Vầng trăng bạc treo trên không khu rừng, phát ra luồng sáng nhợt nhạt lạnh lẽo, chiếu xuống toán người nối đuôi nhau tiến lên trong rừng.
Thúc Thận Huy dẫn đoàn người sau lưng cưỡi ngựa xuyên rừng, tiếp tục đi tới mấy dặm, nghe được tiếng suối róc rách, lại theo tiếng suối mà đi, quả nhiên, vòng qua triền núi dưới ánh trăng triền, thung lũng đã xuất hiện trước mắt.
Đi từ chiều đến giờ, giữa chừng chỉ nghỉ ngơi ngắn ngủi vài lần, cảm xúc kích thích trước đó giờ đây hầu như mất sạch. Đoàn người vừa đói vừa mệt, rốt cuộc đã đến chỗ nghỉ đêm nay, mừng rỡ, rối rít xuống ngựa bận rộn. Chọn một chỗ địa thế bằng phẳng hơi cao hạ trại, hơn mười thị vệ dưới sự chỉ huy của Vương Nhân chia ra, một nhóm dựng lều, một nhóm nhóm lửa, một nhóm khác đến mép nước mổ rửa thỏ rừng gà rừng bắt được. Rất nhanh, lửa nhóm lên, thịt được rải một lớp muối mỏng nướng trong lửa, hâm thêm ít lương khô mang theo và rượu, chia ra cho thị vệ, bốn người Thúc Thận Huy Khương Hàm Nguyên và Trần Luân công chúa Vĩnh Thái ngồi cạnh đống lửa, uống rượu chuyện phiếm.
Công chúa ngồi bên cạnh Khương Hàm Nguyên. Ban đầu nàng mệt nhoài, giờ đã lại tinh thần, cộng thêm là người ưa nói, đều là tiếng nàng. Nói chuyện đi săn hôm nay, rồi bắt chuyện với Khương Hàm Nguyên, hỏi cô rất nhiều chuyện trong quân doanh, Khương Hàm Nguyên trả lời từng câu một. Công chúa nghe say sưa ngon lành, thần trí đầy tập trung. Lại hỏi: “Vậy là từ nhỏ em lớn lên trong quân doanh nhỉ? Hẳn chịu không ít khổ rồi?”
Vừa rồi cùng công chúa nói chuyện, Khương Hàm Nguyên để ý Thúc Thận Huy ngồi phía đối diện đống lửa hình như thỉnh thoảng ngó sang bên này. Giờ nhìn lại, quả thật, thấy y chuyện phiếm với Trần Luân bên cạnh, cách đống lửa, có vẻ lại đưa mắt sang đây.
Cô nói: “Cũng không hề. Cha tôi ở ngay trong quân, chăm sóc tôi rất nhiều.”
“Vậy cũng nào dễ dàng! Biên tái nghèo nàn, tất cả đều là đàn ông, chị thật sự cực kỳ kính nể em!” Công chúa nói, lấy bình rót chén rượu, mời cô.
Nàng là công chúa cao quý, lại là chị của Thúc Thận Huy, Khương Hàm Nguyên có không hiểu cấp bậc lễ nghĩa cũng không dám nhận, đùn đẩy không dám. Công chúa nghiêm mặt: “Em gái giết địch nơi chiến trường, uy danh hiển hách, thật sự làm rạng rỡ thể diện đám phụ nữ chúng ta. Chị thật vô dụng, có thể có cơ hội kính em một chén, là vinh hạnh của chị mới phải, có gì mà không dám! Chị uống trước để kính.” nói xong uống phần mình trước. Khương Hàm Nguyên đành nhận lấy uống vào, cũng rót một chén lại cho nàng, đáp lễ.
Trần Luân thấy vợ mình xưa giờ không thèm coi trọng ai lại kính trọng yêu thích nữ tướng quân Vương phi thế, trong lòng cũng vui vẻ, uống nhiều thêm đôi chén, hơi chuếnh choáng, câu nệ mấy năm qua vì địa vị và uy nghi tích tụ của Kỳ vương cũng có phần buông lỏng, cười nói: “Không biết điện hạ còn nhớ tuần biên nhiều năm trước không nhỉ? Ngày cuối cùng trước khi hồi kinh, thần cùng điện hạ đi chơi săn bắn ở biên tái ấy?”
