Ngụy Vô Tiện gọi người dắt Tiểu Bình Quả đi cho ăn, còn mình thì dẫn Lam Vong Cơ ẵm a Uyển đi vào đại sảnh, nhưng vừa vào cửa, lập tức bị người chủ vị trong sảnh làm cho hoảng sợ, "Mẹ kiếp, sư muội, đây là người nào không mở mắt lại trêu chọc gì ngươi à?"
Giang Trừng đang lau kiếm dừng tay lại, suýt chút nữa nhịn không được bẻ gãy Tam Độc trên tay làm hai phần, sau đó toàn bộ đâm hết vào người của cái người này, trên mặt càng toả ra hắc khí tứ tung.
Ai đã trêu chọc ta á? Ngoại trừ Ngụy Vô Tiện ngươi thì còn người nào khác?!
Đối với ba người mang khí thế một nhà ba người ở cửa, Giang Trừng hít sâu vào, không được tức giận, còn có người ngoài, không thể bỏ qua khí độ của Vân Mộng Giang thị ta (?) ... Nghiêm túc 'kềm chế' một phen, Giang Trừng rốt cục có thể nghiến răng hỏi: "Từ Di Lăng đến Vân Mộng, cho dù ngươi không thể ngự kiếm, chẳng lẽ Lam Nhị y cũng là tu vi thụt lùi, ngay cả ngươi cộng thêm một đứa nhỏ cũng không mang theo được hả?"
Ngụy Vô Tiện sửng sốt, đột nhiên hối hận không dắt Tiểu Bình Quả đến cửa đại sảnh, bất quá vẫn tỏ ra vô tội như cũ, nói thật: "Đây không phải là ta có vật cưỡi mới hay sao? Lam Trạm đã mang Tiểu Bình Quả tới cho ta, đương nhiên phải dắt theo cùng."
Giang Trừng ngơ ngác, suy nghĩ nửa ngày mới nhớ ra "Tiểu Bình Quả" là cái thứ gì, nhất thời thầm mắng môn sinh truyền tin nói không rõ ràng, sau đó không chút che dấu hung hăng trừng mắt nhìn Lam Vong Cơ một cái, thế mà thật sự tìm cho Ngụy Vô Tiện một con lừa, ngươi không có bệnh đấy chứ?
"Vậy tại sao lại không đi bằng đường thủy?" Rõ ràng chỉ vài canh giờ là có thể trở về, ngươi cmn đi mất cả năm ngày cho ta! Ăn no rửng mỡ hay gì?!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT