Đinh Anh trở về, trong lòng cảm thấy bối rối về chuyện lúc chiều. Với tay sang cầm lấy cây sáo trúc trên bàn, mân mê một lúc rồi tự thấy lúng túng khó xử. Nàng biết tuy nàng là một Dung hoa thất sủng, chưa từng được hầu ngủ, nhưng nàng vẫn là người của hoàng đế, nghĩ đến người khác là không thể, với vị Vương gia đó càng không có tương lai? Thật là: Chẳng gặp thì thôi, gặp nhau sao để nỗi sầu tương tư. Đang nghĩ đến đây chợt nhớ lại lời Nguyễn Khắc Phục nói: “Hoàng cung thâm sâu như biển”, trong long cảm thấy bức bội liền ném mạnh cây sáo trúc xuống nghe "bộp" một tiếng. Thu Hằng ở ngoài nghe thấy tiếng liền bưng một bát canh sâm vào nói: "Người uống bát canh sâm này rồi đi nghỉ cho sớm".

Nàng uống một hơi cạn sạch, trong lòng vẫn không yên, nhìn vẩn vơ xung quanh thì thấy nước sơn hồng trên bàn loang lổ bong ra từng mảng, thuận miệng hỏi: “Nước sơn trên bàn bị tróc ra, sao người ở nội vụ phủ còn chưa tới sửa.”

Trên mặt Thu Hằng lộ vẻ hơi ngượng nghịu: “ Trần Lâm đã đi rồi, vài ngày nữa thợ mới tới.”

Nàng gật đầu: “Trong cung nhiều chuyện, chắc bọn họ bận quá nên chậm mất mấy ngày thôi.”

Vừa lúc đó Xuân Bích ở ngoài cùng Thanh Liên nói nhỏ với nhau: “Sao Trần Lâm đi về xong mặt mày bí xị vậy?”

Thanh Liên hừ một tiếng, nói: “Đi đến nội vụ phủ bị chúng coi không ra gì cả.”

Xuân Bích ngạc nhiên nói: “Chỉ là chút sơn bàn mà chạy đến mấy lần mà vẫn không được sao?

“Cô hiểu được cái gì chứ?” Giọng nói Thanh Liên giận dữ nói: “Bọn chúng thấy Anh Dung hoa bệnh lâu ngày, không được sủng ái, nên đối xử rất là tệ, còn dám to nhỏ nói xấu!”

Thu Hằng ở trong cũng nghe thế, cau mày muốn đi ra ngoài. Nhưng thấy nàng ra hiệu im lặng nên đứng yên.

Nghe thấy Xuân Bích hung dữ nói: “Đám khốn kiếp ở Nội vụ phủ dám không coi người trên ra gì à? Mùa đông thì cắt xén phần than, nếu không phải Trang tần tặng than thì chúng ta phải chịu rét rồi. Bây giờ ngày càng quá quắt, ngay cả cái bàn cũng không chịu sửa sao!”

Trần Lâm thấy 2 người nói chuyện vội la lên: “Nhỏ giọng chút, đừng để Dung hoa nghe xong lại đau lòng.”

Xuân Bích vội nhỏ tiếng xuống, lo lắng nói: “Vậy sao được chứ? Cuộc sống sau này còn dài, chúng ta thân là kẻ hầu chịu thiệt cũng không sao, nhưng tiểu thư …. còn đang bệnh, sao chịu được chứ. Tên tổng quản Lý Toàn ỷ mình là họ hàng xa Nguyên Phi thì có thể ngông cuồng ngang ngược như thế à!”

Trần Lâm nói: "Bà chị của nàng ơi, chịu đựng chút đi! Để Dung hoa biết trong lòng sẽ không thoải mái.“

Hai người nói nhau một hồi rồi rời đi. Lòng nàng hơi bị kích động, vừa cảm động vừa khó chịu, trên mặt cũng làm bộ như chưa nghe thấy, chỉ thản nhiên nói: “Nếu Nội phụ vủ bận thì cứ để vậy mà dùng đi, chuyện cũng chẳng có gì.”

Thu Hằng thấp giọng đáp: “Dạ”

Nàng ngẩng đầu nhìn nói thêm: “Những chuyện này coi như ta chưa từng nghe, cô đừng để ý mà ra ngoài mắng bọn họ.” đoạn thở dài một hơi nói: “Đi theo ta, các người chịu thiệt thòi không ít rồi.”

Thu Hằng cuống quít quỳ xuống, vội vàng xúc động nói: “Người nói như vậy thà giết nô tỳ đi. Nô tỳ quyết theo người đến cùng.”

Nàng đỡ cô lên, thở dài:“Người trong hậu cung luôn nịnh nọt kẻ quyền thế là chuyện thường, bọn họ cần gì phải đem người bệnh tật không được sủng ái như ta để vào mắt. Chúng ta đành an phận sống qua ngày.”

Thu Hằng im lặng một lúc, trong mắt có giọt lệ, nói: “ Nếu người không bị bệnh, với nhan sắc và tài năng của người, chắc chắn không kém Nguyên phi.” Vừa dứt lời thì thần sắc cả kinh, biết mình đã lỡ mồm. Nàng bình tĩnh nói: “Số phận mỗi người đều được an bài, không cần phải cố cưỡng cầu.”

Sáng sớm hôm sau, trời bắt đầu mưa, lúc đầu chỉ tí tách từng giọt nhỏ, sau tầm tã cả ngày, ào ào như nước đổ, vô số dòng nước rớt xuống mái nhà chảy xuống hiên, cây cỏ tràn ngập nước, không khí lành lạnh lan tỏa.

Sau giờ ngọ, trời còn mưa lớn hơn nữa. Hoàng đế Nguyên Long lúc đó đang nghỉ ở điện Hội Anh, có Trần Tài nhân ở bên cạnh hầu hạ. Cô ta sau khi bị trách phạt, nhờ Nguyên phi nói giúp, lại quỳ ngoài tẩm điện rất lâu, nên vua cũng thương tình, xá tội cho mà vào hầu. Nguyên Long vẫn còn đang say ngủ, thì có tên tiểu thái giám bước vào, dường như định đánh thức, Trần Tài nhân nhìn thấy thế liền ngăn lại.

Tên kia đành nói nhỏ: "Hoàng thượng có dặn phải đánh thức ngài trước giờ Ngọ"

Trần Tài nhân vênh mặt lên quát nhỏ hắn: "Hoàng thượng vừa nghỉ ngơi, cứ để cho ngài ngủ. Có ta ở đây rồi ngươi không phải nhiều chuyện"

Bất chợt có vẻ nghe tiếng động, Nguyên Long khẽ trở mình, mở mắt hỏi: "Giờ này là giờ nào rồi?"

Tên kia bẩm: "Dạ, đã qua giờ Ngọ được một chốc"

Nguyên Long bật dậy, mắng: "Thật là hồ đồ, sao không đánh thức Trẫm. Chuẩn bị kiệu cho ta."

Trần Tài nhân quay qua nũng nịu nói: "Trời đang mưa lớn, Hoàng thượng hãy nghỉ lại thêm một chút nữa"

Nguyên Long không để ý đến nàng ta, vừa bước ra ngoài vừa nói: "Trẫm còn có việc, nàng hãy quay về cung đi."

Trong lúc đó, ở Mai Lan Viện, Đinh Anh nhìn sắc trời, lên tiếng: ”Thanh Liên, lấy dù cùng ta đi ra ngoài.”

Thanh Liên kinh ngạc nói: ” Tiểu thư, trời mưa lớn thế này cũng đi à?”

Thu Hằng đi lên khuyên nhủ: ”Mưa lớn lắm, không tốt cho sức khỏe.”

Nàng chỉ nói: ” Đi một chút sẽ trở lại.” Nếu không để ý lời bọn họ, Thanh Liên bất đắc dĩ nói: ” Tính tình tiểu thư chúng ta luôn như thế, nói một lần là đủ.” Rồi lấy dù lớn dìu nàng đi ra ngoài.

Kiệu của Hoàng đế đang đi trên đường, bỗng thấy Đinh Phúc hớt hơ hớt hải chạy theo gọi: "Hoàng thượng, hoàng thượng!"

Nguyên Long ra hiệu dừng lại, chờ hắn chạy đến nơi hỏi: "Có chuyện gì?" "Bẩm Hoàng thượng, Quốc thái mẫu cho vời ngài qua Cung Diên Thọ có chuyện".

Nguyên Long ngước lên nhìn trời, thấy vẫn đang mưa trắng xóa, ngẫm nghĩ một lát rồi truyền lệnh: "Đến Cung Diên Thọ"

Đinh Anh đi tới chỗ cây xích đu, bốn phía không có một bóng người, chỉ nghe thấy tiếng mưa khắp nơi. Nàng cúi đầu nhìn chiếc giày cùng gấu váy bị ướt nhẹp, thở dài một hơi, hóa ra hắn ta chưa đến. Bản thân nàng ngẫm lại thấy buồn cười, người ta đường đường là Vương gia, thời tiết xấu như thế phải ở trong vương phủ ngâm thơ đối ẩm, đang yên đang lành tự dưng chạy vào trong cung làm gì? Nàng chợt nghĩ có lẽ hôm qua lời hắn nói chỉ là câu bông đùa, chỉ có mình tưởng thật, cũng có lẽ hắn thật tình muốn thưởng thức khúc phổ với mình, nhưng ngại thời tiết này không có cách nào tiến cung. Đinh Anh miên man suy nghĩ một lúc, giữa trời mưa to lạnh lẽo này, Thanh Liên nhỏ giọng nói: ”Tiểu Thư, hay là chúng ta đi về trước.”

Nàng nhìn giọt mưa tí tách rơi không nói câu gì, Thanh Liên không dám nói nữa, nàng hơi nghiêng đầu, thấy cô ấy bị mưa làm ướt một bên bả vai, cả người hơi run rẩy,đành nói: ”Thôi chúng ta đi về vậy.”

Thanh Liên vội vàng đáp lại ” Vâng”, rồi đỡ nàng trở về. Thu Hằng thấy các nàng về, pha nước trà gừng nóng hổi cho nàng uống, nàng cũng bảo Thanh Liên đi thay quần áo ngay kẻo ốm.

Mưa đêm buồn chán, nàng ngồi trong buồng đánh đàn bài Vũ Lâm Lâm, nghe tiếng mưa ngoài cửa sổ, lại có chút kinh ngạc, động tác tay cũng bắt đầu chậm chạp, Xuân Bích bưng nước trái cây đi vào, đứng ở một bên nói: ” Tiểu thư đang đánh bài Sơn Cao à?”

Nàng lấy làm lạ, hỏi: ”Đây là Vũ Lâm Lâm mà?.”

Xuân Bích kinh ngạc nói: ”Tiểu thư tự mình nghe đi, đây mà là Vũ Lâm Lâm sao?”

Lòng nàng cả kinh, chẳng lẽ từ nãy giờ nàng đàn bài Sơn Cao sao? Tại sao nàng lại không biết nhỉ? Nàng gọi Thanh Liên đi vào, hỏi: ” Vừa rồi ta đàn khúc gì?”

Thanh Liên nói: ” Tiểu thư mới đàn khúc Sơn Cao mà! Nhưng lần này tiếng đàn có vẻ lạ, nghe rất chua xót, nghe như nỗi sầu tương tư."

Lòng nàng chợt thấy lạnh buốt, mãi mới nói: ” Đi lấy đàn hương đi.”

Thanh Liên đáp: ” Vâng.”

Xuân Bích nhỏ giọng nói: ”Tiểu thư phiền lòng sao?”

Nàng liếc mắt nhìn, nói: ”Ta mệt rồi, đi ngủ đây.”

Nàng nằm ở trên giường trằn trọc, không ngủ được. Đàn hương, dùng để an thần mà sao lòng nàng vẫn không thể yên lặng lại được? Sơn chi cao, nguyệt xuất tiểu. Nguyệt chỉ tiểu, hà kiều kiều. Ngã hữu sở tư tại viễn đạo. Nhất nhật bất kiến hề, ngã tâm tiễu tiễu. (Núi cao trăng lên nhỏ, trăng nhỏ sao lại sáng thế kia. Thương nhớ ta gửi trên đường xa. Một ngày không gặp, trong lòng không yên)

Tiếng đàn bộc lộ lòng người, đúng là lòng nàng có tâm sự. Chuyện này đối với nàng nguy hiểm đáng sợ dường nào. Hắn ta Thành vương, nàng là Anh Dung hoa, không thể nào đến được với nhau. Cho dù nàng thậm chí còn chưa từng hầu ngủ, nàng hiểu rằng, từ sau khi được ghi tên ở lần tuyển chọn, cả đời này nàng là người của Hoàng thượng. Nhưng nàng lại bận tâm đến em họ của Hoàng thượng, xảy ra chuyện gì chỉ có nàng là người sẽ phải chịu tội. Nàng xoay người ngồi dậy, lẳng lặng nhìn ngọn đuốc phát ánh sáng lờ mờ, âm thầm nghĩ, bắt đầu từ bây giờ, nếu thấy hắn thì nàng nhất định sẽ giữ khoảng cách với hắn.

Bên ngoài Diên Thọ Cung, Nguyên Long cũng đã nói chuyện với Quốc thái mẫu rồi, lập tức hối hả bảo Đinh Phúc: "Tới Ngự uyển, nhanh lên". Đến nơi, Nguyên Long lệnh cho Đinh Phúc chờ ở ngoài, rồi tự mình cầm ô vào trong. Không thấy ai, chờ một lúc lâu dưới mưa, thấy trời đã tối rồi đành quay ra truyền lệnh về điện Hội Anh. Rồi vì dầm mưa mà bị ốm mấy hôm.

Lại nói Đinh Anh, từ lúc hạ quyết tâm, nàng chưa ra ngoài lần nào. Ngay cả Ngọc My cũng mấy ngày không đến, nghe nói Hoàng thượng mắc mưa, bị cảm, phải hầu hạ. Lòng nàng biết thân thể Hoàng thượng khó chịu, Thành Vương nhất định sẽ tiến cung thăm bệnh, nên nàng không dám ra khỏi cửa cung, sợ gặp hắn lần nữa.

Nhưng mà trong lòng nàng cũng không chịu nổi, buồn bã mấy ngày, nghe nói Hoàng thượng hết bệnh rồi, các vị vương gia đại thần cũng đã trở về. Thế nên nàng mới yên tâm ra bên ngoài giải sầu một chút.

Mưa xuân đi qua, hoa cỏ tươi tốt, một đêm mà hoa nở rất nhiều.

Nàng sầu thảm, Thanh Liên nhìn sắc mặt nàng do dự, nói: ”Muội đẩy xích đu cho tiểu thư nhé.”

Vừa từ từ đẩy vài cái, chợt có nghe tiếng quát lớn của một người con gái ở phía sau: ”Người nào ở trên xích đu đó? Thấy Trần tài nhân mà còn không qua đây hành lễ!”

Nàng nghe thấy có người nói chuyện với mình như vậy, hạ xích đu xuống nhìn sang. Thấy một người con gái dáng thon dài, mặc trang phục phi tần, đầu đội châu ngọc đứng dưới gốc cây, vẻ mặt kiêu căng. Bên cạnh còn có cô cung nữ đang chỉ ngón tay vào người các nàng gọi: ”Còn không lại đây, nói ngươi đó.” Nàng nhất thời tức giận, vẫn ráng nhịn, nghiêm mặt mỉm cười, Thanh Liên nhíu mày nói: ”Chủ ta là Anh Dung hoa ở Mai Lan Viện.”

Ánh mắt cung nữ kia hơi rụt rè, đánh giá nàng vài lần, thấy nàng mặc y phục mộc mạc, làm như không tin, chỉ nhìn chủ nó. Trần tài nhân che miệng cười nói: ”Trong cung còn có Anh Dung hoa à? Sao ta chưa từng nghe qua?”

Ả cung nữ kia cố nhớ lại cái gì đó, một lúc lâu nói: ”Đúng là vị Dung hoa ở Mai Lan Viện, chỉ là bị bệnh lâu ngày nên ít ra ngoài.”

Ánh mắt Trần tài nhân chợt thấp xuống, tiến đến gần nói: ”Ra mắt Anh Dung hoa.” Thái độ rất vô lễ. Nàng thản nhiên cười nói: ”Chào Trần tài nhân. Sao lại có nhã hứng ra ngoài đi dạo vậy?”

Khóe mắt Trần tài nhân hơi giật, khinh miệt nói: ”Em còn phải hầu hạ Hoàng thượng, không rảnh như chị!” Ngừng lại, nói tiếp: ”Em khuyên chị một câu, thân thể chị bị bệnh thì đừng nên ra ngoài, tránh lây bệnh cho người khác.” Nói xong đắc ý cười. Đinh Anh giận dữ lắm, ngay cả Thanh Liên cũng dựng thẳng lông mi lên.

Nàng ngân nga nói: ”Cám ơn em quan tâm, chị hiểu rõ. Nhưng chị cũng có chuyện muốn nói cho em biết.”

Ả “a” một tiếng, dừng cước bộ kiêu căng nhìn nàng: ”Chẳng hay chị có gì dạy bảo?”

Nàng cười nói: ”Nghe nói từ trước nay Hoàng thượng thích người kính trên nhường dưới. Nhưng lúc nãy em hành lễ với ta không đúng, chắc là vẫn chưa quen thuộc lễ nghi trong cung. Hay ta bảo thị nữ Thanh Liên của ta làm mẫu một chút.” Nói xong, liếc mắt Thanh Liên một cái.

Thanh Liên lập tức hiểu, nhìn Trần tài nhân nói: ”Mời Tài nhân nhìn.” Dứt lời, hướng về phía nàng nàng quỳ gối, chắp tay hành lễ, cúi đầu nói: ”Trần tài nhân tham kiến Anh Dung hoa, Anh Dung hoa vạn phúc.”

Nàng mỉm cười: ” Thường nghe trong cung, em có tiếng là thông minh, nhất định học xong đã hiểu, mời em làm giống mẫu Thanh Liên hành lễ với ta lần nữa đi.”

Trần tài nhân nghe xong lời này, tức giận đến méo miệng, lạnh lùng nói: ”Ngươi là Dung hoa vô sủng, dám bảo ta cung kính hành lẽ với ngươi à, ngươi cũng xứng sao?”

Cung nữ bên người ả vội vàng kéo tay áo ả nói: ” …. địa vị Anh Dung hoa đúng là ở trên người, hay là …”

Trần tài nhân thẹn quá hóa giận, cho một bạt tai trên mặt cung nữ kia, cung nữ nhất thời lui về sau hai bước, ả mắng: ” Đồ ăn cây táo rào cây sung! Nhát như thỏ đế, chẳng được tích sự gì.” Lại quay ra nhìn nàng cười lạnh: ”Anh Dung hoa không nghĩ đến luận địa vị có thể định tôn ti trật tự thật chứ? Hoàng thượng sủng ái ai thì địa vị người đó cao, nếu không địa vị có cao tới đâu cũng chỉ là thân hèn hém mà thôi! Huống chi ngươi chỉ hơn ta một chút mà thôi, dựa vào cái gì dám sai khiến ta?”

