Mộc Băng Yến nhíu mày, có thể là vì vừa rồi cô ấy chú ý quá vào Đường Trí, nên ánh mắt dừng trên người cậu ta hồi lâu, sau đó khóe môi từ từ cong lên.
Thẩm Niên không hiểu tình huống gì đang xảy ra, không ngờ sinh thời có thể nghe thấy Đường Trí gọi cô một tiếng thím hai.
Cô nhìn Mộc Băng Yến bên cạnh, ma quỷ, chẳng lẽ Đường Trí sợ Mộc Băng Yến hiểu lầm mới gọi vậy? Giữa hai người họ có chuyện gì?
Thẩm Niên cong môi cười: “Ừ, lần sau thím hai cho cậu bao lì xì.”
Mộc Băng Yến đứng một lúc thì rời đi, ánh mắt Đường Trí đi theo cô ấy: “Anh… Có việc…”
Thẩm Niên nhìn cậu ta vội vàng rời đi, cảm thấy rất kì lạ.
Đường Trí đuổi theo Mộc Băng Yến, đối phương quay đầu lại nhìn cậu ta, không nhịn được hỏi một câu: “Cậu là cháu của Đường Thừa Tuyên?”
“Đúng vậy.”
Mặt Mộc Băng Yến căng chặt, như gặp phải ma.
Thấy Mộc Băng Yến chuẩn bị đi, Đường Trí túm tay cô ấy: “Chị, chuyện lần trước.”
“Cậu muốn chịu trách nhiệm?” Mắt Mộc Băng Yến có vẻ trêu tức: “Thật đúng là trẻ con, chuyện gì cũng nghĩ rất đơn giản.”
“Tôi… Tôi không phải trẻ con.”
Mộc Băng Yến cầm lấy một ly rượu bên cạnh: “À ra là đã trưởng thành, nhưng trước kia dù đã xảy ra chuyện gì, về sau thấy tôi thì cậu cứ làm như không quen.”
“Chị ghét tôi sao?” Đường Trí có chút bi thương: “Tôi rất tốt đó, tôi biết nấu cơm, biết chơi bóng rổ, tôi còn thương chị.”
Mộc Băng Yến nghe câu cuối cùng suýt động tâm, cô lắc lắc cái ly trong tay: “Cậu bao nhiêu tuổi?”
“Hai ba.”
“Cậu biết tôi năm nay bao nhiêu tuổi không?” Cô nhìn cậu ta.
“Không biết.”
“Tôi lớn hơn cậu năm tuổi.” Mộc Băng Yến xoay người, trong lòng âm thầm xin lỗi Đường Thừa Tuyên: “Tôi thích người đàn ông thành thục như Đường Thừa Tuyên, chứ không phải kiểu chưa đủ lông cánh…”
Bị Đường Thừa Tuyên chi phối nhiều năm, Đường Trí suýt khóc thành tiếng.
Thẩm Niên cũng không biết cháu trai đã trải qua chuyện gì, cô đang nói chuyện với Khâu Đàm, Hứa Ý đứng bên cạnh, tuy không nói gì, nhưng Khâu Đàm có cảm giác anh ta nhìn mình chằm chằm.
“Nghe nói cô đi ăn máng khác?”
“Không hẳn là vậy.” Thẩm Niên nói: “Duyệt Hòa vốn là của Hạ Phong.”
“Cũng đúng.” Khâu Đàm tiếc nuối: “Tôi còn muốn hợp tác tiếp với cô hạng mục lần trước, không ngờ…”
“Nhân viên thế chỗ tôi cũng rất giỏi.”
Ánh mắt anh ta mang theo vẻ thưởng thức: “Không giỏi được như cô, nếu không lúc trước tôi cũng sẽ không đồng ý hợp tác với cô.”
Hứa Ý bên cạnh trợn trắng mắt, người này nói câu nào cũng như câu dẫn người ta vậy? Anh ta cảm thấy đầu chủ tịch ranh rờn.
“Không biết tôi có vinh hạnh mời cô một điệu nhảy không?”
Thẩm Niên định vươn tay thì Hứa Ý bên cạnh cắt ngang cô: “Điện thoại của chủ tịch.”
Cô trừng mắt, nói xin lỗi với Khâu Đàm.
Thẩm Niên nhận lấy điện thoại đi sang một chỗ khác, hỏi: “Sao không gọi vào điện thoại của em?”
Đường Thừa Tuyên bên kia ngơ ngác: “Không phải em muốn gọi cho anh?”
Thẩm Niên nhìn Hứa Ý đang đề phòng Khâu Đàm bên kia, không nhịn được cười: “Đúng đúng, em muốn gọi cho anh.”
Vẻ mặt Đường Thừa Tuyên dịu dàng, nhân viên thấy vẻ mặt đó của chủ tịch nhà mình thì giật nảy: “Ai thế? Bạn gái?”
“Trời ơi, rốt cuộc là ai? Tôi chưa thấy chủ tịch dịu dàng như vậy.”
“Tôi ghen, tôi ghen.”
Thẩm Niên hàn huyên một lúc, lúc xoay người lại thì Khâu Đàm đã đi rồi, cô bất đắc dĩ đưa điện thoại cho Hứa Ý: “Lần trước tôi đã từ chối anh ta rồi.”
Không ngờ Hứa Ý nghe thấy câu ý lại cảnh giác, điều này chứng tỏ cái gì? Chứng tỏ người đàn ông chó kia có ý đồ với Thẩm Niên như suy nghĩ của anh ta.
Anh ta lặng lẽ báo tin cho Đường Thừa Tuyên.
“Anh đang làm gì thế?”
Thẩm Niên cười hỏi anh, đang chuẩn bị khởi binh vấn tội thì có một giọng nữ gọi cô: “Thẩm Niên.”
Cô quay đầu lại, Thẩm Tuế mặc chiếc váy đen dài đứng cách đó không xa, mặt mày sắc bén.
Thẩm Tuế đi đến: “Khoảng thời gian trước người đàn bà kia đến tìm cô không?”
Cô ngẩn ra, con ngươi còn đang cười lạnh xuống, nhưng khóe môi vẫn cong lên như trước: “Có, nhưng tôi không quan tâm bà ta.”
“Không phải tôi bảo bà ta đi tìm cô.”
“Tôi biết.” Thẩm Niên nhớ lại, đoán đại khái được: “Là vì công ty gặp khó khăn?”
Châm chọc, Thẩm Tuế nghĩ, mẹ ruột Thẩm Niên đi tìm cô một lần nhưng lại vì bản thân. Cô ta nhìn Thẩm Niên, trên mặt đối phương không có bất kỳ gợn sóng nào, dường như không để chuyện đó trong lòng.
Thẩm Niên từ trước đến nay đánh đâu thắng đó, trưởng thành trong hoàn cảnh như vậy nhưng vẫn rất tài năng, chứng minh bản thân cô không đơn giản.
Thẩm Tuế không nói gì, nhìn biểu cảm của Thẩm Niên, cô ta cũng hiểu được vài phần.
Không biết mưa từ lúc nào, mưa mùa hè rất to.
Hứa Ý đi lấy ô, Thẩm Niên đứng chờ ở cửa, đứng trong màn mưa, gió phả vào mặt cô, tóc cũng bay lên, sự oi nóng của mùa hè đã bị cơn mưa này quét sạch.
Xa xa có vài tiếng sấm, Khâu Đàm đi từ trong ra, sau mắt kính là con ngươi trong veo, cả người thân sĩ, mang theo vài phần xa cách: “Thẩm tiểu thư, tôi đưa cô về.”
“Không cần, trợ lý Hứa đã đi lấy ô rồi.”
Anh ta mỉm cười: “Vậy thật là tiếc, tôi mất đi một cơ hội thể hiện.”
Thẩm Niên cong môi, cảm thấy Khâu Đàm là người thú vị. Cô nhớ lần trước nói với anh cô có bạn giường, nhưng anh ta vẫn nói chuyện với cô, câu nào cũng dịu dàng, khả năng mỗi câu đều có bẫy, một khi rơi vào là không có lối thoát.
“Quả thật rất tiếc.”
Thẩm Niên cảm thấy bản thân nên giải thích, nhưng còn chưa nói ra, đã thấy người cầm cái ô cách đó không xa, cô nhìn qua, chỉ thấy một đôi giày da dính nước mưa.
Ô từ từ nâng lên, khuôn mặt lạnh lùng lộ ra, ánh đèn đều chiếu vào người anh, giống như vô số hào quang đều chiếu vào người anh, giống như một vị thần.
Thẩm Niên nhìn anh, từ từ cong môi, đầy ý cười.
Cô hỏi: “Anh đến đón em?”
Khâu Đàm vẫn duy trì phong độ như trước, thản nhiên hỏi: “Vị này là bạn giường của cô?”
Trán Thẩm Niên có mồ hôi lạnh, Thẩm Niên không ngờ Khâu Đàm sẽ nói vậy, nếu cô nói không phải, vậy chẳng phải Đường Thừa Tuyên sẽ tưởng cô thật sự có bạn giường, nếu nói phải, chỉ sợ Đường Thừa Tuyên sẽ tức chết.
Khâu Đàm đúng là một người không đơn giản, tùy ý cũng có thể hãm hại được người khác.
Thẩm Niên miễn cưỡng duy trì biểu cảm trên mặt, nhìn thấy ánh mắt Đường Thừa Tuyên có vẻ kích động, cô chuẩn bị giải thích, Đường Thừa Tuyên đứng dưới bậc thang, tiếng nói trong mưa có vẻ không rõ: “Thẩm Niên, em có hơi quá phận?”
Cô hiếm khi thấy Đường Thừa Tuyên nghiêm túc như vậy, vừa nhìn là biết tức giận.
Mặt Thẩm Niên trắng bệch: “Anh trai….”
Đường Thừa Tuyên cắt ngang cô, giọng nói mang theo vẻ bất mãn: “Bị em chơi một lần, em còn muốn nói chuyện này ra?”
“Hả?”
Mọi người đang chú ý Đường Thừa Tuyên, nghe lời này đều trợn tròn mắt, này là có ý gì? Thẩm Niên đùa bỡn Đường Thừa Tuyên?
Người đàn ông đứng trong màn mưa, người khác không dám nhìn thẳng vào mắt anh, người như vậy nhìn có vẻ rất khó có quan hệ với loại người như Thẩm Niên, kết quả anh nói, mình bị một cô gái chưa dứt sữa chơi đùa?
“Có đi không?”
Thẩm Niên gật gật đầu, tay Đường Thừa Tuyên ôm eo cô, bóng lưng hai người xuất hiện trong màn đêm, Khâu Đàm đứng cách đó không xa, vẻ mặt hứng thú.
Đây là lần đầu tiên Đường Thừa Tuyên ôm eo cô, anh ôm rất chặt nên có vẻ rất thân mật. Cô không bình tĩnh được, độ ấm bàn tay to lớn kia xuyên qua lớp vải dệt, toàn thân cô cũng nóng lên.
Ngồi chờ trên xe, Đường Thừa Tuyên lấy khăn tay lau bọt nước dính trên trán cô, động tác dịu dàng, nghiêm túc như xử lý công việc quan trọng.
Thẩm Niên nhìn vậy thì nở nụ cười: “Em không ngờ anh biết diễn như vậy.”
“Lời anh nói không đúng sự thật?”
Cô có chút chột dạ: “Em chỉ thuận miệng nói vậy, ai biết anh ta tưởng thật.”
Đường Thừa Tuyên nghĩ thầm, thôi bỏ đi, trẻ con ham chơi, khó tránh khỏi có những hành động ngây thơ. Thẩm Niên nhỏ hơn anh mười tuổi, sự chênh lệch đó khiến Đường Thừa Tuyên bao dung cô hơn, anh không quan tâm lời nói đùa kia, bởi vì anh biết, sẽ có một ngày cô hoàn toàn là của anh.
“Anh, anh vừa ôm eo em.” Thẩm Niên kéo tay anh đặt vào eo mình: “Sờ thích không? Mềm không?”
Yết hầu Đường Thừa Tuyên giật giật, quả nhiên anh không thể chịu được sự trêu chọc của Thẩm Niên, đó là thói quen rồi.
“Nói ít thôi.”
“Em không.” Thẩm Niên ngẩng mặt hôn cằm anh: “Lại ôm lần nữa nhé?”
Đường Thừa Tuyên nhìn qua, tại sao Thẩm Niên lại thích trêu chọc người khác như vậy, anh không thèm phản ứng cô, đợi về đến nhà mới ôm cô ngồi lên đùi mình, một tay ôm eo cô: “Vừa lòng chưa?”
“Anh đói bụng không.” Thẩm Niên dựa vào ngực anh, nhỏ giọng hỏi: “Em là đồ ăn khuya cho anh.”
Đường Thừa Tuyên không có thói quen ăn khuya: “Không đói bụng.”
Thẩm Niên mắng một câu thẳng nam: “Vậy anh muốn đi tắm không? Em cởi quần áo giúp anh.”
Đường Thừa Tuyên nhíu mày, nhìn thấy cô cẩn thận cởi nút áo sơ mi, giọng anh khàn khàn: “Không nên như vậy.”
Đường Thừa Tuyên nắm tay cô, cúi người lật cô xuống sô pha hôn sâu: “Ngoan chút nhé?”
Thẩm Niên thấy anh đi vào phòng tắm, gọi điện thoại cho Thẩm Tuế. Đến khi Đường Thừa Tuyên đi ra, cô cầm khăn lông đến, mắt sáng lên: “Anh, em lau tóc cho anh.”
Hôm nay nhìn có vẻ rất hiểu chuyện.
Đường Thừa Tuyên lấy khăn lông trong tay cô, cố ý không để cho cô có cơ hội thể hiện: “Nói đi, em muốn gì?”
Cô do dự: “Em muốn nhờ anh một chuyện.”
Anh có hơi ngạc nhiên, bình thường rất ít khi thấy Thẩm Niên nhờ vả người khác, cô luôn kiêu ngạo, tùy hứng, giống như không có gì uy hiếp được cô cả.
Thẩm Niên cắn cắn môi, không biết nên mở miệng thế nào, cô chuẩn bị nói thì lại nghe thấy tiếng cười nhạo của Đường Thừa Tuyên, anh nghĩ thầm, có phải cô xem nhẹ vị trí của chính mình trong lòng anh không?
“Gọi một tiếng chồng, anh sẽ đồng ý hết với yêu cầu của em.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT