Thế lực của Nguyên phi lại khởi phát trở dậy, cũng may thế của Ngọc My lúc này cũng đang mạnh. Nguyên Long vