Vương phi đã nói vậy, chuyện cứ thế mà định. Nhiếp Chính Vương tạm thời ở lại.
Y phái người về thành dời lại nghị sự vốn định vào hôm nay, bảo đại thần không nên chờ nữa. Bên này mấy người đi vào, hai cặp tự chia ra ở điện thất phần mình, kẻ hầu đi cùng hầu hạ chủ nhân đặt chân.
Dù đã trưa, song đã đến nơi, cả đám nào ai có tâm tư ăn uống gì, qua loa dùng bữa xong liền chuẩn bị ra ngoài. Rất nhanh, hai bên thu dọn xong, đi ra.
Trang thị vốn có mang theo y phục cho y. Thúc Thận Huy mặc y phục đi săn, bên trong trung đan lụa trắng, bên ngoài là lớp áo nhung đơn giản và áo kép gấm, trên tím dưới đen, hông đeo đai lưng, bội kiếm, cung treo bên yên ngựa, lưng đeo túi đựng tên cắm đầy vũ tiễn, dưới chân là một đôi ủng da màu đen sáu cạnh, dáng vẻ hoàn toàn khác biệt với bộ công phục trang nghiêm trong triều thường ngày, mày kiếm mắt sáng, khí khái hào hùng từ bên trong tỏa ra, bừng bừng như ánh nắng chói chang giữa bầu trời.
Trần Luân cũng ăn mặc tương tự y.
Công chúa Vĩnh Thái bình thường hiếu động, ra ngoài thường xuyên không ngồi xe, không sợ xuất đầu lộ diện, dùng mũ rèm che mặt, cũng rất giỏi cỡi ngựa. Hôm nay nàng mặc một bộ áo dài quần lửng tiện cưỡi ngựa, khoác áo khoác khổng tước, lung linh lộng lẫy, lúc đi ra nhìn thấy cách ăn mặc của Khương Hàm Nguyên, mắt không khỏi sáng rỡ.
Cô búi mái tóc dài một búi đơn giản lên đỉnh đầu, người mặc nam phục gấm đỏ thẫm, viền chỉ vàng kim, thắt lưng trang trí đá quý nhiều mặt, chân mang giày đen, khoác trên vai một lớp áo choàng viền lông trắng chống lạnh. Từ đầu đến chân, hiên ngang lưu loát, người phát sáng như hồng ngọc, thật khiến người ngắm không dời nổi mắt.
Công chúa không chớp mắt, ngó lom lom một lát, lập tức kêu gượm đã, quay đầu chạy vội vào, chừng ra ngoài, đã thay bộ váy ban nãy thành nam phục, cười nói, “Hôm nay ta cũng không đội thứ đồ bỏ mũ rèm che mắt kia, bắt chước bừa, học cách ăn mặc của em gái vậy. Phò mã, chàng xem ta vầy có đẹp không?”
Dáng vẻ công chúa kiều diễm, ăn mặc như trai tráng mang lại một cảm giác khác biệt với Nhiếp Chính Vương phi, có nét thanh tao riêng. Trần Luân quen nhìn nàng nữ trang, bỗng ăn mặc thế cũng thấy mới mẻ, vội nói đẹp. Công chúa bèn kéo Khương Hàm Nguyên, cười cười nói nói đi ra.
Bên ngoài, gác chuồng cũng đã đưa tuấn mã đã chọn lựa kỹ đến, thị vệ tùy tùng cũng chuẩn bị xong cung tên cho chuyến săn hôm nay, đèn đuốc thức ăn, bàn, ghế, lều các thứ thông thường để nghỉ ngơi. Chờ bốn người họ lên ngựa, Vương Nhân và hộ vệ của Trần Luân dẫn thủ hạ phía mình đuổi theo, một toán mười mấy người, phóng ngựa gào thét, lên đường đi Cấm uyển.