Vừa khéo lúc đó Nguyên Long sau khi khỏi ốm cũng tìm đến Ngự uyển, đã đứng đằng sau nghe hết chuyện, đến đây thì không thể không lên tiếng, cất giọng lạnh lùng nói: ”Nếu trẫm ra lệnh bắt người phải hành lễ với Anh Dung hoa thì sao?”

Đinh Anh nghe tiếng nhìn lại, té ra khuôn mặt quen thuộc, trong lòng nhất thời hỗn loạn, cả người lúc nóng lúc lạnh. Nàng không dám tin, trong thiên hạ ngoài người đó ra còn có ai dám tự xưng “trẫm”.

Vẻ mặt Trần tài nhân đột nhiên thay đổi, cuống quít cùng cung nữ quỳ trên mặt đất, kính cẩn nói: ”Hoàng thượng thánh an.”

Nguyên Long gật gật đầu, cũng không kêu ả đứng lên, ả thật cẩn thận hỏi: “Sao Hoàng Thượng tới chỗ này?”

”Vậy ngươi tới đây làm gì?”

Trần tài nhân khiếp sợ nói: “Thần thiếp nghe nói gần đây Hoàng Thượng hay tới nơi này giải sầu, chắc phong cảnh nhất định rất đẹp, cho nên cũng lại đây thưởng thức.”

Nguyên Long mỉm cười, mỉa mai nói: “Lời này không thật thà rồi.”

Trần tài nhân thấy trên mặt Nguyên Long mang ý cười, cũng không suy nghĩ sâu xa, nịnh nọt nói: “Thần thiếp nghĩ muốn làm bạn với Hoàng Thượng.”

Nguyên Long bất chợt ánh mắc sắc lên nói: “Ai cho ngươi biết hành tung của Trẫm?”

Trần tài nhân cảm thấy có gì không đúng, thân mình run lên, lập tức cúi đầu không không nói.

Nguyên Long nhìn sang Đinh Anh mỉm cười, thấy nàng chỉ bất động nhìn hắn không nói. Dưới tình thế cấp bách, Thanh Liên vội đỡ cánh tay nàng xuống, nàng mới tỉnh lại, vội quỳ xuống, nói: ”Thần thiếp Đinh Anh tham kiến Hoàng Thượng, Cung thỉnh hoàng thượng thánh an.” Thanh Liên cũng vội vàng khấu đầu.

Nguyên Long lại gần dùng hai tay từ từ nâng nàng dậy, ôn tồn nói: “Bệnh nàng chưa khỏi hẳn, mau đứng lên đi.” rồi ghé sát vào bên tai nàng thấp giọng nói:“Hôm ấy trẫm lỡ hẹn, là do có việc gấp, không phải cố ý.”

Nàng đỏ mặt nói: “Thần thiếp không dám.”

“Đã nhiều ngày nay ta thường ở nơi này chờ nàng, sao không thấy nàng ra?”

Nàng vội la lên: “Hoàng Thượng.” Một bên nháy mắt nhìn Trần tài nhân, ám chỉ Hoàng thượng rằng còn có người bên ngoài ở đây.

Nguyên Long bảo Thanh Liên đứng lên, nói: ”Dìu chủ nhà người, thân thể nàng ấy còn yếu. Đoạn đổi sắc mặt nhìn sang tài nhân đang quý gối trên mặt đất, chậm rãi nói: ”Ngươi vẫn chứng nào tật nấy.”

Trần tài nhân nghe thấy hai người nói chuyện rất thân thiết, vô cùng hoảng sợ, trên trán lấm tấm mồ hồi chảy ròng ròng, nay nghe giọng Hoàng thượng uy nghiêm, bước quỳ 2 bước, kéo góc áo Hoàng thượng khóc: ”Hoàng Thượng, thần thiếp biết sai rồi. Hôm nay thần thiếp hồ đồ mới gây sự với Anh Dung Hoa, xin để thiếp chịu tội với chị ấy, xin Hoàng Thượng tha thứ lần này.”

Nguyên Long chán ghét nhìn ả một cái, không trả lời, Trần tài nhân thấy chuyện rất xấu, dập đầu trước mặt nàng khóc nói: “Em hôm nay không hiểu chuyện nên phạm lỗi với chị, xin chị tha thứ.”

Đinh Anh liếc mắt nhìn Trần tài nhân một cái. Nàng thấy Ả ta tóc tai bù xù, khóc chật vật, không khỏi động lòng, đẩy tay Thanh Liên ra đi đến trước mặt Hoàng thượng nhỏ giọng nói: “Biết sai có thể sửa là điều tốt. Thần thiếp nghĩ Trần tài nhân là thật tâm biết sai rồi, mong Hoàng Thượng tha cho nàng ta.”

Nguyên Long nguội giọng nói: “ Vì Anh Dung hoa cầu xin cho ngươi, trẫm cũng không tiện làm mất mặt nàng ấy. Nhưng ngươi càng ngày thật càng đáng ghét!” Nguyên Long vẫy tay gọi Đinh Phúc cùng đám hầu cận đang đứng đằng xa lại hành lễ với Đinh Anh rồi nhíu mày nói: ”Đinh Phúc, giáng Trần thị xuống làm Mỹ nhân, dọn đến chỗ nào khuất mắt Trẫm.” Đinh Phúc cúi đầu “dạ.”, đang muốn xoay người đi xuống, Hoàng thượng liếc mắt Trần tài nhân một cái, nói: ”Khoan đã. Ngươi không phải nói địa vị Anh Dung hoa chỉ cao hơn ngươi một chút sao? Đinh Phúc, truyền chỉ, Anh Dung hoa sắc phong lên Tần vị, tước Tu Dung, giữ nguyên phong hiệu Anh.”

Đinh Phúc hoảng sợ, sắc mặt khó xử nói: ”Hoàng thượng, Anh Dung hoa chưa hầu ngủ, chưa thể sắc phong, chuyện này sợ không đúng cung quy.”

Nguyên Long nhíu máy gắt hắn: ”Ngươi càng ngày càng lớn mật, chỉ lệnh của Trẫm mà cũng dám hỏi.”

Đinh Phúc khiếp sợ, khấu đầu rồi vội đưa Trần thị đi và truyền chỉ.

Nguyên Long cười dài nhìn Đinh Anh: ”Vui mừng quá hay sao? mà ngay cả tạ ơn cũng quên.”

Nàng quỳ xuống nghiêm mặt nói: ”Một là thần thiếp vô công với xã tắc, hai là không giúp gì cho long mạch, ba là chưa hầu hạ hoàng thượng, không dám nhận sắc phong.”

Nguyên Long cười nói: ”Trẫm nói nàng được là được, đừng quỳ nữa, đứng lên đi.”

Nguyên Long nắm tay nàng nói: ”Ngày ấy trẫm vốn đã đến đây, nhưng Quốc thái mẫu đột nhiên truyền đến có việc, khi quay lại thì đã muộn, kết quả mắc mưa bị cảm mất mấy ngày.”

Nàng nghe vậy đột nhiên cuống quýt hỏi:” Hoàng Thượng khỏe chưa?” Nói xong nàng cảm thầy mình ngu xuẩn, chẳng phải hắn đang khỏe mạnh đứng trước mặt đây hay sao, không khỏi đỏ mặt, thấp giọng nói: ”Thiếp thật ngu dốt.”

Nguyên Long cười, giải thích: ”Sau trẫm lại nghĩ, trời mưa lớn như này, nàng đang bệnh cũng không thể đi ra ngoài.”

Giọng nói nàng hầu như không thể nghe thấy: ”Thần thiếp cũng không lỡ hẹn.”

Ánh mắt Nguyên Long sáng ngời, vui vẻ nói: ” Thật sao? Vậy nàng có bị mắc mưa, thân thể bị ốm không?

Đinh Anh vừa vui mừng vừa thổn thức, dường như bao nỗi niềm chất chứa được tiêu tan hết, nói: ”Đa tạ Hoàng thượng quan tâm. Thần thiếp chỉ dính một ít mưa, không sao đâu ạ.”

Đầu nàng cúi xuống muốn thấp hơn cả ngực, hình thêu cọ vào hơi ngứa, ngón tay cái Nguyên Long đeo một chiếc nhẫn thúy ngọc, bốn ngón tay còn lại nâng cằm nàng lên, chỉ thấy mắt Nguyên Long mắt lạnh, nhìn thẳng vào mắt nàng. Tim nàng đập loạn nhịp, gò má có chút hồng e lệ kiều diễm, không tự chủ được nhẹ giọng nói:” Hoàng thượng sao lại gạt thiếp?”

Miệng Nguyên Long nhếch lên, dáng vẻ càng thêm hớn hở: ”Nếu trẫm sớm nói ra, chẳng phải nàng đã bị sợ tới mức thành phi tần nhút nhát. Sao dám cùng trẫm thổi sáo ngắm hoa, phiêu diêu tự tại?

Nàng cúi đầu nhìn một góc váy đỏ thẫm dưới chân, mặt đỏ tía tai đáp: “Thiếp ngu dốt, không nhận ra được.”

Nguyên Long hả dạ nói: ” Trẫm cố tình giấu nàng, làm sao nàng biết được. Chỉ khổ cho Nguyên Sơ, thường bị trẫm triệu tiến cung.”

Đột nhiên Nguyên Long nắm chặt tay nàng, hỏi: ”Sao tay lạnh như vậy? Là do gió lạnh à?”

Nàng vội nói: ” Thiếp không lạnh.”

Nguyên Long ồ một tiếng: ”Nàng đi cũng đã lâu, trẫm đưa nàng về.”

Đinh Anh căng thẳng suýt nữa nói ”Không cần”. Bỗng Nguyên Long chặn ngang hông, ôm lấy nàng, nàng sợ hãi kêu lên một tiếng, theo bản năng hai tay ôm lấy hắn. Nguyên Long cười nói: ”Đi bộ hơi mệt, trẫm bồng nàng về nhé.”

Nàng cực kì sợ hãi, không dám phản ứng, cả người cứng đờ, chỉ nói: ”Sao có thể thế được, người khác nhìn vào sẽ dị nghị mất.”

Nguyên Long lại cười nói: ”Trẫm chăm sóc người con gái Trâm yêu thích, có gì mà phải ngại.”

Nàng mắc cỡ không dám nói nữa không thể làm gì khác hơn là thuận theo, kệ Nguyên Long bồng nàng về cung. Nàng dựa gần, kề sát trong ngực Nguyên Long, hai tay vòng qua cổ hắn, trên người Hoàng thượng phảng phất hương thơm lạ, dù hương cực mỏng nhưng như từ trong xương cốt tỏa ra. Thái giám cung nữ trên đường thấy tình cảnh này cuống quít quỳ trên mặt đất cung kính hô ”Hoàng thượng vạn tuế.” Tất cả cúi đầu không dám giương mắt lên, chỉ dám lén nhìn khi Hoàng thượng đã bước qua. Nguyên Long bước chân không nhanh không chậm, tiếng gió thổi mơ hồ nghe qua tai như tiếng sáo thổi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play