Từ sau lần xem mắt đó, Mộc Băng Yến đã bị cậu nhóc quấn lấy.
“Cậu thích tôi?”
“Đúng vậy.”
Mộc Băng Yến rất tự tin với kỹ năng của mình, cậu nhóc chưa từng thấy việc đời đắm chìm vào đó cũng quá là bình thường: “Không phải cậu thích ngủ với tôi sao?”
Đường Trí lập tức đỏ mặt.
Mộc Băng Yến lấy ra tấm thẻ đen đặt vào tay cậu: “Tôi bao cậu, cậu hài lòng không?”
Đường Trí không thiếu tiền, nhưng vẫn nhận lấy: “Người trong nhà không cho em một đồng nào, vì vậy chị nhất định phải bao nuôi em mãi mãi, em rất nghèo.”
Mộc Băng Yến híp híp mắt lại: “Chú hai cậu không cho cậu tiền sao?”
“Tiền của chú hai đều là của thím hai, không có liên quan gì đến em.” Cậu khóc hu hu: “Bởi vì trước kia giải trừ hôn ước với thím hai nên gia đình đã cắt đứt quan hệ với em rồi.”
“Hừ.” Quỷ mới tin cậu.
Ban đầu chẳng qua cô định lấy tiền để tống cổ quỷ nhỏ này, ai ngờ Đường Trí lại coi là thật, cậu sống ở biệt thự của cô, mỗi ngày đều nấu cơm, quét dọn vệ sinh cho cô.
Mộc Băng Yến muốn đuổi cậu đi, kết quả lại phát hiện Đường Trí nấu cơm… Khá ngon?
Bỏ đi, coi như là cô thuê người giúp việc.
Ngày nào cô cũng rất bận rộn với công việc, có một buổi tối vì để kịp tiến độ kế hoạch công việc, cô định ngủ ngay ở công ty, ai biết đứa nhỏ lại gửi tin nhắn cho cô: “Khi nào chị về?”
“Nay ở một mình đi.”
Quả nhiên bên kia rất yên tĩnh, nửa giờ sau Đường Trí lại gửi tin nhắn đến: “Em đã tắm rửa sạch sẽ rồi, chị vẫn chưa về sao?”
Đính kèm là một tấm ảnh cơ bụng.
Mộc Băng Yến thật sự đã bị cậu quyến rũ tới phát hỏa rồi, thật ra mà nói dáng người của cậu nhóc này không tệ, chỉ là bình thường hơi ỏn ẻn, lại còn thích làm nũng mà thôi.
Cô uống một ngụm nước lạnh, suy nghĩ một chút, rồi lạnh nhạt gõ một chữ: “Lăn.” (Ý là cút mà ở dưới có câu ĐT lăn trên giường nên tui để nguyên)
“Vâng.” Đường Trí lăn lộn một vòng trên giường.
*
Khi Mộc Băng Yến bận rộn thì cô sẽ mặc kệ tất cả mọi thứ, thậm chí còn quên chăm sóc bản thân, cô mơ hồ nhớ lại là Đường Trí vẫn luôn chăm sóc cô. Mãi đến sau khi hạng mục hoàn thành, cô mới thở phào nhẹ nhõm, than thở với Đường Trí: “Chú hai của cậu làm việc quá nghiêm khắc.”
Đường Thừa Tuyên chính là một người như vậy, cho dù có quan hệ thân thiết đến đâu, cũng sẽ không nới lỏng tiêu chuẩn, đừng nói là cô, ngay cả Thẩm Niên cũng không thể lừa gạt được trước mặt anh. Nhưng là người quen, nên thỉnh thoảng anh cũng sẽ tỏ ra lịch thiệp, dịu dàng.
Nếu Đường Thừa Tuyên giống với Đường Trí thì tốt rồi, yếu đuối, dễ bắt nạt. Đường Trí nghe vậy, ngày nào cũng nói xấu Đường Thừa Tuyên: “Đương nhiên là chú hai không tốt như em, em cũng không gây khó dễ cho chị như vậy.”
Mộc Băng Yến nói móc cậu: “Giống cậu, chắc nhà họ Đường đã suy tàn từ lâu rồi.”
Đường Trí: “……..” Tủi thân.
Cô nhìn thấy bé con như vậy thì không nỡ, vội cho trái ngọt: “Nhưng anh ta không đáng yêu như cậu.”
Đường Trí cười ngây ngô một lát, sau đó phản ứng lại, hình như đáng yêu cũng không phải là tính từ tốt đẹp gì, chẳng lẽ cậu không đẹp trai.
Cậu đi vào phòng tắm. Mộc Băng Yến cầm hai chai rượu vang màu đỏ, vừa uống hai ngụm thì nghe thấy bé con gọi cô: “Chị ơi, em không mang quần áo, chị có thể cầm áo ngủ vào hộ em không?”
Tắm rửa không mang theo quần áo? Nghĩ gì vậy?
Mộc Băng Yến không nhịn được mà độc miệng: “Tôi thấy cậu không phải là không mang quần áo mà là cậu không mang theo não.”
Đường Trí: “……”
Độc miệng thì vẫn độc miệng, nhưng Mộc Băng Yến vẫn cầm lấy áo tắm dài màu trắng qua, gõ lên tấm cửa kính, cô cho rằng người ngượng ngùng nào đó sẽ kéo ra một khe hở, rồi vươn tay ra lấy, kết quả cậu dứt khoát mở hẳn cửa ra: “Cảm ơn chị.”
Mộc Băng Yến ngây ngẩn cả người, có thể nhìn thấy cơ bụng rắn chắc trong phòng tắm đầy hơi nước, nhìn xuống chút nữa, cô quay người lại: “Giở trò lưu manh?”
“Không phải chị từng nhìn rồi sao?”
“Buổi tối ngày hôm đó uống say, không nhìn rõ.”
Đường Trí đi ra, mang theo bọt nước dẫm lên trên sàn nhà: “Vậy chị nhìn thêm một lần nữa.”
Mộc Băng Yến cảm thấy buổi tối hôm nay hẳn là cũng uống say rồi, nếu không sao mặt cô lại đỏ lên như vậy? Cô chưa bao giờ nhận thua trước một loại khiêu khích như vậy: “Được, cậu qua đây.”
Cô đưa áo tắm cho Đường Trí, ngồi ở mép giường lắc ly rượu vang đỏ.
Chất lỏng màu đỏ cuối cùng cũng rớt xuống thảm, giữa chừng Mộc Băng Yến vô tình nhìn thấy mình ở trong gương, gò má phiếm hồng, người đàn ông ở phía sau cô nói: “Chị ơi, chị nhìn xem, chị thật đẹp.”
Cậu không nhịn được mà muốn nhiều hơn nữa.
Mộc Băng Yến nghĩ, thật ra cậu đủ tiêu chuẩn làm bạn giường. Cô không tin đoạn tình cảm này, bởi vì khoảng cách tuổi tác. Đột nhiên Mộc Băng Yến hiểu được cảm giác lo âu Đường Thừa Tuyên, nếu có một ngày cậu gặp được người tốt hơn thì sao?
Cô cũng chỉ là một người bình thường, liệu cậu có hối hận không?
Vì vậy ngay từ lúc bắt đầu cô đã sẵn sàng sẽ tách ra khỏi Đường Trí, chỉ là không ngờ ngày đó lại đến đột ngột như vậy.
*
Mộc Băng Yến vẫn luôn sống một mình, lần trước vì không dẫn bạn trai về nhà, mẹ cô chắc chắn rằng cô đang lừa gạt bà, vẫn luôn thúc giục cô đi xem mắt, Mộc Băng Yến cũng không có phản ứng gì.
Ai biết lần này anh trai đến, nếu như bị anh ấy biết cô giấu một người đàn ông trong nhà, anh ấy sẽ nghĩ như thế nào?
Mộc Băng Yến lấy một ít thẻ và tiền mặt từ trong ví ra đưa cho Đường Trí: “Cậu tìm một chỗ trốn trước đi, tuyệt đối đừng để cho người kia nhìn thấy.”
Đường Trí kéo tấm rèm ra, nhìn thấy một người đàn ông mặc vest và đi giày da đang đứng trong sân ở dưới tầng, hoá ra cô vẫn thích kiểu người này.
Trái tim cậu đau âm ỉ một hồi, giọng nói mang theo cảm xúc bi thương: “Chị ơi.”
Mộc Băng Yến không quản được cái khác, xoa đầu cậu: “Ngoan.”
Cô sợ người khác phát hiện ra cậu vậy sao?
Đường Trí đã không còn vẻ trẻ con như ngày thường, cậu lạnh lùng nhìn Mộc Băng Yến đi xuống tầng để đối phó với người đàn ông đó. Mộc Băng Yến cũng không phát hiện ra có cái gì không đúng, hơn nữa công ty có việc nên cô đi ra ngoài một chuyến, chỉ là không ngờ, tới lúc quay lại trong nhà đã trống không.
Trước kia lúc Đường Trí ở cùng với cô, quần áo hay mọi thứ đều treo ở bên cạnh cô, bây giờ vừa mở ra thì trống một nửa, ngay cả đồ vệ sinh cá nhân trong phòng tắm cũng không còn nữa.
Cô sững người đứng tại chỗ, cảm giác trái tim chợt nhói đau.
Mộc Băng Yến tuyệt vọng đi tìm những dấu vết mà Đường Trí từng sống ở đây, nhưng không có gì cả.
Vậy mà cậu rời đi lại có thể sạch sẽ như vậy, cô vùi mình vào chăn, cố gắng nắm lấy dấu vết cuối cùng.
Không sao cả, sớm đã nghĩ đến chuyện tách ra rồi, tại sao lại không chấp nhận được?
Mộc Băng Yến tự an ủi mình như vậy.
Sau đó cô sợ ở nơi đó, sợ nhớ đến Đường Trí, vì thế trực tiếp chuyển nhà. Cô vẫn sống một mình, vẫn giống như trước kia.
Thẩm Niên mang thai, cô từng đến thăm.
Đường Thừa Tuyên lại hỏi cô một câu: “Đường Trí đâu?”
“Anh hỏi tôi, tôi hỏi ai?”
Anh rũ mắt xuống: “Cãi nhau?”
“Cãi nhau? Cậu nhóc đó sao? Chúng tôi lại không phải người yêu.”
“Trước đây cô không như thế này.”
Mộc Băng Yến dừng một chút, ngẩng đầu lên hỏi, “Đó là dáng vẻ gì?”
“Ít nhất, sẽ không do dự giống như vậy.” Mộc Băng Yến mà anh quen là một người làm việc quả quyết.
Không hổ là bạn cũ, liếc mắt một cái đã nhìn thấu cô, Mộc Băng Yến không nhịn được lại nói: “Tôi muốn hỏi anh một vấn đề.”
“Hỏi đi.”
“Rốt cuộc sao trước đây anh có thể gặm cỏ non vậy?”
Thẩm Niên đang uống nước, suýt chút nữa phun thẳng vào mặt Đường Thừa Tuyên, cô ho khụ khụ: “Mọi người cứ tiếp tục.”
Thấy anh không nói gì, Mộc Băng Yến không bỏ qua: “Nói đi, tôi thật sự không làm được.”
Đường Thừa Tuyên đút tay vào túi, dứt khoát đi lên lầu.
“… Này, anh vẫn chưa trả lời đâu.”
Thẩm Niên vui sướng khi thấy người khác gặp họa, nhưng vẫn không nhịn được mà nói: “Có một số việc vẫn nên thử một lần, nếu không sẽ hối hận cả đời.”
Quả thật Mộc Băng Yến đã rất hối hận, nhưng cô lại cảm thấy xứng đáng, ai bảo cô đối xử với cậu như vậy.
Thật ra cậu nhóc đó cũng rất tốt, ngày thương chăm sóc cô, nhưng cô lại phụ lòng cậu nhóc, sau khi xong việc thậm chí không có một lời giải thích, cũng không biết Đường Trí có đau lòng hay không.
Có lúc cô ghét sự kiêu ngạo của chính mình, giống như chán ghét Đường Thừa Tuyên vâỵ.
Tại sao lại không thể xin lỗi cậu ấy chứ?
Mộc Băng Yến nghĩ hay bỏ đi, chắc Đường Trí cũng không muốn nhìn thấy cô, ngày đó cậu đi dứt khoát như vậy… Có lẽ là muốn đời này sẽ phân rõ giới hạn với cô.
*
Mộc Băng Yến đi ra khỏi quán bar, trời đột nhiên đổ mưa, phía sau có một người đàn ông bung dù che cho cô, cô say khướt đẩy người đó ra.
Cô dẫm lên giày cao gót, người bị mưa xối ướt đẫm, dường như đầu óc tỉnh táo hơn một chút.
Bỗng có người ôm chặt cô từ phía sau, một chiếc ô che ở trên đầu cô: “Chị như vậy sẽ bị cảm đó.”
Vành mắt của Mộc Băng Yến lập tức đỏ lên.
Tại sao lại có một người như vậy, cho dù người khác cầm lưỡi dao sắc bén chĩa về phía cậu, cậu vẫn dịu dàng như vậy. Lúc này, câu đầu tiên cậu nói lại là quan tâm cô.
“Sao cậu ở đây?”
“Trùng hợp đi ngang qua.”
Thật ra cậu vẫn luôn đi theo Mộc Băng Yến.
Ngày hôm đó, sau khi ra khỏi nhà cô, cậu đã nghĩ đến việc buông tay. Thật ra Đường Trí cũng là một người tương đối truyền thống, cậu cảm thấy mình ngủ với cô rồi nên phải có trách nhiệm với cô. Vì vậy trước kia mới có thể quấn lấy cô không rời, muốn làm điều gì đó để bù đắp sự thiếu hiểu biết của tuổi trẻ trong đêm đó.
Bây giờ cô có lựa chọn tốt hơn, cậu nên rời khỏi.
Nhưng cậu cũng rất luyến tiếc.
Thậm chí Đường Trí còn nhớ lại cảm giác thích Thẩm Niên, lại phát hiện những cái đó đã rất xa xăm, không thể nhớ nổi cảm giác khi đó. Bây giờ cậu lại nhớ rõ Mộc Băng Yến, nhớ rõ từng nụ cười của cô.
Vì vậy cậu vẫn muốn đi theo cô, bởi vì thích, rất thích.
Đường Trí lái xe đường cô về nhà, Mộc Băng Yến nói: “Đi lên đi, quần áo của cậu ướt hết rồi.”
“Được.”
Nhưng Mộc Băng Yến không tin, một người tình cờ gặp cô không thể biết địa chỉ nhà cô được.
Sau khi Đường Trí đi lên phát hiện ở trong nhà cô có một đôi dép lê của nam giới, đồ vệ sinh cá nhân cho nam giới, lúc đó trong lòng vô cùng chua xót, suy đoán có phải cô đã tìm được người bạn giường tốt hơn hay không.
Cậu tắm rửa xong đi ra, Mộc Băng Yến đột nhiên nói: “Chúng ta làm hòa đi.”
“Hả?” Cậu ngẩn người, đột nhiên cảm thấy mình đơn phương cáu kỉnh.
Nhưng cuối cùng cậu vẫn hỏi: “Loại làm hòa nào?”
“Mối quan hệ với đích đến cuối cùng là kết hôn, cậu hiểu không?”
Đường Trí mở to mắt, không ngờ cô sẽ nói như vậy.
“Không hiểu sao? Chị phải cố gắng dạy cậu.” Cô nhón mũi chân lên hôn cậu, đôi tay đặt ở nơi không nên đặt của đối phương: “Cậu thích như vậy không?”
Khuôn mặt cậu đỏ lên, lắp bắp nói: “Thích.”
“Vậy cậu thích tôi sao?”
“Thích.”
“Tối nay ngủ lại đây không?” Cô đã mua những đồ dùng cần thiết hàng ngày cho Đường Trí.
“Em…” Đường Trí suy nghĩ: “Nhưng em sẽ quấy rầy chị với người khác…”
“Không có người khác, người lần trước đó là anh trai tôi.” Mộc Băng Yến thấy cậu cười: “Cậu nhóc, vui vẻ như vậy à.”
Cô lại hỏi: “Có muốn tôi xin lỗi cậu không?”
Đường Trí nghiêng mặt qua: “Vậy chị hôn em một cái.”
Mộc Băng Yến nhón mũi chân lên, vẫn chưa hôn, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề: “Vậy sau này Đường Thừa Tuyên cũng thành chú hai của tôi sao?”
Bạn tốt bỗng nhiên có vai vế cao hơn một bậc, rất khó chịu.
Đường Trí hiểu được ý nghĩa trong lời nói của cô, vui vẻ cong khoé môi, ngay sau đó vứt bỏ Đường Thừa Tuyên một cách tuyệt tình: “ Vậy em sẽ cắt đứt quan hệ với chú hai, chú ấy không phải chú hai của chị.”
HOÀN TOÀN VĂN
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT