Thẩm Niên nghĩ đến chuyện ban nãy thì tức giận, vì thế thuận miệng nói: “Tôi không có quan hệ gì với anh ấy.”

Mọi người vừa nghe tin tức này xong thì thở phào nhẹ nhõm: “Không có quan hệ gì thì tốt.”

Xem ra là quyến rũ thất bại.

Thẩm Niên nghe thấy bọn họ thì thầm to nhỏ thì khẽ nhíu mày: “Cái gì?”

Không ai trả lời cô, mọi người lại giả vờ bận rộn làm việc.

Lúc ăn cơm trưa, Thẩm Niên cố ý không đi ăn cùng Đường Thừa Tuyên, để tránh anh cho rằng mình muốn dỗ dành.

Đường Thừa Tuyên nhìn thấy tin nhắn của cô thì không nói gì, Hứa Ý thân thiết hỏi: “Muốn tôi giúp anh đặt chỗ nhà hàng với Thẩm Niên không?”

Anh đóng nắp bút lại: “Không cần, hôm nay cô ấy giận dỗi.”

Hứa Ý biết tâm trạng anh tốt, không nhịn được mà trêu ghẹo: “Không phải anh không thích người hay giận dỗi nhất?”

Đường Thừa Tuyên không biết nhớ tới cái gì, vẻ mặt tràn đầy ấm áp.

Trước kia anh không thích quá nhiều thứ, thậm chí anh không thích yêu đương, cảm thấy đó là việc lãng phí thời gian. Anh cho rằng con người khi yêu thì không có khả năng suy nghĩ bình thường, chưa bao giờ anh nghĩ chính mình cũng trở thành người như vậy.

Tuy nhiên, thỉnh thoảng cảm giác mất khống chế hình như cũng không tồi?

Đường Thừa Tuyên nhìn anh ta: “Cậu không có việc gì thì đi tìm bạn gái đi, như vậy thì sẽ không phải hỏi tôi vấn đề như vậy.”

Cửa văn phòng làm việc được mở ra, Hứa Ý thất thần nhìn chiếc ghế dựa trống, qua một lúc lâu sau anh ta mới hiểu được, hình như ông chủ…….đang khoe khoang với mình?

F.uck, là một con chó độc thân nên bị ngược đến chết, không có một đôi tình nhân nào là vô tội.

Thẩm Niên và Tiểu Mẫn tìm thấy một nhà hàng ở tầng dưới của công ty, Tiểu Mẫn rất nhiệt tình mà nói: “Trước kia đã rất muốn ăn cơm với chị, nhưng buổi trưa đều không thấy chị.”

Thẩm Niên bật sáng màn hình điện thoại, làm bộ lơ đãng nhìn thoáng qua, thuận miệng nói: “Phải ở cùng Đường Thừa Tuyên.”

Tiểu Mẫn không nghĩ nhiều, cho rằng là yêu cầu công việc: “À đúng vậy, làm thư ký của chủ tịch thì rất ít có thời gian riêng.”

Cô ấy tìm chỗ: “Đồ ăn ở nơi này siêu ngon.”

Thẩm Niên dựa vào bên cạnh cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, hơi nóng từ trên mặt đất bốc lên làm biến dạng không gian, đột nhiên cô cảm thấy cuộc sống trước kia của mình rất nhàm chán, cô đang cầm menu thì một bóng dáng quen thuộc đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt của cô.

Đầu ngón tay của cô ngõ ngõ menu, vừa định đứng dậy, nghĩ đến cái gì lại ngồi xuống.

Thậm chí Thẩm Niên còn lười biếng ngả người ra phía sau, đôi mắt đẹp nheo lại.

“Có chuyện gì à mà vui vẻ như vậy.”

“Không có gì.” Thẩm Niên cong cong đuôi mắt, giọng nói nhẹ nhàng: “Không phải là vì được ăn cơm với cô đó sao?”

“Đừng.” Tiểu Mẫn biết Thẩm Niên là cố ý nói như vậy, cô ấy không nhịn được mà đỏ mặt: “Chị tuyệt đối đừng thể hiện sự quyến rũ của mình với em, tất cả đều giữ lại cho chủ tịch đi.”

Thẩm Niên cố ý nán lại ở nhà ăn thời gian rất lâu, thậm chí sau khi đi ra ngoài còn đi mua que kem, lúc này mới chậm rãi đi đến cửa công ty.

Tưởng Nguyệt Thanh ở dưới công ty lắc lư cả một buổi trưa, mồ hôi chảy ướt đẫm, nghĩ xem có nên từ bỏ chuyện này hay không. Bà ta cắn chặt răng, muốn đi vào nhưng lại bị ngăn lại: “Xin chào, không có hẹn trước thì không thể đi vào.”

Tưởng Nguyệt Thanh do dự một chút: “Tôi là mẹ vợ chủ tịch của mấy người.”

Quầy lễ tân thiếu chút nữa thì bật cười ra tiếng, cô ta không chắc chắn lại hỏi: “Bác nói cái gì? Bác…..nói lại một lần nữa?”

Tưởng Nguyệt Thanh mặt dày: “Cô trực tiếp bảo Đường Thừa Tuyên đến gặp tôi, hoặc là Thẩm Niên của công ty các người…..”

“Bà đang tìm tôi?”

Đột nhiên phía sau vang lên một giọng nói giễu cợt.

Bà ta hoảng sợ, vừa quay đầu lại thì phát hiện Thẩm Niên đứng ở trước mặt mình. Thẩm Niên mặc một chiếc váy dài màu đen, lộ ra một vòng eo thon thả, mái tóc xoăn buông ngang vai, dáng người của cô phản chiếu xuống dưới, con ngươi lộ ra vài phần sắc bén khiến cho người ta có một cảm giác bị áp bách.

Đột nhiên Tưởng Nguyệt Thanh ý thức được một chuyện, từ trước đến giờ Thẩm Niên không có ngoan ngoãn như vậy ở trước mặt Đường Thừa Tuyên. Con mèo hoang yếu ớt ở trong buổi tối ngày hôm đó, bây giờ đã vươn răng nanh, giống như một giây tiếp thì muốn xé nát mình ra.

“Thẩm Niên.” Thanh âm của Tưởng Nguyệt Thanh dịu xuống: “Mẹ muốn nhờ con giúp Thẩm Tuế một chút.”

Tiểu Mẫn đứng ở phía sau Thẩm Niên, bởi vì không hiểu được người phụ nữ này đang nói cái gì, cho nên cũng không có chen vào.

Thẩm Niên cười nhạo, quả nhiên vẫn là vì chuyện này.

Bà ta vĩnh viễn đóng vai nhân vật mẹ của Thẩm Tuế, khó trách lại quá coi trọng bản thân.

“Bà cảm thấy bà dựa vào cái gì mà lại xuất hiện ở trước mặt tôi?” Cô đi giày cao gót dẫm từng bước về phía trước, buộc cho bà ta phải lùi lại về phía sau.

“Mẹ……”

Thẩm Niên véo véo lòng bàn tay của mình, giống như là đang kiềm chế cái gì đó, hoá ra muốn phát tiết cái gì đó, cảm xúc ban đầu đang chuẩn bị bộc lộ thì trong khoảnh khắc bị đè xuống: “Được, chuyện này tôi đã nói qua với Đường Thừa Tuyên, bà có thể rời đi rồi.”

Tưởng Nguyệt Thanh vừa nghe thấy thì nở nụ cười, vui vẻ nói: “Mẹ biết con sẽ không thể không bận tâm đến tình cảm giữa chúng ta…”

“Tình cảm?” Thẩm Niên cười nhạo một tiếng: “Bà cho rằng tôi giúp cô ấy là vì bà? Bà sai rồi, tôi là vì chuộc tội cho bản thân tôi.”

Bà ta ngẩn người ra.

Thẩm Niên cắn răng, từ trên cao nhìn xuống bà ta: “Suy cho cùng tôi hận bà đến nhường nào tại sao bà còn không hiểu rõ?”

Tưởng Nguyệt Thanh cảm thấy không thể tin được, bà ta cảm thấy cho dù mình có lỗi với tất cả mọi người trên thế giới, cũng sẽ không có lỗi với Thẩm Niên: “Cô hận tôi cái gì? Tôi cho cô cuộc sống và gia cảnh tốt như vậy.”

“Tôi hận bà vì bà đã lấy trộm đồ của người khác cho tôi, cho nên tôi mới phải trả từng chút từng chút một.” Thẩm Niên nhìn chằm chằm bà ta: “Sự tồn tại của bà khiến tôi cảm thấy xấu hổ, khiến tôi cảm thấy ghê tởm.”

Mắt bà ta trừng lớn, hoàn toàn không nghĩ tới Thẩm Niên sẽ dùng từ ngữ ghê tởm này để hình dung mình.

“Bà muốn biến tôi trở thành người như thế nào?” Thẩm Niên cong khoé môi lên, nhưng trên mặt lại không có ý cười nào: “Đường Thừa Tuyên lương thiện, anh ấy xem bà như mẹ ruột của tôi, cho nên sẽ cho bà chút thể diện.”

“Tôi không giống vậy.” Cô duỗi ta ra sửa lại dải lụa cho Tưởng Nguyệt Thanh, thản nhiên nói: “Tôi mà điên lên thì chính tôi cũng không biết mình sẽ làm ra cái chuyện gì đâu. cho nên bà……”

Thẩm Niên tiến đến bên tai bà, giọng nói tàn nhẫn: “Hãy cẩn thận với tôi.”

Tiểu Mẫn thấy Thẩm Niên đi về phía trước thì chạy nhanh theo sau: “Chị Thẩm Niên, ban nãy người kia là…”

Cô ấy nghĩ, rồi không nói ra chữ đó, bởi vì cô ấy nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Thẩm Niên, không phải tủi thân cũng không phải buồn, mà là sự thù hận cuộn trào mãnh liệt dâng lên, giống như một góc dung nham nóng bỏng, khiến người khác không dám nhìn thẳng vào.

Tiểu Mẫn sợ hãi mà lùi lại phía sau hai bước, đợi Thẩm Niên đi xa rồi mới chậm rãi đi vào.

Đúng lúc Hứa Ý đi vào, Tiểu Mẫn nhỏ giọng cáo trạng: “Ban nãy ở dưới tầng có một người phụ nữ tới, Thẩm Niên vừa nhìn thấy bà ta thì đột nhiên trở nên rất hung dữ.”

“Hả?”

“Tôi cũng không biết là ai.” Tiểu Mẫn rụt cổ lại: “Người kia còn nói cái gì……Chính là mẹ vợ của chủ tịch, anh nói xem có buồn cười hay không?”

Hứa Ý trầm ngâm, sau khi mở cuộc họp xong thì đề cập chuyện này với Đường Thừa tuyên.

Đường Thừa Tuyên nhíu mày, “Tưởng Nguyệt Thanh?”

Ngón tay anh đang cầm tập tài liệu thì trở nên trắng bệch: “Sao bà ta lại đến đây?”

Hứa Ý không dám lên tiếng.

Buổi chiều Thẩm Niên đi xuống dưới để đốc thúc tiến độ dự án, sau khi trở về thì yên lặng khác thường, Bộ Đồng Đồng nhìn thấy sắc mặt của cô cũng không dám nói chuyện.

Lúc Tiểu Mẫn đặt văn kiện xuống thì lặng lẽ đưa một viên kẹo ra: “Ăn cái này, tâm trạng sẽ trở nên tốt hơn.”

Cô ấy không đợi Thẩm Niên đáp lại đã xoay người đi ra ngoài, ở ngoài cửa thì đụng phải trợ lý Hứa Ý, đối phương gọi cô đi vào văn phòng chủ tịch.

“Thật sao?”

Đó chính là ác mộng, Tiểu Mẫn không muốn đặt chân đến chút nào, được không?

“Có chuyện gì sao?” Cô ấy rất cẩn thận hỏi.

“Cô đi vào thì biết.”

Tiểu Mẫn thấp thỏm không ngừng, kết quả sau khi đi vào thì Đường Thừa Tuyên chỉ hỏi cô một chút về chuyện đã xảy ra ngày hôm nay, Tiểu Mẫn nói ra những gì mà mình nhớ, sau đó không nhịn được mà lắm miệng hỏi một câu: “Chủ tịch, có phải anh thích Thẩm Niên hay không?”

Sau khi hỏi xong thì cô ấy lại cảm thấy hối hận: “Cái đó…….Tôi……..”

Cô ấy còn chưa nói xong thì nghe thấy Đường Thừa Tuyên “Ừm” một tiếng.

Tiểu Mẫn mở to mắt, trong lòng đang gào thét, trời ạ! Cô ấy vừa nghe thấy cái gì? Hoá ra ông chủ thật sự thích Thẩm Niên?

Vốn dĩ cô ấy đã không còn hy vọng gì về CP, trong lòng cũng chỉ là ảo tưởng một chút hai người bọn họ sẽ lâu ngày sinh tình, không nghĩ tới là yêu thầm! Yêu thầm! Chính là ông chủ yêu thầm Thẩm Niên.

Cô ấy cười rất vui vẻ, Đường Thừa Tuyên nhíu mày đánh giá một lượt.

“…….” Tiểu Mẫn nhếch mép một cái: “Cái đó……Ông chủ, nếu như không có chuyện gì thì tôi đi ra ngoài trước.”

“Ừ.”

Cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại, Đường Thừa Tuyên cầm lấy cây bút màu vàng gõ gõ lên bàn, phát ra âm thanh nhỏ.

Nếu như lúc đó anh ở đó, nhất định anh sẽ ôm cô vào lòng mình và che mắt cô lại.

Ban đầu Đường Thừa Tuyên cho rằng Thẩm Niên thiếu sự yêu thương cho nên mới không thích mẹ ruột của mình, nhưng mãi đến hôm nay mới hiểu rõ, không phải là bởi vì đối phương chưa từng dành tình cảm cho cô, mà là bởi vì trên lưng cô mang một gánh nặng.

Người khác có thể thờ ơ nhưng cô lại ghi tạc rất nhiều năm.

Trái tim của anh dần dần bắt đầu đau, xâm nhập đến các cơ quan nội tạng của anh.

Điện thoại đặt ở trên bàn bỗng nhiên sáng lên.

Thẩm Niên: “Em muốn ăn kẹo, anh mua cho em.”

Anh khẽ nhíu mày, anh cho rằng Thẩm Niên sẽ làm nũng, sẽ khóc lóc kể lể mình tủi thân, nhưng cô không làm vậy, Đường Thừa Tuyên đi xuống siêu thị ở dưới lầu mua chocolate và kẹo, lúc nhân viên thu ngân tính tiền còn không nhịn được mà liên tục liếc mắt nhìn anh.

Anh đứng trước ở văn phòng làm việc của Thẩm Niên còn gõ cửa, Tiểu Mẫn ở đối diện nhìn thấy thì thấy rất bất ngờ.

Vậy mà ông chủ cũng có ngày điềm đạm gõ cửa.

Lúc cánh cửa mở ra Thẩm Niên nhìn thấy Tiểu Mẫn nhìn mình với ánh mắt khác thường, cô nhíu mày, Tiểu Mẫn ở phía đối diện dùng khẩu hình nói: “Ông chủ yêu thầm chị!”

Thẩm Niên: “?”

Cô quyết định làm lơ, cánh cửa đóng lại, cô chìa tay muốn nhận kẹo của Đường Thừa Tuyên.

Đường Thừa Tuyên mặc đồ màu đen, cơ thể cao lớn bao phủ cô, anh lấy chocolate ra, Thẩm Niên vừa nhìn thấy thì nóng nảy: “Kẹo đâu?”

“Không mua.”

Cô tủi thân: “Trước kia anh không thích em mà vẫn mua kẹo cho em, bây giờ không mua là có ý gì?

Đường Thừa Tuyên trêu cô đủ rồi, định lấy kẹo ra, ai biết Thẩm Niên bỗng đứng lên, cô túm lấy áo vest màu đen của người đàn ông rồi hôn anh, cô gái lúng túng mà cạy hàm răng ra, đầu lưỡi mềm mại mà chiếm tiện nghi.

“Được ăn rồi.” Cô đắc ý nhìn anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play