Cấm uyển thực sự rộng lớn, rong ruổi mãi chỉ thấy hồ nước lớn nhỏ xâu chuỗi không dứt, dãy núi nhấp nhô liên miên, lại xuyên qua một mảnh rừng rậm, rạng rỡ không chớp mắt. Tiếc nuối duy nhất, chính là dù có nuôi thả bách thú trong Cấm uyển, song hiện giờ mới đầu xuân, không phải là lúc tuyệt vời để đi săn, gặp phải rất nhiều thú cái đang mang thai, dĩ nhiên không thể bắn. Đám người xuất phát sau giờ Ngọ, chớp mắt, sắp hết nửa ngày, chỉ bắt được lẻ tẻ bảy tám con thú nhỏ thỏ rừng gà rừng lơ mơ xông ra. Thấy trời đã chạng vạng, thấm thoắt đến đây cách cung cũng khoảng gần trăm dặm, giờ mà không quay lại e trời muốn tối.
Trần Luân dù chưa hết hứng nhưng cũng đành dừng lại, hỏi Nhiếp Chính Vương, phải chăng nên quay về bây giờ.
Y ngẩng đầu nhìn trời, nhìn sang Khương Hàm Nguyên, giục ngựa tới gần hỏi, “Sao rồi? Trời cũng đã sắp tối, nếu nàng đã hết hứng, vậy thì về nhé?”
Từ lúc lên đường xuất phát ở Nhạn Môn, cho đến giờ đã hơn mấy tháng, hôm nay Khương Hàm Nguyên mới lại có thể có cơ hội phóng ngựa thỏa thích, thật ra còn lâu mới tận hứng.
Cô thì không sao, về chậm chút, đi đêm cũng cỡi ngựa như thường. Song lo cho Vĩnh Thái công chúa…
Cô nhìn công chúa phi ngựa phía trước. Vừa lúc này, từ trong bụi cỏ phía trước một bóng hươu nhảy ra. Con hươu rất lớn, cặp sừng rất to, là con hươu đực đầu tiên hôm nay gặp phải, rất to khỏe!
“Vút —— “
Công chúa phía trước ngó thấy, lập tức bắn tên, vũ tiễn bay thẳng đến con hươu, khó khăn lắm đến lúc sắp tới đích, hươu đực nhảy vọt lên, thoắt cái vụt qua trước mắt mọi người xông vào trong rừng.
Con mồi tới tay cứ thế bay mất!
“Mau đuổi theo!” Công chúa hô to, thúc ngựa đuổi theo trước.
“A Mông! Quay lại!” Trần Luân hô to.
Vĩnh Thái công chúa nào nghe anh ta, phi ngựa nhanh đến chỗ bụi cỏ trũng trước mặt. Trần Luân cuống quít cáo lỗi với Thúc Thận Huy, đuổi theo cản người.
Cả nửa ngày mới bắt được mấy con lèo tèo, Vương Nhân và bọn thị vệ còn chưa đã ngứa, bỗng thấy con mồi tốt chạy tới, công chúa lao ra, phò mã hô không về, đuổi theo bảo vệ vợ, cả đám không tránh khỏi cũng có phần rục rịch. Song Nhiếp Chính Vương chưa lên tiếng, cũng không dám động. Quay lại, mười mấy cặp mắt, đổ dồn đến y.
Nhiếp Chính Vương thu tầm mắt từ trên người công chúa và Trần Luân, quay lại nhìn Khương Hàm Nguyên. Còn chưa kịp mở miệng, như có một ngọn gió lướt qua trước mặt, cô đã phóng ngựa đi, chớp mắt đã bỏ lại mình.
“Tất cả đuổi theo!” Y quay lại, quát đám thị vệ, lập tức giục ngựa đuổi theo.
Bọn thị vệ đầy hưng phấn, đáp lời, nhao nhao ghìm ngựa, lần lượt vào rừng.
Trời đã tối dần, tia sáng trong rừng còn muốn tù mù hơn bên ngoài, con hươu kia cũng biết hôm nay mạng nhỏ e thế là hết, hoảng hốt chạy bừa trong rừng, xông trái chạy phải, phi nước đại không thôi, con đường phía sau lưng người đi chật hẹp lắt léo, người đuổi theo lại nhiều, trái lại rất bất lợi hành động. Một đám người, lượn theo con hươu đực trong rừng mãi lâu, cuối cùng, khi sắc trời hoàn toàn tối, hươu lại mất dấu.
Toi công bận rộn một trận.
Công chúa Vĩnh Thái đầy bực bội, xuống ngựa giẫm chân không ngừng. Trần Luân vội an ủi, bảo ngày mai bắn tiếp, chắc chắn sẽ có thu hoạch lớn, công chúa được chồng dỗ dành hồi lâu mới miễn cưỡng hết giận, lại lên ngựa.
Tranh giành vừa rồi, cơ bản là công chúa mang người đoạt trước, nhiều người, đường lại hẹp, vào rừng không lâu, Khương Hàm Nguyên đã không lên tham gia náo nhiệt, chỉ theo phía sau. So với cô Thúc Thận Huy còn rớt lại sau cùng, từ đầu đến cuối đều ở sau lưng cô, không xa cũng không gần.
Một chốc này, thấy công chúa ảo não, tính tình huỵch toẹt, vui giận tùy ý, hơi thấy đáng yêu và lạ lẫm, còn có mấy phần cảm giác mơ hồ ngay cả chính cô cũng không biết là gì…
Này mới là dáng vẻ và tính tình của cô gái bình thường nhỉ? Cô thầm nghĩ.
Không giống như cô, theo như đêm thành hôn giữa cô và tên kia mà nói, ngoài một cơ thể, thứ khác, cô cũng chẳng khác nào một tên đàn ông.
Đây không phải đang gạt đối phương. Đây là sự thực.
Có thể nói, từ nhỏ đến lớn, người phụ nữ duy nhất cô tiếp xúc, chính là Già hầu cạnh mẹ ở thành Vân Lạc, đồng thời, tiếp xúc cũng không nhiều. Có thể sống một mình một lều trong quân doanh đã là đặc quyền lớn nhất của cô. Cô không muốn mình trở thành khác biệt trong mắt người khác, từ bảy tám tuổi đã kiên trì đuổi người đi, sau đó, luôn tự độc lập sinh hoạt.
Cô vĩnh viễn không quên năm mình mười ba tuổi, lần đầu tiên trải qua nguyệt sự. Đó là một buổi chiều hè, nắng nóng phang vào đầu, bụi vàng bay bay, cô mồ hôi đầm đìa, đang thao luyện cùng đồng đội trong quân, bỗng mơ hồ cảm nhận được một cơn đau bụng chưa từng có như phát ra từ chỗ sâu nhất trong người, phản ứng chậm một nhịp, bị đồng đội đạp trúng một cước, ngã ra đất. Đứng lên xong, rất nhanh, cô cảm thấy bên dưới mình, như có một loại chất lỏng ấm áp xa lạ chảy ra. Cô tưởng là vì một cú đá kia, không muốn để ai biết, càng không muốn để ai xem nhẹ, lặng lẽ quay về chỗ ở, tự kiểm tra, phát hiện chất lỏng ấm áp chảy từ trong chỗ kín kia, lại là máu đỏ tươi.
Hôm đó trùng hợp Khương Tổ Vọng cha cô lại không có ở trong doanh. Thật ra cho dù ông có ở đấy, bình thường cô cũng chưa từng đi tìm ông báo rằng mình bị thương ở đâu, huống chi là tổn thương thế này. Cô cũng không đi tìm quân y. Cô cảm thấy vô cùng xấu hổ, hoàn toàn không thể nói ra miệng, hy vọng lần này cũng sẽ giống như những lần bị thương khác, nhịn tí rồi sẽ ổn.
Đêm hôm đó, máu lục tục chảy, mãi chả ngừng, làm phần quần áo cô lung tung dùng để ngăn nó đều thấm sạch. Cô cho là lần này có lẽ mình phải chết thật, cô cảm thấy vô cùng sợ hãi, lại cực kỳ không cam lòng. Hôm sau, phát hiện mình chưa chết, vẫn còn sống, ngoại trừ bụng dưới vẫn còn đau đớn, đổ máu rất không tiện ra ngoài, hình như không còn gì khác. Cứ thế, cô một mình né tránh, do do dự dự, giữa việc nói hay không nói với người khác, đang sợ hãi và đau khổ trong may mắn mấy ngày, rốt cuộc kỳ tích cũng phát sinh trên người, cơn đổ máu giống như lúc nó đột ngột tới, đã tự đột ngột ngừng lại…
Bỗng có người đưa tới một túi nước, giơ ra trước mặt cô.
Khương Hàm Nguyên chợt thu lại ánh mắt đang trân trân nhìn công chúa, xoay qua, thấy Thúc Thận Huy ruổi ngựa lên, dừng bên cạnh mình, vừa đưa qua cô một túi nước.
“Sạch đó, chưa uống qua.” Y thấy cô chỉ nhìn, không nhận, nói luôn.
Cô chậm rãi nhận lấy uống mấy ngụm, đòi nắp đóng. Thế nhưng y nhận lại từ tay cô, tùy ý đưa lên miệng túi nước cô vừa uống qua, hơi ngửa cổ uống mấy ngụm.
Cô định cản nhưng không kịp, đành ngậm miệng làm như không thấy.
“Vừa rồi đang suy nghĩ gì thế? Ta thấy nàng cứ mải nhìn Vĩnh Thái.” Y nhét nắp xong tiện tay quăng túi nước vào trong túi yên ngựa mình, như thuận miệng hỏi.
Cô xoay lại nhìn y.
Đám thị vệ chung quanh đã nhóm đuốc chiếu sáng, trong ngọn lửa, y nhìn mắt cô hơi lấp lánh, trong đồng tử còn có hai đốm lửa nhảy múa.
Giữa hai đốm lửa trong con ngươi cô, dường như nhìn thấy chút ít mùi vị tìm tòi nghiên cứu. Bỗng khiến cô sinh ra một loại cảm giác khó chịu giống như bị xâm phạm. Theo bản năng cô né tránh và cự tuyệt.
“Không có gì. Thấy công chúa thật đáng tiếc.”
“Ngài không thấy đáng tiếc sao?” Cô hỏi ngược.
Y đưa mắt nhìn chị mình, cười cười, từ chối cho ý kiến.
Lúc này Trần Luân đi tới, hỏi tiếp theo đêm nay nên làm sao.
Ngoảnh lại, vì đuổi bắt hươu, họ đã đi thêm một hai chục dặm đường. Giờ căn cứ vào trăng cao trên đỉnh đầu mà đoán, đâu chừng là giờ Hợi, quay về chắc hẳn đã nửa đêm về sáng. Hơn nữa, ban đầu đuổi theo con hươu vòng quanh trong rừng đến chỗ này chưa từng tới qua, hơi mù hướng, tìm đường quay về, cũng phải tốn ít nhiều thời gian.
Quay về có vẻ không thực tế.
“… Hơn nữa, công chúa cũng có phần mệt mỏi, e là cỡi ngựa đường xa không ngừng như vậy…” Trần Luân có vẻ hơi khó xử.
Thúc Thận Huy trầm ngâm, nhìn khu rừng phía trước, nói: “Ta nhớ lúc bé ta từng theo phụ hoàng đi săn, đã tới vùng này. Phía lối ra khu rừng trước mặt hẳn có một khu thung lũng, trong đấy có khe suối trong, gió cũng không lớn. Lúc đi có mang theo lều, hay là, đêm nay qua đêm trong thung lũng?”
Y nói xong, nhìn sang Khương Hàm Nguyên: “Ý nàng thế nào?”
Khương Hàm Nguyên chẳng thành vấn đề. Chớ nói có lều vải, dù ngủ ngoài trời cũng là chuyện thường ngày với cô. Cô gật đầu: “Ta không sao. Công chúa được không?”
Vĩnh Thái công chúa thấy có phần mới mẻ, cười nói: “Vô cùng được luôn! Em gái có thể, sao ta lại không? Chủ ý này của Vương đệ hay lắm! Đêm nay chúng ta ở trong cốc! Quyết định vậy đi!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT