Ti Nguy Lâu nhìn lướt qua phòng học, sau đó liền đi đến chỗ ngồi bên cạnh Bạch Thanh Thiển.

Bạn học xung quanh anh đều rất kích động huống chi là Bạch Thanh Thiển, từ vị trí này của bọn người Ti Du có thể nhìn thấy rõ mang tai ửng đỏ của cô ấy.

“Ti Du!” Tạ Hoàn nghiến răng nghiến lợi nắm chặt lấy cổ tay Ti Du, mắt nhìn chăm chăm về phía của bọn người Ti Nguy Lâu, nóng lòng muốn xông qua ngay bây giờ.

Ti Du thở dài, sáp lại gần Tạ Hoàn rồi nói nhỏ: “Gấp cái gì? Chẳng phải anh Cố đã nói phải xếp chỗ ngồi lại sao? Hơn nữa, trông tên kia là một người cá tính lạnh nhạt, đừng lo.”

Bây giờ Tạ Hoàn không tin Ti Du chút nào, mắt cậu ta nhìn Bạch Thanh Thiển đã chủ động nói chuyện với Ti Nguy Lâu chằm chằm, nhìn khẩu hình miệng chắc là đang tự giới thiệu bản thân!

Mà Ti Nguy Lâu chỉ gật đầu, không thèm liếc nhìn cô ấy dù là một cái!

“Nhìn đi nhìn đi.” Ti Du và Tạ Hoàn vai đụng vai: “Lần này tớ không lừa cậu chứ?”

Sắc mặt Tạ Hoàn lúc trắng lúc xanh, cậu ta vừa cảm thấy bộ dạng lạnh nhạt này của Ti Nguy Lâu cũng không tệ, lại vừa thấy nữ thần của mình không nên chịu sự đối xử lạnh nhạt này, nên nhất thời cứ xoắn xuýt không thôi.

Ti Du nhìn cái chân của Ti Nguy Lâu vì không có chỗ để xếp gọn mà phải duỗi qua hành lang thì bĩu môi.

Cậu bập môi, học giỏi thì ghê gớm lắm à?

Cố Triều vỗ tay một cái đã thu hút sự chú ý của mọi người, anh cười nói: “Im lặng, khoan hẵng nói, thứ mọi người có là thời gian làm quen bạn học mới.”

“Bạn học của chúng ta đều từ lớp 10 lên, chắc hẳn đều có ấn tượng với nhau nên không làm lỡ thời gian giới thiệu nữa, bắt đầu trực tiếp chọn ban cán sự lớp luôn.”

Trước nay anh luôn nghiêm khắc, thông thường trong mỗi chức vụ anh sẽ chọn ra ba ứng cử viên, sau đó để học sinh bỏ phiếu giấu tên.

Anh mở máy chiếu rồi chiếu danh sách mình đã lập lên màn hình lớn.

Từ lớp trưởng, lớp phó học tập, đến lớp phó văn nghệ, lớp phó tổ chức,… Không hề thiếu cái nào. Hơn nữa sau tên mỗi người đều có một dòng giới thiệu đơn giản, nói rõ tại sao người đó có thể đảm nhiệm chức vụ này.

“Wow, lần đầu tiên thấy chọn ban cán sự lớp như vậy đấy.”

“Các cậu xem, chính học sinh mới đã giữ hai vị trí chức vụ rồi.”

“Đúng đó, mà còn lại lớp trưởng và lớp phó, không hổ là thủ khoa!”

Ti Du chỉ liếc nhìn một cái, sau đó viết bừa mấy cái tên vào giấy, đương nhiên trong những cái tên này hoàn toàn không có ba chữ Ti Nguy Lâu.

Tạ Hoàn đã viết một nửa thì kéo tờ giấy của cậu qua chép.

Ti Du cạn lời: “Cái này cũng chép, cậu bị bệnh gì à?”

“Cho tớ mượn chép tí thì sao chứ?” Tạ Hoàn cũng không ngẩng đầu: “Chẳng phải có lúc cậu cũng chép bài tập của tớ à?”

Ti Du khẽ cười một tiếng rồi quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ.

Tạ Hoàn khác với cậu, người ta là đường đường chính chính thi vào lớp văn hóa, ở trường Trung học số một vô số người tài giỏi, Tạ Hoàn vẫn có thể đứng hạng 15 trong lớp.

