Bà sửng sốt tay chân có phần luống cuống, ngay lập tức bỏ tách trà xuống, đôi mắt trừng lớn nhìn Đào hỏi dồn dập. Thú thực nghe xong lòng bà vừa mừng lại vừa lo. Đào vội vàng che miệng lại như vừa lỡ lời, ấp a ấp úng.

Bà gặng hỏi đến cùng thì Đào mới gật đầu nói hết những gì đã thấy hôm giỗ bố mẹ Mộc Miên. Còn những lần sang biệt thự đưa đồ Đào cũng kể nốt.

Sau khi bà biết, nét mặt lộ rõ vẻ vui mừng liền dẹp hết những tấm hình kia, bà nói sẽ tìm hiểu mọi chuyện, nếu bác sĩ Cố thật sự có tình ý với Mộc Miên bà sẽ ủng hộ.

(...)

Tại biệt thự Mộc Gia.

Đêm qua Mộc Miên ngủ rất ngon, ngủ một mạch đến sáng, hầu như suốt đêm Cố Thành đều ở bên cạnh, còn thay cô săn sóc Bắp.

Buổi sáng lúc Miên tỉnh lại mọi thứ đâu đã vào đó, nhìn thoáng qua đột nhiên nơi lồng ngực Miên đập thình thịch khóe môi Mộc Miên cong lên mỉm cười, đến cả con cô mà anh cũng lo chu đáo.

Hai ngày qua đi, dường như Cố Thành và Miên có sự tiến triển rất tốt.

(...)

Mấy ngày sau, có vẻ công việc của Cố Thành rất bận rộn nên anh ghé qua cũng ít hơn. Buổi sáng dì Sáu chuẩn bị đồ ăn xong xuôi liền gọi Miên đem tới bệnh viện đưa cho anh xem như lời cảm ơn của Sáu.

Dĩ nhiên Mộc Miên không từ chối, sẵn tiện cô cũng trả lại áo sơ mi hôm trước anh để quên.

Bước vào bệnh viện, bác sĩ Duy tinh ý nhận ra, hớt hải chạy đến chào hỏi, gương mặt điển trai dường như có chút gượng gạo không tự nhiên.

"Mộc Miên sao đột nhiên em đến đây? Là gặp bác sĩ Cố hả?"

"Vâng, anh ấy có ở đây không ạ?"

"Ờ...cậu ta...có ở đây nhưng đang tiếp khách, em muốn đưa gì sao, vậy để anh mang vào giúp cho."

Mộc Miên đột ngột dừng bước nhìn vào gương mặt bác sĩ Duy, mọi lần anh ta tiếp cô rất nồng hậu, rất vui vẻ. Nhưng hôm nay thì có đôi chút khác lạ, kiểu không muốn cho cô đi vào phòng làm việc của Cố Thành. Rốt cuộc ở phòng anh đang tiếp ai? Mộc Miên dịu dàng mỉm cười lắc đầu, nhẹ nhàng nói.

"Cảm ơn bác sĩ Duy, nhưng cứ để em đem vào cho anh ấy."

"Mộc..."

Nói xong Mộc Miên liền sải chân bước đi. Bác sĩ Duy ở phía sau, nét mặt lo lắng, miệng lẩm nhẩm. Mộc Miên định gõ cửa, thì vô tình nhìn vào khe hở, bên trong Cố Thành đang tiếp một cô gái, nhìn cô gái rất sành điệu, rất trẻ, rất đẹp, những cử chỉ, hành động nắm tay, sờ mặt vô cùng thân mật, chứng tỏ không phải bệnh nhân của anh.

Mộc Miên mím môi, hơi sững người, đôi chân chết lặng tại chỗ không biết nên lùi hay tiến? Miên khó khăn hít thở một hơi, run run, hóa ra đây là lý do bác sĩ Duy ngập ngừng, ngăn cản. Nhưng hình kỹ thì chỉ có cô gái kia là chủ động thân mật còn anh...

Bác sĩ Duy thấp thỏm nhỏ giọng gọi.

"Mộc Miên, em...đừng hiểu lầm Cố Thành..."

"Cốc...cốc...cốc."

Mộc Miên không nghe thấy lời bác sĩ Duy vừa nói. Cô lấy hết dũng khí khẽ gõ cửa, trên cánh môi căng mọng vẫn mang theo nét cười.

Cố Thành quay đầu nhìn thấy cô, anh vội đứng dậy đi tới mở cửa. Lại bắt gặp bác sĩ Duy mặt mũi tái mét. Anh cố gắng nặn nụ cười tươi vì sợ cô hiểu lầm.

"Miên, em đến gặp anh hả?"

"Anh đang có bận hả, em có làm phiền anh không? Em đến muốn đưa ít đồ."

"Không phiền, gặp em anh vui lắm, em vào đi."

"Ai vậy anh? Bệnh nhân của anh hả?"

Cô gái ngồi ở ghế sofa nheo mi mắt hỏi, giọng nói nghe vô cùng ngọt ngào, trong trẻo. Ánh mắt nhìn chăm chăm Mộc Miên giống như kiểu sự xuất hiện của cô đã phá vỡ bầu không khí riêng tư giữa hai người họ vậy. Cố Thành nắm tay Miên vội giới thiệu, anh không muốn cô có bất cứ nghi hoặc, hiểu lầm nào.

"Mộc Miên, đây là Diệp Y San con gái của viện trưởng bệnh viện này, bọn anh là bạn bè, Y San mới hoàn thành xong khóa học, từ nước ngoài trở về."

Mộc Miên nghe xong duyên dáng cười, quay sang cô gái đó cúi đầu chào.

Bàn bè? Dường như chỉ có Cố Thành mới nghĩ như vậy, còn cô Diệp Y San ấy thì không. Bởi vì trực giác phụ nữ cho Mộc Miên thấy rằng Y San thích Cố Thành, bằng không sao vừa nãy cử chỉ lại thân mật như vậy? Còn nữa, ánh mắt Y San khi thấy Cố Thành nắm tay cô như muốn ăn tươi nuốt sống cô.

Mộc Miên nhìn lại Cố Thành, cười nhẹ ngẫm ngợi "Cố Thành, cho em ích kỷ lần này nhé, bởi vì em không muốn mất anh." suy nghĩ vừa dứt, cô bước lại sát anh, dạng vẻ không quan tâm đến sự xuất hiện của Diệp Y San, nũng nịu ôm cánh tay, nhẹ nhàng nói.

"Cố Thành, xong công việc về với hai mẹ con em nha, em và con nhớ anh."

"À, em có mang đồ ăn và áo sơ mi đến cho..."

"What, Cố Thành, anh kết hôn rồi ư? Khi nào, tại sao em không biết?" 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play