Chương 1
Trường trung học phổ thông số một thành phố Mạn là trường trung học tốt nhất trong tỉnh.
Những học sinh trong đó về cơ bản là học lực xuất sắc hoặc có kỹ năng tốt, tất nhiên không thiếu nguồn tài nguyên thông qua con đường đặc biệt đi vào.
Nhưng tóm lại, những đứa trẻ ở đây có một tương lai tươi sáng.
Hôm nay là ngày khai giảng, rất nhiều phụ huynh đã đến đưa con em mình đi học.
Ti Du vác cặp trên vai thản nhiên đi về phía tòa nhà dạy học.
Dọc đường đi, hầu như ai cũng vô tình hay cố ý nhìn cậu.
Nhiều người trong số họ đang là học sinh năm nhất cấp ba. Họ đột nhiên nhìn thấy một người chân dài, cao lớn, mặc đồng phục học sinh giống như bao tải liền không khỏi ghé mắt nhìn.
Khi nhìn thấy bộ dạng của cậu, tất cả đều há hốc mồm, không phải vì điều gì khác mà là vì gương mặt của cậu quá nổi bật. Ti Du đã quen với việc này từ lâu, cậu nhanh chóng bước những bước chân dài vào khu dạy học lớp 11.
Lớp học của bọn họ được phân vào cuối học kỳ trước, việc lựa chọn khoa văn hay khoa tự nhiên với Ti Du không quan trọng, dù sao cậu cũng là một học sinh khoa nghệ thuật, thành tích chỉ cần đảm bảo lên lớp là được.
Chỉ là khi cậu nhìn thấy bà chữ “Ti Nguy Lâu” bên cạnh trong danh sách lớp sau khi chọn xong khoa tự nhiên, hận không thể lôi bản thân khi chọn khoa tự nhiên ra đánh cho một trận.
Tưởng tượng đến cậu phải cùng Ti Nguy Lâu ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp trong hai năm tới, khuôn mặt vốn đã thối hoắc của cậu lại càng trở nên xấu xí hơn.
Thế cho nên khi cậu đẩy cánh cửa của lớp 11A5 ra, lớp học vốn đã ồn ào trở nên im lặng một cách kỳ lạ, một vài cặp mắt nhìn thẳng vào cậu.
Sắc mặt Ti Du lạnh lùng đi đến vị trí cuối lớp gần cửa sổ mà không nói lời nào.
Chỗ ngồi đều xếp thành hai hàng, hai hàng, Ti Du kéo ghế bên trong ra ngồi xuống, cậu ném cặp sách sang bàn bên cạnh, một người chiếm hai ghế, đừng ai đến làm phiền cậu!
Tiếng ồn trong lớp lại tiếp tục. Ti Du nằm trên bàn, nhắm mắt chợp mắt. Tuy nhiên có người lại không có mắt, còn đặt mông ngồi xuống vị trí bên cạnh cậu.
“Anh Du, mùa hè này cậu có vui vẻ không?” Tạ Hoàn cười ác ý, anh em tốt khoác vai Ti Du: “Đến, nói cho tớ biết, cậu cảm thấy thế nào về vở kịch hào môn máu chó mà mình gặp phải?"
Ti Du ngồi dậy, đen mặt nhìn sang.
“Không tìm tớ kiếm chuyện thì chết à?” Ti Du nghiêm túc nói, vẻ mặt khó coi.
Nhưng mọi người biết cậu không thực sự tức giận, ai bảo cậu và Tạ Hoàn mặc cùng một chiếc quần lớn lên từ khi còn nhỏ, là một cặp nổi tiếng ăn chơi trác táng trong trường học chứ?
Hồ bằng cẩu hữu, danh hiệu của bọn họ ai cũng không dễ nghe hơn ai.
Chỉ là kỳ nghỉ hè này, Ti Du lại có liên quan đến vở kịch cậu chủ nhà giàu thật giả, không biết sao xui xẻo mà cậu vẫn là cậu chủ giả kia.
Mà cậu chủ thực sự không ai khác chính là thủ khoa kỳ thi tuyển sinh trung học phổ thông của tỉnh, học sinh giỏi của trường trung học phổ thông thành phố bên cạnh, Ti Nguy Lâu!
Hơn nữa, nghe nói Ti Nguy Lâu đã được nhà họ Ti đón về, sau khi tách lớp ở học kỳ trước, tên của Ti Nguy Lâu còn xuất hiện trong danh sách của lớp 11A5 cùng với Ti Du!
Bây giờ, hầu như không ai là không tò mò. Chỉ là danh tiếng hống hách của Ti Du đã được lan truyền rộng rãi, cho dù trở thành cậu chủ giả cũng không hề kiềm chế bản thân mà ngược lại còn làm ầm ĩ dữ dội hơn, vì thế người biết rõ tình hình cũng có lòng mà không có can đảm, không dám hỏi thăm.
Bây giờ có một Tạ Hoàn không sợ chết dẫn đầu, học sinh trong lớp không nhịn được lòng hóng chuyện.
Ti Du không buồn hé răng, Tạ Hoàn tiếp tục cười nói: “Có chuyện gì vậy, anh Du, không phải cậu đang buồn chứ? Nửa đêm gọi điện thoại cho tớ nói muốn tìm cơ hội một mình đấu bản lĩnh với người ta cơ mà?”
Tạ Hoàn quá hiểu Ti Du, biết cậu chắc chắn bị đè nén, nên đã cố tình chọc cậu, để cậu thay đổi tâm trạng.
Chiêu này tuy hơi mất công nhưng lại có tác dụng!
Chỉ không ngờ rằng khuôn mặt của Ti Du càng trở nên đen hơn sau khi nghe điều này.
Ti Du thật vất vả mới quên được, bây giờ nhớ lại.
Nửa tháng trước, thừa dịp bố mẹ đi vắng, cậu cố tình tìm Ti Nguy Lâu, muốn ép anh ra tay với mình.
Thật ra không phải cậu muốn làm trò hãm hại cấp thấp gì, chỉ là trong người cậu có lửa nhất định phải bộc phát nó ra.
Cậu nghĩ rất hay, nếu Ti Nguy Lâu bị cậu đánh cho một trận, lửa giận trong lòng cậu sẽ phát ra ngoài, nói không chừng còn có thể nghĩ thoáng ra.
Chỉ là cậu không nghĩ tới vậy mà Ti Nguy Lâu trực tiếp coi cậu như không khí! Cậu diễn một vai kịch cả nửa ngày, lửa giận trong lòng càng thêm mãnh liệt, không nhịn được liền ra tay.
Nhưng khi cậu đấm ra, Ti Nguy Lâu như đã có chuẩn bị từ trước, trực tiếp nắm lấy tay cậu, một cú ném qua vai đã ném cậu trên mặt đất, mông đập xuống đất, bởi vì độ đàn hồi tốt còn nảy lên hai cái.
Một ván KO!
Ti Du cảm thấy mông lại bắt đầu đau, dù sao vết thương cũng nghiêm trọng đến nửa tháng rồi, còn có thể nhìn ra một chút dấu vết.
“Không phải, vậy làm sao vậy?” Tạ Hoàn kinh ngạc nói: “Sao đột nhiên đen đủi vậy?”
Ti Du đập cậu ta ra, không có kiên nhẫn nói: “Cút, để tớ ở một mình một lát.”
“Được rồi anh trai!” Tạ Hoàn cười hì hì đứng lên, sải bước đi về phía đầu kia, mãi cho đến vị trí bên cạnh hoa khôi trường Bạch Thanh Thiển mới ngồi xuống.
Khi mọi người thấy không có gì náo nhiệt để xem, tất cả đều bắt đầu bàn tán về những thứ khác.
Ti Du không nằm xuống nữa mà quay lại nhìn ra cửa sổ.
Phòng học của họ ở trên lầu bốn, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra sân bóng rổ và sân thể dục ở xa, cũng như cách đó không xa có rừng cây nhỏ, đình hóng gió, hành lang có mái che, v.v... Vị trí trực quan quả thực không tệ.
Ti Du nhìn sân thể dục trống trải phía xa, có chút thất thần.
Sau mười bảy năm sống tốt đẹp trong gia đình nhà họ Ti, đột nhiên có một ngày tỉnh dậy lại bị bố mẹ yêu nhất của mình nói thực ra cậu là con nuôi của họ.
Mà thiếu niên đứng thẳng tắp bên cạnh chính là con ruột của họ.
Một cậu chủ thật lớn lên trong trại trẻ mồ côi, lại là thủ khoa của kỳ thi tuyển sinh trung học phổ thông và một cậu chủ giả mạo được hưởng những nguồn tài nguyên tốt nhất nhưng tổng số môn của mình chưa đến bốn trăm điểm, người đáng để yêu thích hơn vừa nhìn đã biết ngay.
Ti Du thực sự khó chịu, cũng thực sự ghét sự xuất hiện đột ngột của Ti Nguy Lâu, nhưng cậu biết đó không phải là lỗi của họ.
Không ai sai cả, nên cậu thậm chí không biết phải đổ lỗi cho ai.
Bố là chủ tịch tập kiêm giám đốc điều hành của tập đoàn, còn mẹ là Thiên Hậu Kim Khúc nổi tiếng suốt ba mươi năm, vì vậy từ nhỏ Ti Du với họ đều chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều.