Quả nhiên cái thứ như học hành vẫn là mỗi người mỗi khác, không phải ai cũng có thể học giỏi.

Ti Du vẫn còn ngơ ngẩn thì trên bục giảng đã có bạn học bắt đầu đọc phiếu rồi.

“Chậc.” Tạ Hoàn lén than thở với Ti Du: “Thật sự không ngờ Bùi Khuynh Thừa cũng chung lớp với chúng ta, cậu xem bộ dạng cậu ta nịnh nọt anh Cố đi, sợ người khác không biết anh Cố là anh họ của cậu ta à?”

Bùi Khuynh Thừa ở chung khu với bọn người Ti Du, chỉ là trước nay cậu ấy không thích quậy phá với bọn họ, cả ngày ngoài học ra thì chỉ có học.

Bởi vì trông cậu ấy đẹp trai, cho nên lúc nhỏ Ti Du và Tạ Hoàn còn có ý kết bạn với cậu ấy, nói là làm ‘ba kiếm khách’ đẹp trai nhất khu gì đó, nhưng đơn phương tình nguyện mấy lần thì họ đã từ bỏ.

Về sau bọn họ cũng không qua lại gì, ngoài học cùng trường, dịp lễ tết thăm nhà nhau thì cơ bản đều là cả đời không qua lại.

Ti Du thì không để ý gì mấy, ngược lại Tạ Hoàn lại rất ghét cậu ấy.

Ai bảo cậu ấy là người học giỏi nhất trong số đám nhỏ ở khu bọn họ, đi đâu cũng đứng đầu, làm Tạ Hoàn vốn khá tốt đã mờ nhạt đi không ít.

“Này cậu nói xem, tên kia với tên họ Bùi ai giỏi hơn?”

Ti Du liếc nhìn Bùi Khuynh Thừa đang đọc phiếu qua loa trên bục giảng, rồi lại nhìn sang Ti Nguy Lâu đang ngồi trên ghế mặt không cảm xúc gì.

“Ai biết, tớ thà là cậu giỏi nhất.” Ti Du ôm vai Tạ Hoàn: “Cậu có thể dành chút khí thế cho ba ba, hạ hai tên kia xuống cho tớ!”

Tạ Hoàn cảm động không thôi: “Ba ba! Quả nhiên ba ba yêu con nhất!”

“Ừ ừ, con trai ngoan.” Ti Du cười khẽ.

Cậu nghiêng ngả trên vai Tạ Hoàn, ánh mắt lơ đãng lướt qua Ti Nguy Lâu, nhưng lại phát hiện Bạch Thanh Thiển thì thầm không biết đang nói gì với anh.

Trái phải trước sau của anh đều là bạn nữ, lúc này ai nấy cũng đều đang nhìn anh, thỉnh thoảng còn bắt chuyện với anh.

Chỉ là con người của Ti Nguy Lâu này không có tình cảm, từ đầu đến cuối vẻ mặt đều không thay đổi, thỉnh thoảng chỉ trả lời mấy chữ ngắn gọn, chảnh chọe cực kỳ! - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

Ti Du cạn lời, quả nhiên cậu rất ghét Ti Nguy Lâu!

Sau khi đọc phiếu bầu xong thì đã có được tên của các cán sự lớp.

Lớp trưởng Ti Nguy Lâu, lớp phó Bùi Khuynh Thừa, lớp phó văn nghệ Bạch Thanh Thiển, lớp phó thể dục Lộc Minh…

“Ồ!” Tạ Hoàn nhìn chăm chăm vào danh sách kia rồi hung hăng than một câu: “Mẹ nó làm vậy là không muốn tớ thoải mái mà!”

Khóe mắt Ti Du hơi co lại.

Quả thật hai người đầu thì không nói, Ti Du vào nhờ đứng đầu thi nhảy, vậy mà lại không được làm lớp phó văn nghệ.

Mà cũng không phải cậu ham gì, chỉ là cảm thấy có chút mất mặt.

Có điều Bạch Thanh Thiển cũng không tệ, dẫu sao cũng là nữ thần của anh em cậu.

Chỉ là cậu cũng không ngờ lớp phó thể dục lại là Lộc Minh.

Lộc Minh này cũng coi như đánh nhau với Ti Du từ nhỏ đến lớn, không chỉ không có được cảm tình, mà trái lại cả hai còn ngày càng không ưa nhau.

Ti Du chê cậu ta thô lỗ, Lộc Minh chê Ti Du quá lập dị, cũng vì cái miệng được nước lấn tới của Ti Du nên một khi Lộc Minh nói không lại thì sẽ ra tay với cậu.

Ti Du không đánh lại một học sinh thể dục luyện bóng rổ như cậu ta, nhưng cậu độc miệng mà, cậu chịu sát thương vật lý thì Lộc Minh phải chịu sát thương tinh thần.

Một người chữa vết thương ngoài, một người chữa vết thương nội tâm, nhưng ổn định một tháng thì lại đâu vào đấy.

Khoảng thời gian này Ti Du cố ý gây phiền cho Ti Nguy Lâu, nên đã rất lâu không chạm mặt Lộc Minh.

Vừa nãy ở trong lớp học bọn họ không ai nói chuyện với ai, gần như cả đời cũng không qua lại.

“Chậc chậc chậc.” Tạ Hoàn vô cùng đồng cảm: “Anh Du, hai năm sau này của cậu sống làm sao đây?”

Ti Du bĩu môi: “Thì sống chung thôi, còn đi đâu được chứ?”

Tạ Hoàn cười to như sấm, làm cho 49 cặp mắt trong phòng học đều nhìn qua.

Ti Du: “…”

Giọng cười của thằng này lúc còn sống có thể đề cập đến không đây?

“Xem ra Tạ Hoàn rất hài lòng với danh sách ban cán sự này.” Cố Triều mỉm cười: “Được rồi, tiếp theo là đổi chỗ ngồi, cứ theo đầu người ngồi từng hàng một.”

Vừa dứt lời, Ti Du đã có dự cảm chẳng lành.

Mười phút sau, Ti Du nhìn mấy bạn nam cao to còn lại thì nhất thời không nói được gì.

Lựa chọn tốt nhất của cậu đương nhiên là Tạ Hoàn, nhưng Tạ Hoàn đã bị thầy Cố xếp ngồi hàng hai gần cửa sổ rồi.

Bạn cùng bạn của cậu ta là một bạn nữ cao gần 1m8.

Trong số những người còn lại, Ti Du 1m8, Ti Nguy Lâu và Lộc Minh đều khoảng 1m85, còn hai thành viên đội bóng rổ thì cao 1m9.

Ti Du thấy sống không còn ý nghĩ gì, cậu chẳng muốn làm bạn cùng bạn với mấy người này.

“Ti Du.” Thầy Cố nhìn sang cậu: “Em và Ti Nguy Lâu ngồi phía sau Tạ Hoàn.”

Tạ Hoàn che miệng đầy ô dề: “Wow!”

Lộc Minh đứng bên cạnh Ti Du, thấy vậy thì cười khẽ một tiếng.

Cậu ta nhìn sang Ti Du rồi cười trên nỗi đau người khác, chỉ thấy cả khuôn mặt Ti Du đã đen lại.

“Thầy, em có thể…” Ti Du nói được một nửa thì Ti Nguy Lâu đi lướt qua trước mặt cậu, rồi ngồi vào một bên gần hành lang.

Sau khi ngồi xuống, anh còn nghiêng đầu nhìn Ti Du.

Mặc dù anh không có biểu cảm gì nhưng Ti Du cảm giác hình như mình thấy được cảm xúc mang tên khiêu khích từ trong mắt anh, như kiểu đang nói: “Chà, thằng nhóc cậu không dám ngồi với tôi!”

Ai không dám chứ!

Đầu Ti Du giật giật, xách balo đi đến bên cạnh anh, rồi ném balo vào trong.

“Tránh ra.”

Cậu xụ mặt, giọng lạnh lùng đến mức kim rơi cả phòng học cũng nghe thấy.

Ti Nguy Lâu từ từ đứng dậy bước ra ngoài.

Ti Du hừ một tiếng lạnh lùng, từ bên cạnh anh bước vào chỗ ngồi, còn không quên húc mạnh vào vai anh một cái.

Chỉ là cậu tự cho rằng lực rất lớn, nhưng Ti Nguy Lâu lại không hề nhúc nhích, đợi sau khi cậu ngồi xuống thì anh cũng ngồi xuống cạnh cậu.

Ti Du cảm thấy thoáng chốc mình đã bị bao vây, mặt lạnh nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tạ Hoàn ngồi trước cậu quay đầu lại nhìn cậu, cười một cách gợi đòn.

“Chậc, quay chỗ khác!” Ti Du vỗ một bạt tai vào cổ cậu ta, Tạ Hoàn vội nhận sai, không chọc cậu nữa.

Sau khi đã xong xuôi quá trình cần thiết thì Cố Triều nói: “Mấy bạn nam hàng sau đi theo thầy lấy sách mới.”

Mấy người vừa ngồi xuống lại đứng lên, học sinh nam khác trong lớp cũng đều đứng dậy, nháo nhào đi hết 20 người.

Người nhiều sức lớn, đi hai chuyến thì đã chuyển xong sách.

Ti Du nhân lúc mọi người phát sách ồn ào thì lặng lẽ ra ngoài, chạy thẳng đến văn phòng tầng một của Cố Triều.

Cậu đi đến cửa văn phòng liếc nhìn thì thấy Cố Triều ngồi trong đó với các chủ nhiệm khác.

Theo thông lệ đi học thì tiết đầu tiên sau khai giảng cơ bản là không học gì, coi như cho học sinh thời gian thích ứng với việc học sau kỳ nghỉ vui chơi thỏa thích, do đó các giáo viên cũng không lên lớp. - From #tyt

Ti Du giơ tay gõ hai cái lên cửa gỗ, Cố Triều như cảm giác được nên xoay đầu sang nhìn cậu: “Vào đi.”

“Thầy Cố.” Ti Du đi đến đứng nghiêm trước mặt anh, nói thẳng thắng: “Em không muốn ngồi cùng với tên kia.”

Cố Triều ngồi trên ghế, cười hỏi: “Tên kia?”

Ti Du cau mày: “Thầy đừng giả vờ với em. Cũng đâu phải là không biết tình hình của em với cậu ta, tại sao còn để bọn em ngồi chung?”

“Ti Du.” Nụ cười của Cố Triều không thay đổi: “Em định cả đời này có chết cũng không qua lại với Ti Nguy Lâu sao? Em cũng không còn nhỏ nữa, ít nhiều cũng nên hiểu suy nghĩ của bố mẹ em.”

“Họ hy vọng hai em có thể chung sống hòa thuận, đều là người một nhà đừng quá để tâm vào chuyện vụn vặt.”

Ti Du giận tái mặt: “Là họ bảo thầy làm thế sao?”

“Là thầy thấy như vậy có lợi cho các em hiểu nhau nhanh hơn.”

Cố Triều biết Ti Du từ nhỏ, cho nên cũng coi như là nhìn Ti Du trưởng thành, lúc này cũng không nhịn được mà nói nhỏ nhẹ: “Cứ thử trước một tháng, nếu sau một tháng em vẫn không thích ở chung với em ấy thì thầy không cố ý làm mai hai em nữa.”

“Làm mai gì chứ?” Mặt Ti Du càng xụ hơn: “Sau này thầy đừng dùng từ lung tung được không?”

Cố Triều phì cười: “Đùa đấy. Được rồi, thầy đã đồng ý với em rồi, mau về học đi.”

Ti Du rất khó chịu, nhưng cũng không tiện ầm ĩ với Cố Triều nữa, chỉ đành xị mặt ra khỏi văn phòng.

Cậu vào lớp bằng cửa sau, sau khi đưa mắt nhìn Ti Nguy Lâu thì cậu càng bực bội, lập tức xoay người định bỏ đi.

Tạ Hoàn lanh mắt nhìn thấy liền gọi lại: “Anh Du đi đâu đấy?”

“Đi net!” Ti Du không quay đầu lại, ngang nhiên trốn học.

Cũng không phải lần đầu cậu làm chuyện này, đến mức bạn học trong lớp cũng không lấy làm lạ.

Lộc Minh nhìn về hướng cậu rời đi, không biết đang nghĩ gì, cậu ta cũng đứng dậy ra ngoài.


App TYT & Euphoria Team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play