Nhóm Ti Du thay đồng phục học sinh, sau đó mới về lớp.

Lần này đúng là không thể đoán thêm sự chú ý của mọi người, dù sao cậu cũng tạo hình tượng là một kẻ tàn khốc và điên cuồng đi vào lòng người.

Tạ Hoàn khập khiễng đi ở phía trước, Ti Du đi phía sau cuối cùng là Lộc Minh.

Mấy người ngồi hàng sau đều quay đầu nhìn họ, Ti Du liếc mắt đã thấy Ti Nguy Lâu mặc nửa tay áo đen, ở trong đồng phục xanh trắng thật sự dễ nhìn.

Bước chân Ti Du dừng lại, cậu chớt nhớ tới một chuyện.

Áo khoác đồng phục này đã bị cậu lau nước mắt nước mũi, hình như còn bị cậu vứt trong thùng rác ở ngoài của phòng cứu thương rồi…

Cậu giả vờ không có chuyện gì xảy ra, đi tới bên cạnh Ti Nguy Lâu, không lên tiếng.

Ti Nguy Lâu đứng dậy nhường chỗ ngồi cho cậu, đợi sau khi cậu ngồi xuống, mới đột ngột nói: “Đồng phục học sinh đâu?”

“Hả?” Ti Du nghiêng đầu, giả ngu: “Đồng phục gì?”

Ti Nguy Lâu nhíu lông mày: “Cậu vứt đồng phục của tôi đi rồi?”

Ti Du mím môi, mạnh miệng, chột dạ nói: “Không phải chỉ một cái áo đồng phục thôi sao? Tôi đền lại cho cậu là được rồi!”

Ti Nguy Lâu vừa định nói cái gì nữa, thì giáo viên môn Hóa đã đi vào lớp.

“Đệt!” Ti Du không nói gì, khom lưng che mặt theo bản năng.

Sao hôm nay lại có tiết Hóa chứ!

Quá nhiên, thầy vừa liếc nhìn thấy nhóm người Ti Du bên này, nhưng lần này thầy lại không nói Ti Du mà hỏi Ti Nguy Lâu: “Ti Nguy Lâu, đồng phục của trò đâu?"

Quy định của trường, mỗi học sinh đến trường nhất định phải mặc đồng phục.

Đồng phục học sinh có nửa tay áo, nhưng Ti Nguy Lâu là người từ xưa đến nay không cởi quần áo ở trong lớp học, vì lẽ đó nên tùy tiện mặc áo thun ngắn tay, không ngờ đồng phục của anh hôm nay không lấy lại được.

Ti Du cúi đầu càng thấp hơn, chỉ lo Ti Nguy Lâm mượn chủ đề này nói chuyện dẫn hỏa thiêu lâu trên người cậu.

Có điều may mắn thay, Ti Nguy Lâu không khai cậu ra, mà chỉ nói: “Thưa thầy, đồng phục của em bị bẩn rồi.”

Phúc lợi lớn nhất học sinh giỏi được hưởng chính là tùy tiện giải thích một câu, thầy giáo lập tức gật đầu cho qua, không truy hỏi cặn kẽ nữa.

Ti Du lặng lẽ quay đầu, giơ ngón tay cái lên với Ti Nguy Lâu.

Ti Nguy Lâu lại nói: “Nhớ trả lại đồng phục học sinh cho tôi.”

“Biết rồi, tôi có khi nào thất hứa đâu.” Ti Du bĩu môi.

Cậu vẫn không có chút cảm tình gì với Ti Nguy Lâu, nhưng đối phương đã giúp cậu che mặt nên ân tình này cậu vẫn nhớ kỹ, cậu không phải người không có lương tâm.

“Ti Du!” Quả nhiên, thầy không tha cho cậu.

Ti Du đang nghĩ nên giải thích thế nào khi mình đi học còn đeo kính râm, lại thấy thầy nói: “Sao vậy? Huyết thống quỷ hút máu của cậu thức tỉnh vào đúng giờ học Hóa sao?”

Các bạn học phá lên cười.

Ti Du rất ngoan ngoãn quyết đoán hùa theo: “Thầy giáo, thầy thật là người anh minh thần võ (*) một lát đã nhìn ra được trạng thái hôm nay của em rồi! Không hổ là nhân vật đứng đầu số một!”

(*) Chỉ người thông thái, đầu óc sáng suốt tương lai tươi sáng

“Được rồi, đừng có đội mũ cao cho tôi*.”

(*) Xu nịnh, khen thái quá.

Ông ấy bất đắc dĩ nói: “Chăm chỉ nghe giảng bài, đừng có như thiêu thân thích nghịch ngợm. Cùng đừng có làm phiền những bạn học khác học tập.”

Những bạn học khác chính là bạn học Ti Nguy Lâu đang ngồi bên cạnh cậu.

Ti Du: “… Vâng.”

---

Mãi cho đến tan học buổi tối, cuối cùng con mắt sưng lên của Ti Du cũng xem như giảm đi một chút, cậu cũng cầm kính râm tháo xuống.

Cậu đỡ Tạ Hoàn, không biết vô tình hay cố ý chậm rãi đi ra ngoài trường trong mắt mọi người xung quanh.

“Chân cậu thế nào rồi?” Ti Du liếc nhìn đầu gối của cậu ta.

Tạ Hoàng treo ở trên người cậu, cười nói: “Chút vết thương nhỏ này làm sao gây tổn thương đến ông đây chứ? Ngủ một giấc, sáng mai dậy thì đảm bảo hoàn hảo như ban đầu.”

Ti Du cười nhạo một tiếng: “Cậu? Bản thân bị đánh ngã không biết tìm cơ hội đánh lại, cứ để người ta bắt nạt không vậy.”

“Mà tớ cũng đâu có khóc…”

Đối mặt với ánh mắt như giết người của Ti Du, Tạ Hoàn vội vàng nói: “Em sai rồi anh Du, đừng tức giận ~”

Sau đó, cậu ta nói: “Anh Du, lần trước tớ đã nghĩ rồi, nhưng mà có phải tuyến lệ của cậu gặp chuyện rồi không?”

Ti Du nhíu mày: “Có ý gì?”

“Cậu lớn như vậy rồi mà không khóc được mấy lần, lúc này mới chỉ hai ngày ngắn ngủi, cậu đã khóc hai lần rồi!”

Tạ Hoàn phân tích nói: “Tớ nhớ có một bệnh gọi là không kiềm chế được nước mắt. Cậu sẽ không bị bệnh này đấy chứ?”

Ti Du buồn bực nói: “Cũng không phải thế, nếu không do bố của cậu thì làm sao tôi có thể bị người ta đánh đến khóc được?”

“Thật sao?” Một giọng lạnh nhạt, khinh bỉ truyền đến từ phía sau.

Sắc mặt của Ti Du với Tạ Hoàn trầm xuống, người đi lên từ phía sau hai người rồi đúng sánh vai với Ti Du.

“Để anh đây nhìn xem cậu khóc thật hay khóc giả?” Thẩm Ngộ Bắc cười, nghiêng đầu đến xem Ti Du.

Con mắt của Ti Du đã không còn đỏ, vì lẽ đó cũng không sợ đối diện với anh ta.

Cậu nghiêng đầu nhìn Thẩm Ngộ Bắc, cười lạnh nói: “Làm cậu thất vọng rồi, ông đây không những không khóc còn nghĩ lầm sau đánh cho cậu khóc đấy.”

Thẩm Ngộ Bắc nhìn kỹ đôi mắt cậu một chút, trong đầu lại hiện lên gương mặt rơi đầy nước mắt của cậu.

Nói thật, hình ảnh đó thật sự rất đẹp, nước mắt chảy trên gương mặt mang bao nhiêu vết thương của thiếu niên lại vừa yếu đuối vừa nguy hiểm.

Buổi trưa này, anh ta cứ suy nghĩ đến chuyện đó, làm sau giờ học anh ta vội vàng chạy đến xem Ti Du.

