phải Mộc Miên không, theo như bác sĩ Duy được biết cô hẳn không phải người ăn nói bá đạo như này.

"Aa...mấy người ăn hiếp tôi, tôi...huhu."

Diệp Y San la lớn cầm túi xách lên khóc lóc mạnh mẽ xô bác sĩ Duy mở cửa chạy nhanh ra ngoài. Phòng làm việc chỉ còn nghe tiếng ho, tiếng vỗ ngực dồn dập. Cố Thành sung sướng cười cười đang định lên tiếng đã bị Mộc Miên cắt ngang ném cho hai chữ, khiến sắc mặt anh tối sầm.

"Tra nam."

"Tra...tra nam? Mộc Miên, anh...anh không có."

"Còn nói không có, anh toàn mê hoặc những cô gái trẻ rồi làm tổn thương họ thôi."

"Không, anh không có, nghe anh giải thích."

Mộc Miên cố gắng áp chế bản thân để không bị phát hiện dáng vẻ đang vô cùng xấu hổ. Cố Thành luống cuống, giữa chặt lấy bã vai cô, trên trán đã rịn một đống mồ hôi, Cố Thành rất sợ Mộc Miên hiểu lầm. Đúng là oan uổng, anh đâu phải là tra nam.

Phía sau bác sĩ Duy che miệng cố nén tiếng cười lớn. Lần đầu thấy bộ dạng khổ sở đến bất lực của bác sĩ Cố. Mộc Miên mím môi, nuốt một chút nước bọt, hạ giọng tìm cách thoái lui.

"Bây giờ em có việc, có gì nói sau."

Nói xong Mộc Miên lãnh đạm xoay người rời đi, có trời biết bây giờ Mộc Miên đang rất xấu hổ, nếu còn ở lại chắc cô chết mất. Cố Thành định chạy theo liền bị bác sĩ Duy một mực chặn lại.

"Này, cậu còn nhiều công việc phải làm đấy."

"Không được, cô ấy đang hiểu lầm, mình phải đi giải thích."

"Xử lý xong công việc, đi cũng chưa muộn đâu mà, hãy nghe mình."

"Cậu nghĩ Mộc Miên có tin mình không?"

"Tin, chắc chắn là tin cậu."

(...)

Ở ngoài, Mộc Miên cắm mặt chạy, trời ạ, cô đúng là quá điên rồ, có điên mới dám lớn gan làm những hành động đó, còn nói năng lung tung. Mộc Miên cũng không dám nghĩ lại nữa thật sự xấu hổ, đang mải miết chạy thì...

"Aaa..."

Mộc Miên vô tình va phải một người, đầu đập vào vòm ngực rắn chắc khiến cô hoang hốt, cũng may người đàn ông kia nhanh nhẹn giang tay đở thân thể cô, nếu không cô đã nằm sõng soài ra đất. Chậm rãi ngẩng mặt, không ngờ là anh ta, Trương Tùng Quân, Mộc Miên thầm hít thở sâu, đẩy Tùng Quân ra.

"Mộc Miên, sao em lại ở đây? Em bị bệnh hả?"

"Không có."

"Không lẽ...em đến gặp Cố Thành?"

"Chuyện của tôi không cần anh phải bận tâm, vừa nãy cảm ơn."

"Ồ, xem ra tình cảm giữa hai người không thể coi nhẹ. Miên, em và cậu ta đang yêu nhau sao?"

"Trương Tùng Quân, anh..."

"Miên, vậy thì anh nói cho em biết, nếu em và Cố Thành thật sự quen nhau, kết hôn, em phải nhường quyền nuôi dưỡng con trai cho anh."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play