Thúc Thận Huy thu lại ánh mắt từ đối diện, nhìn anh, “Dĩ nhiên là nhớ. Không phải anh cảm thấy tình cảnh hôm nay giống hôm đó chứ?”
“Người hiểu thần, là điện hạ!”
Trần Luân cười kính y một chén, “Thần nhớ hôm đó phóng ngựa biên tái, hôm sau, điện hạ vẫn hào hứng chưa giảm, lại nổi ý muốn đi Linh Khâu tế Triệu vương. Lúc ấy đã là hoàng hôn, điện hạ nói đi là đi. Cả đoàn chúng ta lên đường ngay trong đêm, đi một đêm, sáng sớm hôm sau đã đến Linh Khâu.”
“Lúc ấy điện hạ mười bảy, thần cũng vừa cưới công chúa không lâu, thoáng chớp mắt, đã nhiều năm vậy rồi!” Anh than thở.
Thúc Thận Huy cười, tự rót chén rượu cho mình, nâng chén từ xa với Trần Luân. Trần Luân cũng bận rộn rót đầy, Hai người tự uống phần mình. Uống xong, anh ta tiếp tục, “Giờ đây điện hạ là Nhiếp chính cao quý, thần may mắn không xứng với chức vị cao, thần nhớ hôm đó Vương Nhân cũng đi theo bảo vệ điện hạ, đêm nay cậu ấy cũng ở đây. Trải qua nhiều năm, lại cùng ở một nơi, tình cảnh cũng tương tự, lẽ nào không khiến người cảm khái? À đúng rồi, đêm đó còn có một người!”
Anh ta chợt nhớ đến.
Thúc Thận Huy một tay cầm chén rỗng, đang xoay xoay chơi đùa, nhướng mắt nhìn anh ta, vẻ nghi ngờ.
“Là tiểu binh dẫn đường cho chúng ta ấy! Điện hạ còn ấn tượng không? Thần nhớ điện hạ thương xót y còn bé, cuối cùng tặng cho y một miếng ngọc bội tùy thân, bảo y về quê nhà cưới vợ. Không biết tiểu binh ấy giờ ở đâu nhỉ. Nếu theo lời điện hạ về quê, giờ hẳn đã cưới vợ thành gia lâu rồi, con cái quẩn quanh đầu gối rồi nhỉ.”
Thúc Thận Huy như đang nhớ lại, lát sau, hẳn đã nhớ ra, gật đầu: “Chỉ thấy con trẻ lớn, nào thấy mình đã già. Cũng không biết tên nhóc ngày xưa giờ sao rồi. Có câu bạch câu quá khích, tuế nguyệt thôi nhân*, hẳn là thế này.”
(*) thời gian như bóng ngựa trắng lướt qua cửa, năm tháng thúc giục người
“Điện hạ chớ hiểu lầm!”
Trần Luân vội nói, “Điện hạ đang tuổi rực rỡ, sao lại cảm khái thế. Chẳng qua mấy năm nay, trải qua chuyện một số người, thần mới có phần cảm thấy cuộc sống vô thường, mới mượn rượu nói bậy đôi câu thôi. Nguyện sau nhiều năm nữa, thần cũng còn có thể cùng điện hạ uống rượu nói cười ban đêm như này, đời người không còn gì tiếc nuối!”
Thúc Thận Huy lại châm chén rượu, nâng một nâng: “Nhất định!”
Đối diện đống lửa, công chúa dần say, cổ tay trắng chống cằm, vừa nói người vừa hơi dựa vào Khương Hàm Nguyên. Khương Hàm Nguyên nãy giờ rũ mắt nhìn đống lửa trước mặt, không hé một lời, cảm giác được nàng ấy đã say, sợ nàng ngồi không vững té ngã, hồi thần, duỗi cánh tay, vững vàng đỡ sau lưng nàng.
Công chúa lại nói vài câu với cô, càng nhìn càng thấy đáng yêu, xoay qua nhìn Thúc Thận Huy.
“Tam Lang! Em với phò mã nói chán ngắt gì thế? Chị thật là thích Vương phi của em đó! Đêm nay em nhường cô ấy cho chị để chị với nàng ngủ chung nhé?” Nói xong, không đợi đáp lại, chuồi từ trong vòng tay nữ tướng quân ra, miễn cưỡng tự đứng dậy, kéo cô đứng lên theo.
“Em gái, đi nào, chúng ta ngủ chung đi. Bọn hắn nói nhiều quá, để bọn đàn ông ấy nói cho đủ đi!”
Trần Luân tỉnh táo lại, biết nàng đã say, lại ngó qua Nhiếp Chính Vương thấy không mở miệng tỏ thái độ, biết ý, lập tức bước qua đưa tay đỡ vợ, gỡ cánh tay kéo Vương phi kia, tạ tội: “Điện hạ, công chúa say rồi! Không dám quấy rầy điện hạ và vương phi nghỉ ngơi, thần đưa nàng đi ngủ.”
Thúc Thận Huy chậm rãi đứng lên, đưa mắt nhìn vợ chồng anh ta vào căn lều vải phía trước cách mấy chục bước, cạnh đống lửa giờ chỉ còn lại hai người y và Khương Hàm Nguyên, cách đống lửa, đứng đối mặt nhau.
Y khựng lại, nhìn sang cô: “Trễ rồi, chắc nàng cũng đã mệt, ngủ đi. Ta đi xem việc gác đêm chút.” Nói xong cất bước đi.
Thung lũng qua đêm chỗ này hẹp dài, chỉ cần chia ra trông chừng hai hướng ra vào là được. Vương Nhân kiểm tra xung quanh xong, chia thị vệ thành hai nhóm, sắp xếp trực luân phiên, cho một nhóm ngủ trước. Chính cậu ta định trực vào khung giờ khó chịu đựng nhất, cho nên cũng phải gấp gáp chợp mắt một chút. Thấy Nhiếp Chính Vương đến, bận rộn ra đón.
Thúc Thận Huy hỏi mấy câu trực đêm, nói xong còn chưa đi, bảo Vương Nhân tự đi nghỉ ngơi không cần theo, y tiếp tục đi một vòng xung quanh, tới đứng bên dòng suối một lát.
Vương Nhân đoán, hẳn là Nhiếp Chính Vương tính tình cẩn thận, đang tự mình kiểm tra chung quanh. Cũng là bình thường, dù sao người ở nơi hoang dã, Vương phi và công chúa đều ở đây. Cậu ta nào dám đi ngủ, ở ngay bên cạnh chờ.
Khương Hàm Nguyên đã vào nằm trong chiếc lều vải còn lại.
Chiếc lều dành cho nhà giàu kinh thành dùng nghỉ ngơi khi du lịch nơi hoang dã, chất liệu và đồ đồ vật bên trong dĩ nhiên tốt hơn trong quân doanh nhiều, nhưng để tiện mang theo, dựng lên cũng không lớn, còn phải xếp đặt nến hộp thức ăn rương quần áo hoặc là lò sưởi khi trời lạnh các thứ, chỗ còn lại cũng chỉ đủ hai người cùng nằm. Cô nằm xuống xong, chừa một chỗ cho y, sau đó xoay vào vách lều, nhắm mắt nghỉ ngơi. Qua một đỗi, cửa lều có động, y bước vào, có lẽ đứng đấy một lúc, rồi cởi áo ngoài, thổi đèn trong lều, từ từ nằm xuống.
Hai người nằm hai đầu, ở giữa, cách chừng một khuỷu tay.
Trong lều bên này, tối thui lạnh lùng, không chút động tĩnh, Hai người nằm xuống, như lập tức ngủ thiếp đi. Trong chiếc lều khác cách mấy chục bước bên kia, bầu không khí lại rất khác.
Trần Luân vịn cô công chúa say rượu vào lều, thu xếp một hồi cũng xong, đang muốn tắt đèn đi ngủ, nhớ tới một chuyện, nói, “Hôm qua nàng cũng theo ra vườn mai à? Sao lại nhiều chuyện thế! Thấy thứ gì, cũng không nên nói ra ngoài.”
Công chúa hừ lạnh: “Ông còn phải nhắc tôi à?” Quay lại nhìn chồng, càng nhìn càng thấy không vừa mắt.
“Thật là vô dụng! Mới nãy tôi ngồi không vững, là em gái tướng quân đỡ tôi. Còn ông đang làm gì? Ở đâu ra mà lắm lời thế nói với Tam Lang mãi không xong? Không biết cậu ta thầm chê ông dông dài sao? Bình thường trước mặt tôi, sao không thấy ông mở nửa miệng đi? Người ta tân hôn yến nhĩ đó, nếu không phải tôi mở miệng nhắc nhở, tôi xem ông có phải dính lấy cậu ấy nói đến bình minh không? Bắn hươu cũng thế! Lúc sau nếu không phải ông cản đường tôi, tôi đã bắn trúng lâu rồi! Được việc không thấy, hư việc có thừa!”
Trần Luân bị nửa đoạn đầu nàng dạy ngậm miệng không trả lời được. Tân hôn hai người như keo như sơn, từ sớm đến tối, hận không thể dính lấy nhau, chuyện ấy chính anh từng trải qua. Nhưng rồi nghe đến nửa sau, dở khóc dở cười. Sở dĩ gấp gáp kề sát, là vì trong rừng tù mù, cũng không tiện nói, sợ nàng cưỡi ngựa quá nhanh lỡ có chuyện ngoài ý muốn. Bận rộn giải thích.
Lúc này sắc mặt công chúa mới khá hơn chút, phàn nàn hôm nay cưỡi ngựa lâu đau lưng. Phò mã thay nàng xoa bóp. Vốn đã uống chút rượu, lại chỗ này xoa xoa, chỗ kia bóp bóp, khó tránh khỏi dần dần động tình.
Hai bọn họ vợ chồng nhiều năm, hiện giờ Trần Luân lại bận rộn việc công, trong chuyện phòng the khó tránh mệt mỏi qua loa. Đêm nay người ngoài vùng hoang dã, công chúa lại ăn mặc thế kia, thật kích thích cảm giác của phò mã, đã tới thì không thể cản, Hai người đều sung sướng đến tận cùng. Lo lắng duy nhất là tiếng ồn, sợ kinh động đến vợ chồng Nhiếp Chính Vương cách mấy chục bước kia. Dù đoán không chừng hai người họ lúc này cũng đang trong thân mật, nhưng về phía mình, dầu gì cũng lớn tuổi hơn, không ý tứ cũng khó ăn nói, đành cật lực nén âm, đỡ thấy xấu hổ.
Sau khi y vào lều nằm, trong bóng đêm Khương Hàm Nguyên từ từ nhắm mắt, từ từ, cơn buồn ngủ ập tới, đang mơ màng, bỗng nhiên, một sợi âm thanh kỳ lạ lọt vào trong tai. m thanh ấy cực kỳ nhỏ bé yếu ớt, đứt quãng, như có như không, nghe cũng cực kỳ kiềm chế.
Thoạt đầu cô cho rằng mình nghe lầm, hay là có con côn trùng nào đang nấp ở đâu ngoài vùng hoang dã ríu rít, không để ý. Ai ngờ sau một lát, âm thanh ấy lại chui vào tai tiếp, nghe hướng hình như là từ chỗ công chúa với phò mã lọt tới.
Cô ngẩn người một lát, chợt, rõ ràng.
Nếu chỉ một mình cô ở đây, nghe thì nghe, không sao, nhưng sau lưng cô, ngay lúc này còn một kẻ khác đang nằm. Không biết y ngủ chưa. Nếu còn thức giống cô, hoặc, y đã ngủ thiếp đi, lỡ bị âm thanh kia làm bừng tỉnh…
Khương Hàm Nguyên không hiểu sao mềm nhũn cả người. Một cảm giác xa lạ kỳ quái. Như nằm trên bàn chông. Mấy chung rượu ban tối uống kia, như hóa thành chổi lông mềm mại, trong đêm tối, nhẹ nhàng quét lên da thịt quanh người cô.
Cô chịu nhịn nhắm mắt chờ một lát, định đợi phò mã và công chúa kết thúc. Ai ngờ hai người họ hình như không dứt, có thể lâu đến vậy…
Cuối cùng Khương Hàm Nguyên quyết định không chờ nữa, ra khỏi lều tạm thời rời đi cho xong.
Xem như ngủ ở đất hoang, lấy trời làm nhà, thật ra cô cũng qua đêm được.
Cô mở to mắt, dùng động tác nhẹ nhất có thể, không kinh động đến người bên cạnh từ từ ngồi dậy, đang định đứng dậy, Nào ngờ trùng hợp, người đang nằm cạnh cô cũng ngồi dậy.
Cô dừng lại. Y cũng dừng lại. Hai người ngồi cạnh nhau trong bóng tối, không ai nhúc nhích.
Một đỗi sau, Khương Hàm Nguyên đang định đứng dậy, chợt nghe y thấp giọng: “Nàng ngủ tiếp đi. Ta lại ra ngoài xem bọn Vương Nhân trực đêm thế nào.”