Chỉ đáng tiếc là hiện tại, dáng vẻ của Ti Du đã trở về tức giận nghiến răng mắng người khiến Thẩm Ngộ Bắc tiếc nuối vô cùng.

Sau khi Ti Du quẳng những lời hung ác này xuống, cuối cùng cũng không chia cho anh ta một chút ánh nhìn nào.

Thẩm Ngộ Bắc đi cùng với họ một lúc, sau khi đến cổng, Ti Du với Tạ Hoàn lập tức lên xe của bố Tạ.

Nếu là lúc trước thì họ còn muốn ở ngoài chơi một lúc mới về, nhưng tin tức cậu chơi bóng bị thương đã truyền đến người nhà, bố Tạ lập tức chạy đến đón hai người họ.

Hai người họ không bị thương gì, Tạ Hoàn chỉ bị sưng đầu gối, không tổn thương vào phần xương.

Vết thương trên mặt Ti Du cũng khá rõ ràng, còn dán vào băng gạc nhìn hơi nghiêm trọng, nhưng cậu cảm thấy đau thật hay không mà chỉ đặt mông ngồi xuống vững vàng.

Bố Tạ hỏi hai người họ cả đường về, xác định hai người không bị vết thương nào nặng mới yên tâm.

Có điều nghĩ cũng vậy, mấy thiếu niên choai choai chơi bóng bị thương nặng đến đâu cũng không đến mức quá nghiêm trọng, dính dáng đến chỗ nào được chứ?

Sau khi về đến nhà, Ti Du mới hậu tri hậu giác phát hiện.

Ngày hôm nay, bố mẹ đã đi công tác, dì giúp việc với các chú trong nhà đều sẽ về nhà vào buổi tối nay.

Vậy tối nay trong nhà, không phải chỉ còn mình cậu với Ti Nguy Lâu sao?

Ngẫm lại đã thấy nghẹt thở!

Ti Du hít một ngụm khí lạnh, có điều vừa nghĩ đến cậu ở trong nhà này cũng đã mười bảy năm rồi, còn sợ gì một tên Ti Nguy Lâu mới tới một hai hôm chứ? - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

“Tiểu Du về rồi à?” Dì Chu ở trong phòng bếp nhiệt tình nói: “Mau tới ăn cơm đi, ngày hôm nay dì nấu canh cá cho các cháu đấy.”

Ti Du: “Vâng, dì để cháu thay quần áo khác đã.”

Cậu liếc nhìn lên giá để giày, bên trong có thêm một đôi giày chơi bóng. Xem ra Ti Nguy Lâu đã trở về rồi.

Cậu không muốn ăn cơm với Ti Nguy Lâu, sợ tiêu hóa không được, vì lẽ đó đành cố ý bận việc một chốc lát, tắm rửa sạch sẽ mới xuống lầu.

Quả nhiên, Ti Nguy Lâu đã ăn cơm xong về phòng mình rồi.

Ti Du thở phào nhẹ nhõm, cười ha hả chào hỏi với dì Chu, sau đó hài lòng ăn canh cá nóng hỏi và rau xào trên bàn.

Trở về phòng, cậu mở máy tính ra đánh hai trận game, luôn cảm thấy hình như mình đã quên chút gì đó.

Tầm mắt của cậu liếc ra bên cửa sổ, sau đó lại thấy đồng phục học sinh mình tiện tay vứt trên ghế salông! - From #tyt

“Mẹ, sao mình quên mất chuyện này chứ!” Ti Du sầu não.

Cậu đứng dậy móc quần áo lên tủ treo.

Cậu có ba bộ đồng phục học sinh, có thể đổi tới đổi lui.

Còn có một bộ cậu nhớ lúc ấy cầm lên mặc vào, lúc cậu không muốn thay thì chẳng quan tâm, cứ vứt thẳng vào trong tủ treo quần áo đến mốc meo.

Hiện tại, đưa cho Ti Nguy Lâu mặc cùng vừa vặn.

Mãi cho đến khi lật cả tủ quần áo lên tới trời, cậu mới moi một bộ đồng phục học sinh từ trong góc tủ quần áo.

Đồng phục học sinh bỏ trong túi nên đã bị ép thành nhiều nếp nhăn, Ti Du cũng không định ủi giúp anh.

Cậu mang theo túi lấy từ trong cặp xách một xấp thư tình buổi sáng mình lén trộn được, xách theo túi đi thẳng đến trước và gõ cửa phòng Ti Nguy Lâu.

Căn phòng này được cách âm, Ti Du sợ anh không nghe nên dùng sức gõ mạnh.

Lúc cậu chuẩn bị gõ lần thứ ba, cuối cùng cửa cũng mở ra.

Ti Nguy Lâu mặc một cái quần thụng dài màu đen, trên người mặc một cái áo ba lỗ, vai rộng eo hẹp lộ ra không chút che đậy bắp thịt căn đầy thon dài trên bắp tay.

Đặc biệt là cơ bụng của anh bị áo ba lỗ hơi siết ra tạo từng đường nét uốn khúc hiện dáng vẻ rõ ràng!

Dường như anh vừa mới tắm xong, trên người còn có hơi nước, quần và áo lót cũng như tiện tay tròng vào.

Tóc anh cũng chưa sấy, buông thõng trên đầu còn có giọt nước nhỏ xuống từ ngọn tóc.

Toàn bộ đều là tranh vẽ mỹ nam tắm rửa.

Ti Du: “…”

Xong đời rồi. Cậu cảm giác bản thân bị hạ thấp! Mọi phương diện mọi mặt trận đều thua!

Tại sao Ti Nguy Lâu có thể có cơ bụng chứ?

Tại sao, có người còn đẹp trai hơn cậu cả họ Ti như cậu chứ?

Mà, nếu như là cậu cả họ Ti “thật” thì còn có thể thông cảm, nhưng Ti Du là hàng giả nên không thể so sánh được.

Ánh mắt của Ti Du xoay hai vòng trên người Ti Nguy Lâu, vừa hâm mộ vừa tức giận, sắc mặt cũng thối đi.

“Đồng phục à?” Ti Nguy Lâu mở miệng hỏi.

Ti Du: “Ùm. Còn có những thư tình nữa, vốn đưa cho cậu trước đó, nhưng tạm thời tôi đã bảo quản giúp cậu một lúc.”

Ti Nguy Lâu nhướng mày, cầm lấy mấy thứ kia.

Ti Du muốn xoay người đi, chợt Ti Nguy Lâu lên tiếng: “Có phải thiếu mất một bức thư rồi không? Cái trong túi đồng phục của tôi đâu?”

“?” Mặt Ti Du ngây ra chả hiểu cái mốc gì.

Đột nhiên, cậu nhớ tới lúc trước khi bản thân suýt ngã, hình như Ti Nguy Lâu có cầm một bức thư tình nhét vào trong túi đồng phục!

Ti Nguy Lâu vừa nhìn vẻ mặt của cậu cũng hiểu, giọng nhàn nhạt nói: “Làm mất với đồng phục rồi sao?”

“À…” Ti Du lúng túng không thôi: “Cái đó, tôi nhớ mình ném chỗ nào rồi, ngày mai tôi đi tìm lại.”

Ti Nguy Lâu cau mày nói: “Đã lâu như vậy rồi, nói không chừng nó đã bị xe rác kéo đi.”

Trong lúc nhất thời, Ti Du cũng không biết nên nói cái gì cho phải.

Dù thế nào cũng là tấm lòng thành của con gái người ta, coi như không bồi đắp được vậy cũng không có lý nào để thư tình theo nước mắt nước mũi của cậu đổ chung với rác.

“Sẽ không bị người khác nhặt được chứ?” Ti Nguy Lâu nhìn về phía Ti Du.

Ti Du trừng mắt không rõ hỏi: “Có… Không thể nào?”

Sau hai mươi phút.

Hai bóng người lén la lén lút đến một bên đống rác đổ của trường Trung học số một.

App TYT & Euphoria Team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play