Trở Lại Thời Niên Thiếu Của Phu Quân

Chương 1 - Chàng mang ta về nhà đi


2 năm


Edit: Cá
Beta: Daisy
‐------------------------
Mùa đông, Khánh Hi năm thứ 35.

Cố Vô Ưu khoác áo lông chồn đứng ở cửa thành, hai bên là bá tánh đang quỳ rạp, bọn họ cúi đầu khóc rống không ngừng, đứng cạnh nàng là Thái Tử biểu ca, công chúa biểu muội cùng với người nhà của Lý Khâm Viễn,...... Phía sau là quan lại lớn bé đang cúi đầu gạt nước mắt.

Đây là một đoàn tiếp đón vô cùng long trọng.

Một màn như vậy, cũng chỉ có vào rất nhiều năm về trước, khi Nguỵ Quốc Công đời trước cũng chính là cha chồng nàng tử trận nơi sa trường.

Lần đó Cố Vô Ưu vẫn ở Lang Gia, không được tận mắt nhìn thấy, chỉ nghe nói bệ hạ dẫn văn võ bá quan đứng thành hàng dài, cùng tiếng khóc nỉ non của bá tánh toàn thành tự mình nghênh đón đại tướng quân về nhà.

Cũng là một ngày đông như bây giờ, tuyết rơi thật dày, trên mặt đất đọng lại không ít tuyết, một chân dẫm xuống đều có thể tạo thành một cái hố lớn......

Cố Vô Ưu trước kia rất thích những ngày tuyết thế này, nàng thích nắm tay Lý Khâm Viễn đứng ở cửa sổ thưởng tuyết, thích thừa dịp chàng không phát giác vươn tay ra cửa sổ tùy ý hứng bông tuyết, sau đó nhìn chàng dùng ánh mắt vừa cưng chiều vừa bất đắc dĩ giúp nàng lau tay, nàng còn thích làm nũng, thích chơi xấu bắt chàng cõng nàng đi mai viên hái mai.

Nhưng hiện tại, cái gì cũng không còn.

Bên cạnh nàng rõ ràng có nhiều người như vậy nhưng lại không có bóng dáng quen thuộc kia.

Phu quân của nàng, đại tướng quân của nàng không bao giờ có thể cõng nàng đi hái hoa mai được nữa......

Bạch Lộ ở bên cạnh cầm dù che cho Cố Vô Ưu, nhìn nàng trầm tĩnh như nước, tựa hồ muốn nói gì đó, môi khẽ nhếch, do dự vài giây, cuối cùng vẫn không nói gì cả.

Kỳ thật những người bên cạnh Cố Vô Ưu, có ai không không muốn nói chuyện với nàng?

Bọn họ đều lo lắng cho nàng, từ lúc tin Lý Khâm Viễn chết trận truyền về, Cố Vô Ưu giống như trong một đêm thành người câm, một câu cũng không nói, một giọt nước mắt không rơi.

Mỗi ngày nàng vẫn rời giường như thường lệ, ngủ như mọi ngày, vẫn xử lý mọi việc trong phủ, phảng phất chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, chỉ có thân hình ngày càng gầy yếu của nàng làm cho người ta biết được nàng cũng không phải vô tâm như thế.

Bọn họ ngược lại hy vọng nàng khóc một hồi, khóc lớn một trận còn tốt hơn so với cố chống đỡ như hiện tại.

"Đến rồi..."

Cũng chẳng biết là ai cất tiếng.

Ánh mắt mọi người đều nhìn về cửa thành, gương mặt bình tĩnh nhiều ngày của Cố Vô Ưu rốt cuộc tại thời khắc này cũng thay đổi, tay nàng nắm chặt thành nắm đấm, chiếc cằm gầy gò căng cứng, môi bị gió thổi đông lạnh mím thành một đường thẳng tắp.

Dường như chỉ có như vậy, mới giúp nàng không thể hiện ra cảm xúc đang bị kìm nén.

Thứ đầu tiên lọt vào tầm mắt chính là quốc kỳ của Đại Chu, phía sau là những chiến kỳ có khắc chữ Lý.

Lúc này đây những chiến kỳ đông cứng bị gió thổi bay phần phật, phía sau có một cỗ quan tài đen như mực, các tướng sĩ ở hai bên lặng người đẩy quan tài về phía trước, tất cả đều im lặng. Vào khoảnh khắc những người khóc rống kia nhìn thấy quan tài xuất hiện cũng im bặt.

Cố Vô Ưu không nhìn thứ khác nữa, đôi mắt trong trẻo sâu thẳm của nàng giờ đây chỉ nhìn cỗ quan tài không chớp mắt.

Quan tài đã được đẩy đến trước cửa thành.

Bánh xe dừng lại.

Phó Hiển bị tuyết phủ đầy người đi đến trước mặt Cố Vô Ưu, quỳ một gối, con người vốn khi phách hăng hái, giờ phút này tuyết trắng phủ đầy đầu, như là già đi mười tuổi, quỳ trước mặt nàng, đỏ mắt khàn giọng nói với nàng: "Ta..." Hắn nức nở nói, "Không thể mang ngài ấy trở về an toàn."

Cố Vô Ưu không nói gì.

Nàng thậm chí không nghe hắn nói gì, ánh mắt của nàng từ đầu đến cuối dừng ở chiếc quan tài.

Bất chợt, nàng đi tới.

"Phu nhân..."

"Nhạc Bình..."

Những người đó không biết nàng muốn làm gì, đành phải gọi nàng, Cố Vô Ưu lại không phản ứng lại, lập tức đi đến bên quan tài, nàng mặc y phục trắng, người phảng phất như hoà làm một với đất trời, nhưng tuyết trên đầu vẫn rơi không ngừng nghỉ. Chỉ trong chốc lát, tóc nàng liền bao phủ một tầng tuyết, ngay cả cặp lông mi đen như lông quạ cũng dính đầy tuyết, che phủ tầm mắt nàng.

Nàng không nói gì, chỉ vươn tay vuốt ve từng tấc, phủi sạch tuyết phủ trên quan tài.

Nhưng làm cách nào phủi sạch đây?

Nàng lau sạch một tấc, tuyết lại phủ lên lần nữa, tay nàng, nàng mặt đã sớm bị đông đến chết lặng, nhưng nàng dường như không có cảm giác, cứ chà lau như vậy, động tác ôn nhu như thể âu yếm gương mặt người thương.

"Nhạc Bình......"

Tiêu Cảnh Hành thấy nàng như vậy, thật sự không đành lòng, cầm dù đi lên trước, thay nàng che khuất tuyết trên đỉnh đầu, khẽ thở dài: "Dừng lại đi."

"Biểu ca." Cố Vô Ưu cuối cùng cũng lên tiếng, nàng đã hơn mười ngày chưa nói gì, thời điểm vừa cất lời, thanh âm thực nhẹ, cũng thực khàn: "Chàng thích sạch sẽ, ta không thể để chàng về nhà như vậy được, chàng sẽ không vui."

"Nhạc Bình..."

Tiêu Cảnh Hành nhìn nàng, lúng túng mở miệng, một câu cũng không nói được.

Hắn chỉ có thể nhìn nàng như vậy, tất cả mọi người đều đang nhìn nàng, nhìn xem nữ tử gầy yếu đứng ở bên quan tài, giống như đang lau một vật yêu thích, lau từng tấc từng tấc quan tài.

Không người nào nói chuyện.

Gió càng lúc càng lớn, như có người đang khóc.

Mái tóc dài của Cố Vô Ưu cũng bị gió thổi rối loạn, nàng lại không có tâm trạng để ý tới, có người bung dù gắn phía trên quan tài, sau đó càng ngày càng nhiều người, càng ngày càng nhiều dù, bọn họ đều đỏ mắt không nói lời nào, im lặng trầm mặc nhìn Cố Vô Ưu lau quan tài.

Rốt cuộc quan tài cũng được lau sạch sẽ.

Cố Vô Ưu mỉm cười, nàng áp mặt lên quan tài: "Đại tướng quân... Ta đến mang chàng về nhà."

"Ta đưa chàng..." Nàng mở miệng, dịu dàng nói: "Về nhà nhé."

Gió lạnh thổi phần phật.

Cố Vô Ưu cầm dù đứng bên cạnh quan tài, mọi người từ đầu đến cuối làm bạn ở bên, bá tánh trong kinh thành quỳ đầy con phố dài đón đại tướng quân của họ trở về.
~~~~~~~~~~
Tang lễ Lý Khâm Viễn được làm rất đơn giản, thời điểm xử lý tang sự, tất cả mọi người đều lo lắng Cố Vô Ưu sẽ gục ngã. Nhưng từ đầu đến cuối nàng vẫn duy trì lý trí thanh tỉnh, không khóc không nháo, bình tĩnh một cách đáng sợ.

Nàng tiếp đãi khách khứa, lựa chọn nơi an táng, chưa từng thể hiện một chút yếu đuối nào.

***

Sau khi tang lễ kết thúc. Phó Hiển một thân áo trắng quỳ trước mặt Cố Vô Ưu.

"Chàng đã chết thế nào?" Cố Vô Ưu rũ mắt hỏi hắn, thần sắc bình tĩnh.

"Huynh ấy... bị trọng thương ở ải Nhạn Môn Quan, sau đó chúng ta bị người đánh lén, huynh ấy vì bảo hộ ta mà bị loạn tiễn xuyên tim." Phó Hiển cúi đầu, nhưng vẫn không che giấu được vẻ mặt tang thương, ánh mắt đỏ bừng, thanh âm khan đặc, sống lưng trước kia luôn thẳng lúc này phảng phất không chống đỡ nổi mà còng xuống: "Nếu không phải bởi vì ta huynh ấy sẽ không chết."

"Chàng từng nói với ta." Cố Vô Ưu nhìn hắn nói: "Hai người từ nhỏ lớn lên bên nhau, khi còn bé ngươi đã bảo hộ chàng nhiều lần, cho nên chàng bảo hộ ngươi mà chết thì ta không trách chàng."

"Tẩu tử..."

Cố Vô Ưu nâng tay, ngăn hắn tiếp tục sám hối, chỉ hỏi, "Chàng có lời nào nhắn lại cho ta không?"

"Thời điểm ta chạy được đến bên huynh ấy thì huynh ấy đã không còn thở nữa, trong tay huynh ấy nắm chặt một cái túi thơm..." Phó Hiển run tay, từ trong lòng lấy ra một cái túi thơm dính máu đưa cho nàng.

Cố Vô Ưu nhìn cái túi thơm ánh mắt khẽ lay động, bàn tay muốn nhận cũng run nhẹ một chút.

Một lúc sau nàng mới đưa tay tiếp nhận.

Đây là cái túi thơm năm ấy nàng đưa cho Lý Viễn Khâm sau khi gả cho chàng, khi đó nữ công của nàng không tốt, đường may vô cùng siêu vẹo. Sau này nàng muốn đổi các khác cho chàng nhưng chàng nhất quyết không chịu, hoàn toàn không sợ mất mặt mà vẫn luôn đeo bên hông mình.

Máu dính trên túi thơm đã khô lại từ lâu.

Nàng nắm chặt nó, mơ hồ có thể nhìn thấy hình ảnh nam nhân kia cầm túi thơm trước khi chết.

Kỳ thật chàng không nhắn lại gì cho nàng nàng cũng có thể đoán được chàng sẽ nói gì, chàng cho dù chết cũng sẽ an bày xong hết thảy cho nàng, sẽ không để cho nàng nhận một chút ủy khuất nào. Chàng chính là người như vậy, mặc kệ chàng như thế nào đều sẽ để lại cho nàng đường lui.

Bên ngoài gió tuyết vẫn không ngừng rít gào, càng làm nổi bật lên sự yên lặng trong căn phòng này.

Không biết qua bao lâu Cố Vô Ưu mới mở miệng: "Ngươi đi xuống đi."

Phó Hiển vẫn hơi lo lắng cho nàng, sự tình phát sinh lâu như vậy, nữ nhân trước mắt lại không khóc một tiếng nào. Nhưng nam nhân như hắn ở lại cũng không thích hợp, đành phải nói: "Để ta kêu Bạch Lộ vào."

Hắn nói xong liền ra ngoài tìm Bạch Lộ, còn chưa tìm được Bạch Lộ liền nhìn thấy phu thế Triệu Thừa Hữu.

Phu thê hai người cầm dù đi đến chỗ hắn, Phó Hiển cùng Triệu Thừa Hữu liếc nhau, ai cũng không mở miệng nói chuyện, trong lòng hắn phiền chán Triệu Thừa Hữu, nhưng thê tử hắn là biểu muội Cố Vô Ưu, hắn tự nhiên cũng không tư cách ngăn cản bọn họ.

Trơ mắt nhìn họ đi về phía trước, hắn hơi mím môi, tiếp tục đi tìm Bạch Lộ.

Khi đi đến trước cửa phòng đang đóng chặt, Triệu Thừa Hữu mới mở miệng: "Ngươi chờ ở bên ngoài đi." Thanh âm lãnh đạm, hoàn toàn không giống như nói với thê tử.

Vương Chiêu thấy hắn như vậy, móng tay bén nhọn bấm vào lòng bàn tay, trong mắt nhịn không được lóe qua một tia ghen ghét cùng tức giận, nàng ta nén không nổi oán hận từ đáy lòng, cay nghiệt nói: "Ngươi tự tin như vậy sao, Lý Khâm Viễn chết, nàng sẽ trở lại bên cạnh ngươi?"

"Nàng hận ngươi thấu xương, trong lòng đã sớm không còn ngươi, cho dù Lý Khâm Viễn chết, nàng cũng sẽ không đi với ngươi!"

Triệu Thừa Hữu nghe lời này, quay đầu lại, gương mặt ngày thường ôn nhuận như ngọc lúc này xanh mét một mảnh, không giấu nổi thần sắc thô bạo: "Ngươi còn muốn làm Triệu phu nhân thì câm miệng lại cho ta."

Nói xong hắn cũng không thèm để ý vẻ mặt nàng ta, lập tức đẩy cửa đi vào.

Vương Chiêu trợn trừng mắt nhìn thời khắc hắn xoay người lại, hắn đem toàn bộ nét thô bạo trên mặt thu lại tất thảy, cử chỉ dịu dàng, mặt mày ôn nhu, phần ôn nhu kia cùng dáng vẻ ngụy trang ngày thường của hắn hoàn toàn khác biệt, nó chân thật, ngay cả cặp mắt phượng thâm thúy kia cũng không giấu được ánh sáng.

Nàng ta cứ như vậy ôm ngực đỏ mắt nhìn xem trượng phu của mình tràn đầy vui vẻ chờ mong vào phòng nữ nhân khác.

Nữ nhân kia còn là biểu tỷ của nàng ta.

Nàng ta có thể tưởng tượng đợi đến sau khi Triệu Thừa Hữu nói xong lời kia, Cố Vô Ưu sẽ nghĩ gì?

Tỷ ta nhất định rất kiêu ngạo đi, nàng hao hết tâm tư đem Triệu Thừa Hữu từ tỷ ấy đoạt về, hao phí nhiều năm như vậy rốt cuộc trở thành Triệu phu nhân.

Thế nhưng cuối cùng vẫn phải mở to mắt nhìn trượng phu của mình đi tìm tỷ ta.

Thật là... Đáng cười a.

Cánh cửa cũ dù động tác mở nhẹ nhàng cũng vẫn phát ra tiếng "Cót két".

Triệu Thừa Hữu cẩn thận từng li từng tí đóng cửa lại, tựa hồ là sợ quấy rầy đến sự thanh tịnh của người trong phòng, hoặc là sợ bên gió rét ngoài làm nàng lạnh.

Thẳng đến khi cửa khép sát lại trong phòng không có một chút khí lạnh nào, hắn mới mở miệng gọi nàng, "Man Man."

Hắn gọi cực kì nhẹ, cũng rất ôn nhu.

Tâm tình hắn thật ra rất kích động, trên mặt không giấu được ý cười.

Hắn vì có thể được lần nữa gần gũi tiếp cận nàng như thế này mà lòng nhảy nhót, tim hắn đập rộn ràng, hắn từng bước lại gần nàng, nhìn nàng ôm bài vị Lý Khâm Viễn đứng trước cửa sổ mới nhíu mày lại nhưng vẫn là dịu dàng nói: "Bên ngoài gió tuyết lớn như vậy sao nàng lại đứng ở đó?"

"Ngươi đến rồi." Cố Vô Ưu đã sớm đoán được hắn sẽ xuất hiện, cũng không quay đầu, cho đến khi hắn muốn đóng cửa sổ mới thản nhiên mở miệng: "Mở ra đi, ta muốn nhìn tuyết."

Triệu Thừa Hữu dừng lại, làm theo ý nàng, hắn thu tay đứng ở bên cạnh nàng, thời điểm nhìn thấy gương mặt nàng vẫn là nhịn không được có chút giật mình...

Nhiều năm trôi qua như vậy, bọn họ đều bởi vì năm tháng mà thay đổi. Chỉ có nàng vẫn hệt như trước kia. Tháng năm phảng phất đặc biệt hậu đãi nàng, trên mặt của nàng không tìm ra chút dấu vết nào, thậm chí so với trước khi rời xa hắn còn xinh đẹp hơn vài phần.

"Ta nhớ từ trước kia khi tuyết rơi nàng thích nhất dựa vào lòng ta, muốn ta đem ghế quý phi chuyển đến trước cửa sổ ôm nàng ngắm tuyết..."

Có lẽ là nhớ tới ngày trước, cả người Triệu Thừa Hữu đều hãm tại hồi ức hai người ân ái trong dĩ vãng, mắt đầy ý cười, môi cũng không nhịn được vểnh lên: "Man Man, ta mang nàng về nhà có được không?"

"Nhà?" Cố Vô Ưu cúi đầu nhìn bài vị trong tay, ngón tay vuốt ve tên của chàng, nhẹ nhàng nở nụ cười: "Ta không có nhà."

Triệu Thừa Hữu không nhìn nổi bộ dạng này của nàng, ngày đó ở cửa thành hắn đã muốn đem nàng tách ra khỏi quan tài, chỉ là ngày ấy mọi người đều nhìn vào nên hắn mới dè chừng, mà nay... Hắn lại không có một chút lo ngại. Mặt hắn bình tĩnh nhưng giọng điệu lại giận dữ: "Nàng sao lại không có nhà? Ta vẫn còn sống!"

Thấy được thái độ của mình không đúng, Triệu Thừa Hữu hít một hơi thật sâu miễn cưỡng đem ghen tị cùng căm hận dằn xuống đáy lòng, đổi sang giọng điệu ôn nhu nói với nàng: "Man Man, ta biết là lỗi của ta, nàng cho ta một cơ hội, chúng ta bắt đầu lại một lần nữa có được không?"

"Nàng không cần lo lắng ánh mắt của người khác, cũng không cần để ý bọn họ nói gì."

"Ta sẽ đối với nàng thật tốt, ta sẽ đem nàng nâng trong lòng bàn tay, sẽ dùng cả đời yêu thương nàng."

Hắn càng nói, thanh âm lại càng ôn hòa, tay dịu dàng vuốt tóc nàng như đối đãi với trân bảo hiếm có trên đời: "Nàng không phải vẫn muốn ta yêu thương nàng sao? Về sau ai ta cũng không cần, chỉ có mình nàng, bất kể nàng muốn cái gì, ta đều sẽ cho nàng."

Cố Vô Ưu nhìn hắn, lắc đầu: "Đã quá muộn."

Nhìn thần sắc Triệu Thừa Hữu khẽ biến, có vẻ tức giận nàng lại không có chút sợ hãi, ngược lại còn mỉm cười: "Ngươi lúc nào cũng vậy, lần nào cũng phải chờ tới khi sự tình không còn cách nào cứu vãn ngươi mới thấy hối hận."

Vẻ mặt Triệu Thừa Hữu thay đổi. Hắn mở miệng định giải thích nhưng lại nói không nên lời.

Cố Vô Ưu cũng không để ý hắn đang nghĩ gì, nàng quay đầu, tùy ý để gió tuyết thổi vào người mình, mắt hướng về phía hoa mai ở bên ngoài cửa sổ: "Trước khi rời đi chàng còn nói với ta, hàng năm mùa đông đều sẽ cõng ta hái hoa mai, sau này già rồi không cõng được cũng sẽ nắm tay ta."

Nàng nở nụ cười nhìn tuyết trắng đọng trên vai lại nhìn về phía đặt bài vị, không biết nghĩ tới điều gì si ngốc cười nói: "Tuyết rơi đầy đầu cũng tính là già đi."

"... Nàng thích hắn như vậy? !" Sau lưng truyền đến tiếng Triệu Thừa Hữu cắn răng nghiến lợi.

Cố Vô Ưu cười cười. Nàng nhớ lần đầu gặp gỡ, chàng đứng trước mặt nàng, nhăn mày lại nói với nàng: "Cô trước kia cũng như vậy à, bị người khi dễ cũng không nói một tiếng", ruột gan nàng dường như đứt từng khúc, cười khóc nói: "Đúng vậy, ta rất thích chàng."

"Rất thích..." Nàng không kìm nén được, nước mắt trượt xuống hai má, nhẹ nhàng khóc nói: "Rất thích."

"Cố Vô Ưu!"

"Ta không cho ——" Tiếng quát giận dữ của Triệu Thừa Hữu vang lên trong phòng, nhưng hắn còn chưa nói xong liền phát hiện nữ nhân đang đứng trước mặt hắn đổ về phía sau, hắn ngẩn ra, nhanh chóng đưa tay ra đỡ, ôm nàng vào lòng.

"Nàng làm sao vậy?" Thanh âm của hắn tràn ngập nghi hoặc.

Vừa dứt lời, hắn liền thấy khóe miệng Cố Vô Ưu có vết máu chảy ra, Triệu Thừa Hữu trừng lớn hai mắt, hắn tựa hồ đoán được cái gì, môi run rẩy: "Nàng..."

Mắt hắn đỏ lên, không biết là tức giận hay là khóc, tay run rẩy lau khóe miệng của nàng, nhưng lau thế đều không hết.

Hắn gần như là phát điên, vừa lau, vừa nổi giận quát: "Đi tìm đại phu, nhanh đi tìm đại phu cho ta!"

Cửa bị mở ra, Vương Chiêu đi đến, nàng sững sờ nhìn cảnh này, sau đó là Bạch Lộ thét chói tai: "Phu nhân, người làm sao vậy?!"

Triệu Thừa Hữu cứ như vậy ôm Cố Vô Ưu, vành mắt đỏ ửng, không ngừng nói: "Nàng đừng chết..."

"Man Man, nàng không được chết, không được rời khỏi ta."

"Ta không cho nàng chết!" Cố Vô Ưu không để ý đến lời của hắn, nàng chỉ là ôm khư khư bài vị ở trước ngực. Ý thức nàng kỳ thật đã không còn rõ ràng, trong thoáng chốc tựa hồ như thấy bóng dáng của Lý Khâm Viễn, chàng đứng ở trước mặt nàng, gương mặt vừa bất đắc dĩ vừa thương tiếc.

Nàng đột nhiên nở nụ cười, vươn tay hướng tới bóng dáng kia, cười nói: "Đại tướng quân, chàng mang ta về nhà đi."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play