Edit: Cá hôm nay ươn
Beta: Ancalagon
----------------------------
Vương lão phu nhân theo ý của Cố Vô Ưu không lập tức đến Triệu gia lấy canh thiếp về, nhưng chuyện này cũng đã không còn là bí mật tại Vương gia, chẳng ai ngờ biểu tiểu thư nhà họ vậy mà muốn từ hôn với vị đại thiếu gia nhà họ Triệu nổi danh Lang Gia kia.

Khó có thể tin được.

Cũng không dám tin.

Người không dám tin nhất là Vương Chiêu.

Vào đông hiếm khi có ngày đẹp trời như hôm nay, Cố Vô Ưu vẫn còn trẻ nên sau khi nghỉ ngơi mấy ngày bệnh tình cũng thuyên giảm nhiều, nàng quyết định khởi hành hồi kinh.

Chất đầy trên mấy chiếc xe ngựa đều là những đồ vật mà Cố Vô Ưu dùng trước kia, còn có quà mà Vương gia chuẩn bị cho Cố gia.

Tuy Vương lão phu nhân không thích Cố gia nhưng thể diện thì vẫn phải giữ.

Ngoài sáu chiếc xe ngựa, hai bên còn có hơn hai mươi hộ vệ, nha hoàn, ma ma đi theo cũng ước chừng hơn ba mươi người, thể hiển rõ ràng địa vị của Cố Vô Ưu tại Vương gia.

Lần rời đi này khác với những lần trước.

Cố Vô Ưu đã từ hôn với Triệu Thừa Hữu nhưng ở Lang Gia để tìm được một người có gia thế, nhân phẩm, tài hoa như Triệu Thừa Hữu là chuyện không thể, vậy nên Vương lão phu nhân cho dù không hề muốn cũng chỉ có để nàng trở lại kinh thành.

Cho dù là thế thì đến khi chia xa lòng bà vẫn thật khó chịu, nắm lấy tay Cố Vô Ưu tay lưu luyến: "Con đến kinh thành xa xôi như thế, ngoại tổ mẫu có muốn chiếu cố con cũng lực bất tòng tâm."

Trong lòng Cố Vô Ưu cũng không hề dễ chịu chút nào.

Kiếp trước cho đến khi ngoại tổ mẫu qua đời nàng vẫn luôn ở tại Lang Gia, mặc dù có đến kinh thành cũng cùng lắm một năm một lần, mỗi lần ở tầm 7, 8 ngày đã thu thập đồ đạc trở về. Đối với nàng mà nói Lang Gia mới là nhà của nàng, ngoại tổ mẫu mới là người thân nhất của nàng.

Nhưng giờ đây —— Nàng tuy không nỡ nhưng cũng không thể không đi, ngoại trừ muốn sớm được gặp đại tướng quân, nàng cũng muốn gặp lại người thân ở kinh thành.

Kiếp trước sau khi nàng cùng Triệu Thừa Hữu hòa ly, liền được phụ thân đón về kinh thành.

Cho đến nay nàng vẫn còn nhớ như in phụ thân cầm thánh chỉ, ra roi thúc ngựa đuổi tới Lang Gia, đến khi gặp nàng gương mặt vốn kiên nghị của ông lại chảy hai hàng nước mắt. Ông quỳ một gối xuống trước mặt nàng, tay run run vỗ về mặt nàng, nói với nàng: "Là... vi phụ đến chậm."

Sau này ông mang nàng rời khỏi Lang Gia, không màng sự ngăn cản của Triệu Thừa Hữu, còn thay nàng đánh cho hắn một trận.

Phụ thân của nàng kỳ thật rất tốt.

Chỉ là từ trước, thành kiến của nàng với ông quá sâu đậm, nàng oán ông, hận ông, không chịu gọi ông một tiếng phụ thân.

Có đôi khi nàng nghĩ, phụ thân của nàng rõ ràng là thân tín của thiên tử, trọng thần Đại Chu hẳn là sống thuận buồm xuôi gió hơn bất kỳ ai khác, nhưng kiếp trước lại buồn bực không vui chưa đến 50 tuổi đã qua đời.

Liệu có phải... do nàng hay không?

Ông mất đi người yêu khi phong độ nhất, nữ nhi ông yêu thương nhất lại coi ông như người xa lạ, ông cái gì cũng có, lại không có gì cả, cho nên ông trước khi chết vuốt tóc nàng, đỏ mắt nói với nàng: "Nếu ta không cưới mẫu thân con thì tốt rồi, nàng sẽ không chết sớm như vậy."

"Nhưng ta... vẫn không nỡ."

Cố Vô Ưu nghĩ đến đây đôi mắt lại rưng rưng, nếu ông trời cho nàng cơ hội làm lại một lần nữa, nàng không chỉ muốn gặp đại tướng quân sớm hơn, nàng cũng phải đối xử tốt hơn với người thân của mình.

Khịt khịt mũi, nàng đem nước mắt nuốt vào trong miễn cưỡng cười nói: "Dù xa xôi nhưng con cũng sẽ thường về thăm người mà."

Mang theo đại tướng quân của nàng về.

Kiếp trước thời điểm nàng cùng Lý Khâm Viễn thành hôn ngoại tổ mẫu đã qua đời từ lâu.

Đời này nàng muốn sớm đưa chàng đến gặp ngoại tổ mẫu, đại tướng quân của nàng tốt như vậy ngoại tổ mẫu nhìn thấy chàng nhất định sẽ thích chàng.

Vương lão phu nhân không có cách nào khác, lau nước mắt xong lại nhắc nhở vài câu.

Cố Vô Ưu đáp ứng từng cái, sau một hồi từ biệt cữu cữu, cữu mẫu với các biểu ca mới được người đỡ lên xe ngựa.

Tại thời điểm xe ngựa sắp khởi hành đột nhiên có người gọi: "Cố Vô Ưu!"

Là tiếng của Vương Chiêu.

Có lẽ là không nghĩ nàng sẽ xuất hiện, Cố Vô Ưu sửng sốt một hồi mới nhấc màn xe, nàng nhìn thấy Vương Chiêu được hai nha hoàn đỡ khập khiễng bước đến chỗ nàng.

Nàng ta đẩy hai nha hoàn ra, cắn răng đi tới, đứng ở bên cạnh xe ngựa hỏi nàng: "Ngươi cứ đi như vậy sao?"

Cố Vô Ưu gật đầu: "Phải."

"Ngươi!" Vương Chiêu cắn cắn môi, trên khuôn mặt vẫn đầy nghi hoặc: "Ngươi thật sự bỏ được?"

Cố Vô Ưu lại không trả lời ngay mà dựa xe ngựa, rũ mắt, nhìn nàng ta chằm chằm, đây là lần đầu tiên sau khi tỉnh lại nàng thấy Vương Chiêu, không phải kẻ trong trí nhớ luôn cố gắng bày ra dáng vẻ giàu sang cao quý.

Nàng ta bây giờ còn quá non nớt.

"Ngươi thích Triệu Thừa Hữu sao?"

Cố Vô Ưu nhẹ giọng hỏi nàng ta, nhỏ tiếng chỉ đủ để hai người nghe được.

Vương Chiêu biến sắc, có chút khẩn trương, sợ người bên ngoài nghe thấy, dưới ánh nhìn chăm chú của Cố Vô Ưu nàng ta lại nhịn không được ưỡn lưng, giống như sợ bị nàng xem thường, cắn răng cứng cổ nói: "Ta thích hắn đấy, thì sao nào?"

"Nếu như không có ngươi, hắn đã là của ta!"

Nếu không phải tổ mẫu yêu thương Cố Vô Ưu, Triệu Thừa Hữu đã thuộc về nàng, nàng mới là là người xứng với hắn nhất!

Cố Vô Ưu chỉ nhìn nàng ta cười, không hề giương cung bạt kiếm với nàng ta như trước kia, gió thổi qua mặt nàng, nàng đưa tay vén tóc ra sau tai, sau đó mới nhìn Vương Chiêu, vân đạm phong khinh cười nói: "Vậy thì ta chúc ngươi được như ý nguyện."

"Gió lớn rồi ta phải đi đây, ngươi cũng trở về đi."

Nói xong nàng cũng không nhìn Vương Chiêu mà hạ màn xe xuống.

Xe ngựa chậm rãi đi về phía trước, Vương Chiêu sững sờ nhìn Cố Vô Ưu rời đi, một lúc lâu mới nhíu mày... Nữ nhân này cuối cùng đang diễn trò gì vậy?

Nàng không tin nàng ta sẽ dễ dàng rời đi như vậy. Chắc chắn nàng ta còn bày trò gì đó ở sau!

* *** *
Nửa tháng sau.

Càng gần vào đông gió tuyết càng lớn.

May mà Vương lão phu nhân biết Cố Vô Ưu sợ lạnh, chuẩn bị không ít than bạc thượng hạng, nhưng cho dù vậy, Cố Vô Ưu vẫn lạnh không chịu được, Bạch Lộ và Hồng Sương lấy chăn che kín mít trong xe, lại đem hết áo lông thượng hạng lẫn rẻ tiền toàn bộ che lên người Cố Vô Ưu.

"Sao vẫn còn chưa tới chứ?" Hồng Sương vừa xoa tay Cố Vô Ưu vừa oán hận nói.

"Ước chừng còn phải đi thêm nửa ngày nữa."

Bạch Lộ cũng nhìn thoáng qua Cố Vô Ưu đang lạnh không chịu nổi, cắn môi đề nghị: "Hay là chúng ta ghé đâu đó nghỉ ngơi một chút? Bão tuyết lớn như vậy, nếu tiểu thư cứ trở về như vậy chỉ sợ bị lạnh cóng, chờ bão tuyết giảm chúng ta lại đi tiếp."

Cố Vô Ưu vùi trong đống áo lông, lạnh đến mức răng run lên cầm cập.

Nàng lắc đầu, vừa định cự tuyệt thì nghe Hồng Sương nói: "Ta nhớ gần đây có một ngôi chùa hay là chúng ta ghé qua đó nghỉ ngơi đi?"

Chùa ư?

Cố Vô Ưu khựng lại.

Nếu nàng nhớ không lầm thì ngôi chùa kia là chùa Kim Đài, là nơi lần đầu tiên nàng nhìn thấy Lý Khâm Viễn... Tuy rằng đó là chuyện của vài năm sau nhưng vẫn làm nàng cảm thấy bồi hồi nhịn không được muốn đến đó.

"Vậy thì ở lại nghỉ tạm đi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play