Y đứng dậy, hình như cũng chẳng lấy áo ngoài, mở cửa lều đi ra.
Trong lều chỉ còn một mình cô. Khương Hàm Nguyên ngồi tiếp một lát, từ từ, nằm lại.
Lại một lát, động tĩnh nhỏ xíu đến từ giữa trời đất quấy rầy cô yên giấc cũng hoàn toàn lắng lại.
Thúc Thận Huy đến gần sáng vẫn chưa về, mãi đến khi sắp sáng, chừng canh năm, y mới rón rén vào lều, đem theo cả người lạnh ngắt, nằm xuống.
Giây lát, bình minh.
Lều bên này, hai người mới cưới chưa bao lâu đi ra, nhìn kỹ, vành mắt hình như có quầng xanh, tinh thần uể oải, yên tĩnh không nói. Còn cặp vợ chồng đối diện lại như cây già nở hoa, hăng hái, đến cả ánh mắt nhìn đối phương cũng giống như quấn quýt dính một chỗ.
Thúc Thận Huy làm như không nhìn thấy, gọi bọn Vương Nhân chuẩn bị hôm nay quay về.
Hôm qua nửa đêm về sáng, Nhiếp Chính Vương bỗng ra lại, bảo Vương Nhân đi ngủ, y không buồn ngủ, gác đêm thay. Vương Nhân không hiểu, dĩ nhiên ban đầu không dám nhận lời, sau thấy y làm thật, ngồi ở cửa thung lũng, mới tin đi ngủ. Đêm qua nghỉ ngơi không tệ, dĩ nhiên sớm nay tinh thần phấn chấn, sắp xếp thủ hạ ai làm việc nấy. Sau khi qua loa rửa mặt vệ sinh, hâm nóng vài món cả đám người dùng, nhổ lều lên đường quay về.
Đường về hôm nay có vẻ như trời trên cao đền bù, thu hoạch tương đối khá. Bắn hai con hoẵng vàng, dê rừng cáo thỏ các loại không dưới mấy mươi con. Yên bọn thị vệ sớm hết chỗ treo. Một đường chở đầy thắng lợi quay về, đến trời tối, thuận lợi về đến Tiên Tuyền cung. Trang thị và tri sự hành cung biết được dẫn người ra đón tiếp toán người về tới.
Hôm qua Nhiếp Chính Vương không về, hôm nay cũng đã trễ. Vốn dĩ về đến hành cung đi suốt đêm về thành. Đến nơi, công chúa lại không cho y đi, chỉ sắc trời bên ngoài nói: “Trời tối thui rồi! Nhiếp Chính Vương có suốt đêm chạy về, cũng đã nửa đêm, đại thần nào còn mở mắt chờ nghị sự với ngài chứ? Với cả, nếu quả có chuyện gấp quan trọng, hôm nay đã mau đưa tin hối thúc tới đây rồi! Đám đó, tài giỏi thì tài giỏi, nhưng ai nấy đều tinh tướng, nếu thật sự có chuyện lớn ai sẽ bằng lòng gánh trách nhiệm chứ. Ta còn không biết chúng sao? Cưỡi một ngày ngựa, ngài không mệt à? Nghe chị, tối rồi ở lại một đêm, sớm mai trở về cũng được!”
Lời này thật không thể nào phản bác. Cứ thế, Nhiếp Chính Vương lại ở lại qua đêm.
Tối đó, không giống như đêm qua. Dùng cơm xong, Nhiếp Chính Vương và phò mã hai người cùng tắm suối nước nóng. Bên này, công chúa cũng đến gọi Khương Hàm Nguyên, nói đã giữ lại hồ tốt nhất, chuẩn bị hoa quả và rượu, Hai người cùng đi tắm suối giải mệt mỏi.
Khương Hàm Nguyên nhã nhặn từ chối, nói mình bẩm sinh khác người, chịu không nổi việc ngâm suối nóng. Công chúa nghe xong hết sức kinh ngạc. Khương Hàm Nguyên liên tục tạ lỗi, dù công chúa thấy tiếc nuối cũng đành thôi, đi một mình, ngâm một lát cũng thấy vô vị, cộng thêm săn bắn một ngày cũng mệt mỏi, bèn đi nghỉ sớm.
Càng lúc càng muộn, Khương Hàm Nguyên đã ngủ trước, song người kia vẫn chưa quay về.
Cô đoán, lúc này, phò mã cũng đã về bầu bạn cùng công chúa.
Y đi đâu nhỉ, đã ra ngoài đi nơi khác? Hay là vẫn còn một mình đơn độc nằm trong hồ nước?
Cũng chẳng liên can đến cô.
Cô từ từ nhắm cặp mắt, bình tâm hít thở, từ từ, cảm nhận được một tia mỏi mệt, đang lơ mơ buồn ngủ bỗng nghe có tiếng gõ cửa nhè nhẹ ngoài cửa cung thất.
Khương Hàm Nguyên bỗng bừng tỉnh. Tưởng y quay về.
Cô không cài then cửa, tự y đẩy vào là được. Nhưng người không thấy vào, một lát sau, lại gõ nhẹ hai lần.
Khương Hàm Nguyên đành đứng dậy đi qua, mở cửa, đứng ngoài cửa là Trang thị.
Trang thị tạ lỗi đã quấy rầy cô nghỉ ngơi, lại tiếp: “Phò mã về tẩm cung đã một lúc mà vẫn chưa thấy điện hạ, cũng không để ai vào hầu hạ. Vừa nãy gõ cửa, cũng không đáp. Ban tối ngài và phò mã có uống ít rượu. Bình thường Trương Bảo hầu hạ điện hạ một bên, cậu ấy không có ở đây người khác cũng không tiện vào. Vương phi có thể qua đấy xem chút không, nhắc chừng điện hạ, suối nước nóng không thể ngâm quá lâu.”
Giọng điệu Trang thị dẫu cũng không khác thường mấy, rất uyển chuyển, nhưng nhìn ra được, trong vẻ mặt bà đã đượm chút lo lắng.
Khương Hàm Nguyên nghe xong, lập tức toát ra một ý niệm trong đầu.
Chả lẽ là y say rượu ngủ, chết đuối trong hồ?
Tim cô thít chặt, lập tức nói: “Được!”
Cô giật đại lớp áo, chụp ngoài bộ đồ ngủ bên trong, chưa kịp thắt chặt dây thắt lưng đã lập tức ra nội điện.
Miệng suối nước nóng không xa, ngay cạnh tẩm điện, thoáng chốc đã đến, hai thị nữ đứng ngoài cửa, Trang thị cũng đứng ngay cổng.
Khương Hàm Nguyên dùng sức gõ cửa: “Điện hạ! Ta vào đây!”
Cô lên tiếng xong nghe không thấy tiếng bên trong, không do dự nữa, lập tức đẩy cửa đi vào.
Vừa bước vào cô đã cảm thấy một luồng khí nóng ướt ập vào mặt, bao lấy từ đầu đến chân cô. Lấy lại bình tĩnh, nhìn lại, đập vào mi mắt trước kia, là mấy lớp màn mỏng thả từ đỉnh điện làm bình phong.
Bình thường lúc không ai ở đây sẽ mở cửa sổ mái cho gió lùa, đêm nay đóng kín bốn bề, màn mỏng kia lẳng lặng rủ, không hề động đậy.
“Điện hạ? Điện hạ!” Cô thử thăm dò, lại gọi mấy tiếng, xông lên, một tay vén mấy lớp màn, đứng yên nhìn lại.
Có vẻ bên trong là một phòng tắm to lớn.
Bốn góc điện thất đốt đèn lưu ly, tia sáng dìu dịu. Mặt đất lát đá mài màu trắng trơn khảm hoa văn hạt châu. Ở giữa, là một hồ rất lớn, có thể chứa mười mấy người bên trong cùng bơi. Từ mặt ao từng sợi hơi nước nóng trắng lượn lờ tỏa. Trong màn sương khói mơ hồ ướt át, cuối cùng cô đã nhìn thấy người mình muốn tìm.
Y đưa lưng về phía cô, ngồi dựa người vào một bên thành hồ nước nóng. Hai tay gác lên hai bên thành hồ. Thân trên được ánh sáng gọt dũa, nửa lộ trên mặt nước. Chỗ tay có thể chạm đến có đặt một bầu rượu, hai chén đèn đêm. Đầu y hơi ngửa ra sau, không nhúc nhích, nhìn có vẻ đã ngủ.
Không chết đuối là tốt rồi!
Khương Hàm Nguyên nhẹ thở hắt, bước chân chậm lại, từ từ đi đến bóng lưng kia, ho mạnh một tiếng: “Điện hạ!”
Rốt cuộc thì y say đến mức nào chứ, vẫn chẳng hề phản ứng.
“Điện hạ! Ngài tỉnh lại đi!” Khương Hàm Nguyên hết cách, đành đi tới phía sau y.
Cô không chạm vào y, chỉ lên giọng, hô to vào tai y.
Hô xong, rốt cuộc cũng thấy y bỗng nhúc nhích. Cô còn chưa kịp thở phào, nào ngờ, nhìn thấy y trượt xuống dưới nước.
Nếu trượt xuống, còn không phải chết đuối thật à.
Khương Hàm Nguyên vươn tay, bắt lại cánh tay y kéo về mình, định ngăn y trượt xuống tiếp. Song y vẫn tiếp tục trượt sắp chìm ngập đến mũi.
Làn da y dính nước cực kỳ trơn trượt, sức nặng một người đàn ông trưởng thành kéo cũng không nhỏ, với tư thế này, chỉ dựa vào sức kéo một cánh tay có hơi chật vật. Bất đắc dĩ, cô đành phải ngang nhiên xông qua, dừng lại sau y cúi người, hai tay bắt vào đôi vai y định phát lực cưỡng ép kéo y từ trong nước ra, y lại đột ngột xoay khuỷu tay, trở tay nắm chặt cổ tay cô, kéo xuống một phát.
Khương Hàm Nguyên không hề phòng bị, cả người “rào rào”, rơi vào trong hồ.
Cũng may cô quen thuộc mặt nước, rất nhanh ổn định mình, từ trong dòng nước nóng xông ra, đứng vững, lau nước trên mặt, nhìn lại thấy y đã mở mắt, cứ thế lười biếng dựa thành hồ, nhìn mình, còn đang cười, vẻ mặt vui vẻ.
Trông dáng chẳng có việc gì.
Cô hiểu rồi. Y vốn là đang vờ ngủ!
Còn đùa nữa!
Mặt cô lạnh tanh. Y lại làm như chẳng thấy, tự cười xong vươn tay với bầu rượu, rót một chén, đưa tới cô, mỉm cười nói: “Rượu này ít ngọt. Nàng làm một chén nhé?”
Khương Hàm Nguyên đoạt chén rượu ném vào trong nước, đẩy y, hai tay chống thành hồ nhảy vọt lên, người ra khỏi nước, sắp lên khỏi hồ.
Sau lưng có tiếng nước, Sau một khắc, một đôi tay bất ngờ duỗi tới, ôm chặt lấy cô ép cô về lại trong hồ nước.
Người kia được thế xoay người theo, thừa lúc cô còn chưa kịp giữ thăng bằng đã đặt cô cạnh thành hồ.
“Ban nãy nàng là quan tâm ta, sợ ta chết đuối à?” Mặt người đàn ông nhích lại gần cô. Y trầm thấp hỏi, giọng có phần khàn khàn như mang theo dụ hoặc, khuôn mặt bình thường cực đẹp kia, ướt sũng, trong mắt như tranh tối tranh sáng lấp lánh.
Theo y dựa gần lại, Khương Hàm Nguyên ngửi thấy một mùi rượu.
Cô chợt thấy mặt nóng bừng, tim đập mãnh liệt. Nhất định là phẫn nộ mà ra. Cô biết mà.
Cô không giãy giụa, cũng không đẩy ra. Chỉ đăm đăm nhìn đôi mắt y, lạnh lùng nói: “Đúng là sợ ngài làm quỷ chết đuối. Có điều ngài nghĩ nhiều rồi. Ngài là Nhiếp chính, nếu bây giờ ngài chết, e là triều đình đại loạn. Ta là vì đại kế Bắc phạt.”
Y không lên tiếng, nhìn cô, nhìn mãi lâu, bỗng gật nhẹ, lại cười.
“Ừ. Ta cũng vậy. Ta vì Đại Ngụy mà cưới nàng. Xem ra nàng và ta quả là xứng đôi, trời sinh một cặp.”
Khuôn mặt ngậm hơi nước càng sấn lại gần cô.
“Vương phi nàng nói xem, có phải thế không?”
Đôi mắt y chăm chú nhìn vào mắt cô, miệng lại như mang theo giọng điệu mấy phần trêu chọc, chậm rãi nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT