Beta: Ancalagon
>>>>>>>>>>>
Lúc này tại một nơi khác trong thiện phòng.
Phòng được đốt lửa ấm áp như mùa xuân, một ông lão mặc áo cà sa ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, hắn là trụ trì Kim Thai Tự, pháp danh Liễu Vô, nghe tiếng người đẩy cửa vào cũng không mở mắt, đến khi ngửi thấy một mùi rượu nồng nàn mới tức giận mở mắt ra mắng: "Nhãi con, ngươi lại uống rượu sao?!"
Người tới mặc bạch y, mắt phượng, tóc cột cao đuôi ngựa, chính là Lý Khâm Viễn thời trẻ.
Nghe vậy Lý Khâm Viễn dừng chân. Hắn nhìn vẻ mặt vẻ giận dữ của lão nhân, gương mặt đào hoa tuấn mỹ vô song cười rộ: "Lão đầu, ông chưa ngủ sao? Hại ta còn sợ quấy rầy ông mới bước nhẹ như thế."
Hắn nói xong trực tiếp tuỳ tiện nằm xuống đất, chân phải gác lên đầu gối trái, gối tay sau đầu, khi có khi không lắc nhẹ mũi chân.
Dáng vẻ phóng đãng không kiềm chế được.
Liễu Vô nhìn hắn như vậy lại tức giận, tiểu tử cứng đầu này nói không nghe, mắng cũng không ăn nên chỉ có thể bất đắc dĩ nói: "Ngươi thật là, học đường đã khai giảng lâu như vậy, ngươi đi được mấy lần rồi? Nhà cũng không về, cả ngày quẩn quanh ở chỗ ta, ngươi đây là muốn xuất gia đấy à?"
"Không phải xuất gia cũng khá tốt ư?" Lý Khâm Viễn nhắm mắt lại, kéo môi chẳng hề để ý cười nói: "Chờ ngày nào đó ta không còn sức gây chuyện nữa sẽ đến chỗ ông xin miếng cơm ăn."
"Tiểu Thất —— "
Lý Khâm Viễn vừa nghe cái cách gọi này liền biết lão nhân lại bắt đầu muốn thuyết giáo, hắn có chút bất đắc dĩ mở mắt ra, nhìn về ông lão trên giường: "Lão đầu, bây giờ sao đến ông cũng đáng ghét như thế?"
Hắn nói xong trực tiếp chống tay đứng lên đi ra ngoài: "Ta đi mấy người Như Hối chơi đây."
"Tiểu Thất!"
"Cứ coi như là ngươi hận phụ thân ngươi, chẳng lẽ đến cả tổ mẫu ngươi cũng không quan tâm sao?"
Tiếng Liễu Vô vang lên sau lưng hắn. Lý Khâm Viễn bước nhanh tới cửa vừa nghe nói như thế bước chân liền dừng lại, tay hắn đặt trên cửa một lúc lâu vẫn chẳng nói gì, cuối cùng bước ra ngoài.
Liễu Vô nhìn dáng vẻ này lắc đầu thở dài.
Sau khi Lý Khâm Viễn mười tuổi đến quá nửa thời gian đều ở tại Kim Thai Tự, đối với ngôi chùa quen thuộc vô cùng, chỉ sợ những tăng nhân trong chùa cũng không bằng, hắn đi dọc hành lang quen thuộc ra ngoài.
Hắn cũng không biết muốn đi đâu, cứ đi một cách vô thức, tùy ý vô định. Có lẽ là cảm thấy như vậy có chút nhàm chán Lý Khâm Viễn vòng qua phòng bếp lấy một bình rượu cúng tế, sau đó chọn một cái điện thờ phật tương đối cao xoay người nhảy lên.
Tuyết rơi cả một ngày, trên mái ngói lưu ly đều là tuyết đọng, hắn dùng tay tuỳ tiện gạt qua rồi trực tiếp dựa vào góc mái hiên ngồi xuống.
Tuy tuyết đã ngừng rơi nhưng gió vẫn thổi khá lớn. Nhưng hắn không có chút cảm giác nào, mặc cho gió táp vào mặt hắn hắn cũng chỉ khép hờ mắt, ngửa đầu uống rượu.
"Rượu của lão đầu vẫn khó uống như thế."
Lý Khâm Viễn cười cười, nhưng vẫn ngửa đầu tiếp tục uống rượu, chờ uống hết một bầu rượu hắn mới nhắm mắt lại. Một chân hắn co một chân duỗi thẳng, tay kia gõ nhẹ gạch ngói, cho đến khi bên dưới truyền đến một tràng tiếng cười, hắn mới mở đôi mắt lờ đờ nhập nhèm vì say ra.
"Tiểu thư, tại sao chúng ta phải hái nhiều hoa mai như vậy? Đâu phải trong nhà không có đâu." Hồng Sương nghi hoặc nói.
"Không giống nhau"
Cố Vô Ưu cười lắc đầu, vẫn nhón mũi chân đi hái ngọn mai, sợ tuyết đọng trên cành rơi trúng mình nàng trùm mũ lên chỉ lộ ra cằm hơi nhọn, nhưng thời điểm ngửa đầu hái mai hoa vẫn có thể nhìn thấy một đôi mắt cười lấp lánh như tinh tú trên trời.
Nàng sợ lạnh từ bé nhưng giờ vì muốn làm một cái túi thơm cho đại tướng quân mà chịu đựng lạnh giá đi hái nụ hoa.
"Sao lại không giống nhau chứ? Không phải đều là hoa mai sao?"
Hồng Sương vẫn không hiểu, nhẹ giọng nói thầm, nhưng ưu điểm lớn nhất của nàng chính là không suy nghĩ sâu xa, tiểu thư muốn làm cái gì nàng liền làm cái đó, cho nên không đợi Cố Vô Ưu trả lời, nàng cũng giúp hái nụ mai hoa.
Cố Vô Ưu nhìn nàng cười cười, đương nhiên không giống nhau. Kim Thai Tự là nơi nàng và đại tướng quân lần đầu tiên gặp mặt, sau này bọn họ thành hôn, Lý Khâm Viễn lại nắm tay nàng trở lại chốn cũ, muốn nàng làm túi thơm cho hắn, nàng thuở nhỏ đã không giỏi nữ công, sợ hắn cười nàng, đỏ mặt chối từ. Nhưng đại tướng quân nhà nàng là người ngày thường uy nghiêm như vậy, thế mà ngày đó lại giống như trẻ con làm nũng với nàng.
Nàng ngước lên nhìn hoa mai trên đầu, mí mắt cong cong, khóe miệng nhịn không được nhếch lên.
"Tiểu thư, Tam thiếu gia đến, chúng ta phải đi rồi."
Cách đó không xa truyền đến tiếng của Bạch Lộ.
Cố Vô Ưu nhìn thoáng qua khăn tay đựng hoa mai, nghĩ chắc đủ rồi liền cười đáp ứng.
Lý Khâm Viễn chống đầu, quay sang híp mắt phượng nhìn thân ảnh dần xa của Cố Vô Ưu, hắn nhìn áo choàng diễm lệ của nàng tô điểm thêm sắc thái cho trời đất mờ mịt, nhìn gương mặt tràn đầy ý của của nàng giấu sau mũ trùm.
Hắn cười cười, dáng vẻ không liên quan đến mình híp mắt ngủ. Mãi đến khi giọng Như Hối truyền từ phía dưới lên hắn mới mở mắt ra, hơ trượt xuống, cười nói: "Làm sao?"
"Tiểu sư thúc, người lại lén uống rượu!"
Tiểu hoà thượng phía dưới tiểu phồng má rất không vui vẻ.
Lý Khâm Viễn cười nhảy xuống đứng trước mặt Như Hối cúi người, thuận tay búng nhẹ trán hắn: "Sai rồi, ta đây là mượn, rượu của lão đầu quá khó uống, qua vài ngày ta dâng Phật tổ thứ dễ uống hơn."
Như Hối che trán, thở phì phò: "Cuối cùng đều không phải vào bụng của người hết sao?"
"Hừm." Lý Khâm Viễn nghĩ ngợi, hình như là như vậy không nói thêm gì nữa, hắn đem bầu rượu trong tay ném cho Như Hối, hai tay gối lên sau đầu đi về phía trước, không biết nghĩ đến cái gì, nghiêng đầu hỏi Như Hối, "Vừa rồi là người nhà nào đến?"
"Nghe nói là tiểu thư phủ Định Quốc Công, tiểu thư kia rất có tiền, quyên cho chùa chúng ta rất nhiều bạc, trông cũng xinh đẹp!" Như Hối ở sau lưng Lý Khâm Viễn, không ngừng nói.
Cố gia?
Lý Khâm Viễn từng gặp Cố Điều, cũng đã gặp Cố Du, người vừa rồi lại chưa từng gặp. Nghĩ đến đích tiểu thư được nuôi từ nhỏ ở Lang Gia của Cố gia, lại nghe Như Hối ở phía sau nói "Người đẹp lương thiện", người thật sự đẹp, còn thiện tâm... Nghĩ đến những chuyện trào phúng Phó Hiển kể với hắn, hắn cười cười từ chối cho ý kiến.