Giống như tất cả những đứa trẻ vô tâm khác, để được chú ý, cậu luôn gây chuyện, tính tình ngày càng tệ hơn.
Mặc dù sau bao nhiêu năm, khi cảm thấy bố mẹ có thể sẽ rời bỏ mình một lần nữa, phương pháp mà Ti Du nghĩ ra vẫn là gây chuyện.
Cậu cười nhẹ một tiếng.
Môi cậu mỏng, khuôn mặt mang theo vẻ đẹp mang tính công kích nên khi khóe môi nhếch lên như có như không mang đến cho người ta cảm giác có chút bạc tình.
Trong lớp có hơn một nửa đều là người mới được phân vào, dù biết Ti Du đẹp trai từ trước nhưng bọn họ chưa bao giờ dám nhìn kỹ như vậy.
Bây giờ sau khi nhìn thấy, không ít bạn học nữ đều lặng lẽ thu hồi ánh mắt đánh giá, sợ rằng ý định của mình sẽ bị người khác phát hiện. - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -
Sau khoảng nửa tiếng, lớp học đã kín chỗ, ngoại trừ chỗ ngồi bên cạnh Ti Du.
Ti Du đột nhiên nghĩ đến lúc này cũng chỉ có Ti Nguy Lâu trong lớp bọn họ là chưa đến, nên nếu anh đến, không phải ngồi bên cạnh cậu sao?
Như vậy sao được!
Ti Du cau mày quay lại nhìn Tạ Hoàn đang ở cách đó không xa, đối phương đang cười tủm tỉm nói chuyện với Bạch Thanh Thiển.
Ti Du “chậc” một tiếng, gọi một tiếng với giọng điệu không tốt lắm: “Hoàn Tử, lại đây!”
“Này!” Tạ Hoàn đồng ý theo bản năng, sau đó không biết nên nói gì với Bạch Thanh Thiển rồi mới lề mà lề mề đi tới: “Có gì sai bảo không anh Du?”
Ti Du vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh: “Ngồi.”
“Được rồi.” Tạ Hoàn ngồi xuống, háo hức nhìn cậu, nhưng không đợi được câu tiếp theo của cậu.
“Không phải, cậu gọi tớ đến làm gì?” Tạ Hoàn hoang mang: “Cậu không thấy tớ đang làm quen với nữ thần sao?”
Ti Du liếc cậu ta một cái, rồi lại liếc nhìn Bạch Thanh Thiển đang thở dài một hơi nhẹ nhõm cách đó không xa.
Sau đó, cậu vỗ vỗ vai Tạ Hoàn, nói lời thấm thía: “Hoàn Tử, cậu yên tâm ngồi bên cạnh ông đây đi, đừng làm phiền người ta.”
“Làm phiền cái gì chứ?” Tạ Hoàn không vui: “Việc tớ hâm mộ nữ thần cả trường học này đều biết rồi.”
“Cậu có phải là anh em của tớ hay không, thật vất vả mới cùng lớp với cậu ấy mà cậu còn cắt đứt nhân duyên của tớ.”
Cậu ta nói xong chuẩn bị rời đi, Ti Du nhanh chóng nắm lấy bả vai của cậu ta, nhỏ giọng nói: “Cậu không nhìn lớp mình còn lại một chỗ bên cạnh tớ sao? Một lát nữa ai kia tới không thể ngồi ở bên cạnh tớ?”
“Là phát huy sức lực còn lại với bạn thân thời thơ ấu của cậu, hay là muốn nhìn thấy bố đây bị tức chết, chọn một cái đi!”
Tạ Hoàn nhìn quanh lớp, phát hiện số lượng bàn ghế đúng là được đặt theo đầu người.
Cậu ta cân nhắc một hồi, liếc nhìn chiếc ghế trống bên cạnh Bạch Thanh Thiển, thầm hỏi Ti Du: “Này, ai kia có đẹp trai không? Tớ không muốn một anh chàng đẹp trai ngồi cùng nữ thần của tớ đâu.”
Ti Du chế nhạo: “Đồ ngốc, một con mọt sách như cậu ta thì đẹp trai bao nhiêu chứ? Cậu ta ta vẫn là kẻ bốn mắt mà thôi.”
Trong một thời gian, hình ảnh một cậu bé đen và gầy với cặp kính gọng đen và bộ đồng phục rộng rãi bảo sao nghe vậy đã hình thành trong tâm trí Tạ Hoàn.
Cậu ta lập tức thả lỏng và cười nói: “Được rồi, anh em quan trọng.”
Ti Du gật đầu tán thưởng: “Đó là đúng rồi.”
Khi cả hai đang nói chuyện, lớp học lại im lặng.
Ti Du thản nhiên nhìn về phía cửa.
Thầy chủ nhiệm Cố Triều bước vào đầu tiên, tiếp theo là Ti Nguy Lâu. - From #tyt
Ngay khi Ti Nguy Lâu bước vào, Ti Du nghe thấy một vài tiếng kêu nhỏ từ trong lớp, chủ yếu là các bạn nam ồn ào.
Một số bạn học nữ hoạt bát một chút, không nhịn được ghé tai nói nhỏ với bạn bè của mình, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Ti Nguy Lâu.
Mà bản thân Ti Nguy Lâu vẫn bất động thanh sắc, đồng phục học sinh mặc ngay ngắn trên người, mái tóc không dài cũng không ngắn, nhưng cũng đủ để lộ ra những đường nét trên khuôn mặt sắc sảo.
Phải nói rằng Ti Nguy Lâu có rất nhiều bộ phận giống với mẹ Triệu Diên, lại có thêm rất nhiều sự mạnh mẽ trên cơ sở đó.
Đến bây giờ, diện mạo của một thế hệ Thiên Hậu vẫn có thể đánh gục nhiều nữ diễn viên trẻ, có thể thấy Ti Nguy Lâu có một gương mặt hại nước hại dân.
Hơn nữa cả người anh toát lên khí chất xa cách, cả mặt viết đoạn tình tuyệt dục, chính là hệ cấm dục lưu hành nhất một thời.
Vãi! Tạ Hoàn ngẩn người, vươn tay bóp đùi Ti Du, ghé sát vào cậu nghiến răng nghiến lợi nói: “Đây là tên mọt sách mà cậu đang nói tớ sao? Bốn mắt đâu! Bảo sao nghe vậy đâu! Cậu bé gầy đen đâu!”
Ti Du nắm lấy cổ tay cậu ta ném đi, đánh cậu ta một cái: “Tớ có nói như vậy sao? Là cậu tự tưởng tượng đâu có liên quan gì đến tớ?”
“Đúng rồi, bệnh cận thị của cậu ta có vẻ không nghiêm trọng lắm. Tớ chỉ thấy cậu ta đeo kính một lần.”
Tạ Hoàn khóc không ra nước mắt, hận không thể đứng dậy đi về với nữ thần của mình ngay lập tức, nhưng ngại dâm uy của thầy Cố ma quỷ, chỉ có thể nghẹn ngào khóc thầm.
Thầy Cố được mệnh danh là ma quỷ, mới ngoài ba mươi tuổi, trông lịch sự nhã nhặn nhưng tính tình lại nóng nảy. Nghe nói anh đã từng dẫn dắt một lớp toàn những học sinh nghệ thuật là phú nhị đại. Kết quả là nhóm tổ tông kia bị anh Cố trị từng người một, cả đám đều trở nên ngoan ngoãn.
Chính vì điều này mà Cố Triều đã trở thành “huyền thoại” ở Trường trung học phổ thông số một, ai ai cũng biết!
“Thầy sẽ không giới thiệu nữa.” Cố Triều mỉm cười, sau đó vẫy tay với Ti Nguy Lâu ở bên cạnh mình: “Nào, mọi người làm quen một chút. Đây là bạn học mới của chúng ta, thủ khoa của kỳ thi tuyển sinh trung học phổ thông chuyển đến từ Trường trung học phổ thông số ba thành phố Mô, Ti Nguy Lâu.”
Ti Nguy Lâu nhẹ nhàng gật đầu với mọi người mà không có ý định nói gì.
Ti Du trợn trắng mắt, châm chọc nói: “Cứ giả vờ.”
Giọng cậu không lớn, nhưng dường như Ti Nguy Lâu đã nghe thấy, liếc mắt nhìn về phía cậu, mặt vô cảm.
Ti Du nhếch khóe môi, ánh mắt mang theo sự khiêu khích, nhìn thẳng lại.
Lúc này mọi người mới nhớ đến chuyện cũ của Ti Du và Ti Nguy Lâu! Một đám thiếu niên năng động thầm hưng phấn, hai năm sau sẽ có chuyện phiếm để xem rồi!
Cố Triều hắng giọng nói với Ti Nguy Lâu: “Được rồi, trước tiên tìm một chỗ ngồi, chúng ta chọn ban cán sự lớp trước, sau đó điều chỉnh lại chỗ ngồi.”
________
Tác giả có lời muốn nói:
Nó mở lại rồi, các bảo bối ~
V sẽ được cập nhật danh sách trước, V sẽ được cập nhật trong thời gian tới! Yêu tất cả mọi người!
App TYT & Euphoria Team