Thẩm Niên ăn hết một cây kem, chỉ chỉ bên kia: “Em muốn qua kia chơi xe đụng.”
Huyệt Thái dương Đường Thừa Tuyên giật giật: “Bình thường lái xe chưa đủ sao? Hay là anh mua thêm cho em một cái nữa?”
“Xe bình thường có chơi đụng được sao?”
Đường Thừa Tuyên: “…”
Anh bỗng cảm thấy Thẩm Niên nói rất có lý, không nghĩ ra được câu phản bác.
Thẩm Niên lôi Đường Thừa Tuyên sang bên đó: “Mấy bạn nhỏ khác đều được chơi, tại sao em không được chơi?”
Đây là lần đầu tiên Đường Thừa Tuyên chơi trò trẻ con này, hình tượng của anh đã bị sụp đổ hoàn toàn, hơn nữa bạn nhỏ bên cạnh còn chỉ vào anh: “Nhìn kìa, chú kia cũng đến chơi này.”
Câu nói chứa ý chế giễu.
Sau khi Thẩm Niên chơi xong, cả người đầy mồ hôi, muốn mau về nhà tắm rửa, ngẩng đầu thì thấy Đường Thừa Tuyên đang cười.
“Thực ra anh cũng rất thích chơi, khẩu thị tâm phi.”
Nụ cười của anh biến mất: “Về nhà.”
Thẩm Niên về nhà, lo lắng anh sẽ chiếm mất phòng tắm, vì vậy nhân lúc anh không chú ý, cô vội chui vào phòng tắm. Đường Thừa Tuyên đỡ trán, thở dài, có hơi bất đắc dĩ, trong nhà có rất nhiều phòng tắm mà, ngây thơ.
Anh tắm xong, mặc áo ngủ màu trắng đi xuống tầm hầm lấy hai chai rượu vang.
“Cần thiết phải nói với anh sao?” Đường Thừa Tuyên bưng ly rượu ngồi ở ban công, tư thế rất nhàn nhã.
Không biết đối phương nói gì, vẻ mặt anh trầm xuống, nói với giọng chắc chắn: “Thẩm Niên không phải lựa chọn tốt nhất, cô ấy là lựa chọn duy nhất.”
“Anh không sợ người ta nói lúc trước anh chăm sóc cô ấy là có ý đồ riêng sao?”
“Tôi từng sợ chuyện gì chưa?”
Bây giờ nghĩ lại, hai người bọn họ tách ra là chuyện cần thiết. Nếu không có quãng thời gian đó, Đường Thừa Tuyên sẽ không thể nhận ra tình cảm của mình, Thẩm Niên cũng sẽ không trở thành người xuất sắc hơn, để rồi xuất hiện trước mặt anh.
Địa vị của Đường Thừa Tuyên bây giờ đã không thể lung lay, người kia biết nói nhiều cũng vô dụng, vì vậy tức giận cúp điện thoại.
Anh để điện thoại xuống, nhìn bóng đêm.
Cửa phòng tắm được mở ra, Thẩm Niên vừa lau tóc vừa đi đến: “Em cũng muốn uống.”
“Người tửu lượng kém cũng muốn uống?”
“…” Thẩm Niên vẫn bưng ly rượu lên: “Đêm nay em chắc chắn không say.”
Đường Thừa Tuyên cười, để ly rượu xuống: “Đến đây.”
Cô gái ngoan ngoãn ngồi trên đùi anh, cô có thể cảm nhận được cơ thể rắn chắc của người đàn ông, mùi hương độc nhất trên người anh vây quanh chóp mũi cô.
Đường Thừa Tuyên cầm khăn lông lau tóc cho cô.
Động tác của anh rất nhẹ, rất chậm.
Thẩm Niên không hiểu sao anh lại kiên nhẫn như vậy, trong công việc cũng vậy, ngay cả việc nhỏ nhặt này, anh cũng rất kiên nhẫn, cẩn thận.
Thẩm Niên bưng ly rượu lên, chất lỏng màu đỏ chảy vào đôi môi đỏ mọng, khuôn mặt cô dần ửng đỏ.
“Em say.”
Cô gái mặc váy hai dây màu đỏ, làn da trắng nõn lộ ra, nghe Đường Thừa Tuyên nói vậy thì cô lắc đầu: “Em không say, em đang rất tỉnh táo.”
Thẩm Niên vẫn uống tiếp vài ngụm nữa. Tác dụng cồn càng ngày càng rõ rệt, cô chui vào ngực anh: “Tuyên Tuyên.”
Đường Thừa Tuyên mãi mới lấy được cái ly trong tay cô, sau đó để sang một bên.
Cô uống rượu nên mặt ửng hồng, ánh mắt ngây thơ hơn bình thường, cơ thể cũng mềm mại hơn, nhưng Đường Thừa Tuyên đang ôm cô thì ngược lại hoàn toàn.
Thẩm Niên dựa vào ngực anh được một lúc, rồi lại ngẩng đầu nói: “Em có bí mật muốn nói với anh.”
Anh cúi đầu, kề sát với mặt cô.
“Nói anh là người đàn ông già, chẳng lẽ anh không biết nhét cô ấy vào tủ đầu giường sao? Còn phải để tôi dạy anh cách yêu đương sao, hừ.” Giọng cô càng ngày càng nhỏ, có lẽ là vì mệt mỏi: “Tuyên Tuyên là người tốt nhất thế giới, dùng thứ quý báu nhất để đổi, gia đây cũng không đổi đâu.”
Hơi thở của anh bắt đầu nóng bỏng, vuốt nếp nhăn ở ngực, tay nắm cằm cô: “Nói chuyện cẩn thận.”
Anh không muốn nghe mấy lời không văn minh từ miệng Thẩm Niên.
“Em nói chuyện cẩn thận rồi đó.” Thẩm Niên kéo áo anh: “Em chỉ có những suy nghĩ bại hoại đó với anh thôi.”
“Sắc quỷ, lại bắt đầu?”
“Tại anh trai có mị lực, ngày nào cũng cố ý ăn mặc đẹp như vậy, xụ mặt cũng đẹp trai nữa.”
Anh thở dài, búng trán cô: “Anh ôm em đi ngủ nhé?”
“Không ngủ.” Tinh thần Thẩm Niên bỗng có tinh thần, ôm anh đung đưa qua lại, có lẽ là coi anh thành vòng xoay ngựa gỗ.
Uống rượu xong là chơi xấu, anh có cảm giác mình đang ứng phó với trẻ con, niết mặt cô: “Không ngoan.”
“Là do anh nuông chiều thành.”
Thẩm Niên nói đúng tình hợp lý, khiến anh không trả lời được.
Bỏ đi, tính tình của cô như vậy đều do anh nuông chiều thành.
Thẩm Niên say rượu thì quên hết những chuyện nhỏ nhặt, ngày hôm sau, quả nhiên không nhớ tối qua đã xảy ra chuyện gì, muốn hỏi Đường Thừa Tuyên nhưng lại cảm thấy mất mặt, vì vậy cầm điện thoại để che giấu sự xấu hổ.
Khâu Đàm đăng ảnh chụp tình cờ gặp Đường Thừa Tuyên lên vòng bạn bè với dòng cap: “Đường Thừa Tuyên có em trai sao?”
Thẩm Niên lướt đến thì bình luận “Đây là chồng tôi.” kèm theo icon thẹn thùng.
Vòng bạn bè của Khâu Đàm có rất quản lý cấp cao của các công ty, dường như không ai là không biết Đường Thừa Tuyên, nhìn thấy bức ảnh này đều rất ngạc nhiên.
“Tôi còn tưởng Đường Thừa Tuyên không thích phụ nữ.”
“Màu hồng thật là đáng yêu, ha ha ha.”
“Nhìn Thừa Tuyên rất buồn cười, đang biểu diễn gì vậy mà ăn mặc như vậy?”
Hình tượng Đường Thừa Tuyên vất vả xây dựng trong nhiều năm bị sụp đổ trong một đêm, đáng tiếc người ngồi đối diện vẫn hồn nhiên không biết. Thẩm Niên không nhịn được cười.
Đường Thừa Tuyên thản nhiên nhìn cô: “Khi ăn cơm mà dùng điện thoại sẽ không tốt cho dạ dày.”
“Ừ.” Cô cất điện thoại, ngoan ngoãn ăn cơm.
Đường Thừa Tuyên nhấp một ngụm cà phê, nhớ đến cảnh tối qua cô đòi anh kể chuyện cổ tích cho nghe, nghĩ thầm, bây giờ mà ngoan như vậy thì tốt.
Anh đọc báo, bỗng nhớ ra một chuyện, mở điện thoại đặt mua mấy quyển sách cổ tích.
Thẩm Niên bắt được nhược điểm của anh, bất mãn: “Chỉ cho quan phóng hỏa, không cho dân chúng đốt đèn.”
Anh ngẩn ra, còn chưa kịp giải thích, Thẩm Niên lại tiếp tục chỉ trích anh: “Dạ dày không tốt còn chơi điện thoại, bản thân là người lớn còn không biết chăm sóc bản thân, rất không ngoan, vậy mà còn không biết xấu hổ chỉ trích bạn nhỏ.”
Giọng nói vô cùng nghiêm túc.
Đường Thừa Tuyên muốn nói lại thôi, nhíu mày nhìn cô.
Thẩm Niên cười nhạo một tiếng, kiêu ngạo nhìn anh: “Nhìn em làm gì? Già rồi mà không biết chú ý, thật sự coi mình giống như người trẻ tuổi bọn em sao?”
Anh nghe vậy thì bật cười.
Thẩm Niên khó hiểu, Đường Thừa Tuyên vậy mà không tức giận. Anh từ từ để tờ báo sang một bên, đi đến sô pha thong thả xắn tay áo, rồi lấy chìa khóa xe chờ cô.
Thẩm Niên ăn xong, đi theo sau Đường Thừa Tuyên.
Ô tô màu đen ra khỏi biệt thự, Thẩm Niên ngồi ghế sau, cố ý sai anh như là tài xế. Cô ngẩng đầu, có thể nhìn bấy bả vai rộng của Đường Thừa Tuyên.
“Sau khi tan làm, muốn đi mua một cái tủ mới không?”
Thẩm Niên khó hiểu: “Tại sao? Không phải ở nhà đã có rồi sao?”
“Tủ đầu giường không to.” Anh nói một câu không đầu không đuôi.
Đầu cô xuất hiện dấu chấm hỏi to đùng: “To để làm gì, anh để cái gì?”
Đường Thừa Tuyên khẽ cười: “Giấu người.”
“Đường Thừa Tuyên, anh muốn giấu người mà dám nói trước mặt em sao?” Nếu không phải anh đang lái xe, lúc này Thẩm Niên đã xử anh rồi.
Tay anh để ở vô lăng: “Tối qua có người nói cô ấy không ngoan, bảo anh nhét cô ấy vào tủ đầu giường.”
Tai cô đỏ lên, mím môi.
“Không nhớ?”
Thẩm Niên hơi nghi là Đường Thừa Tuyên nói bậy, nhưng lại cảm thấy rất có khả năng là cô nói ra câu này.
Đến đèn đỏ, Đường Thừa Tuyên dừng xe lại: “Sau khi tan làm nhớ chọn cẩn thận, chắc chắn phải chọn một cái em thích đó.”
- -----oOo------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT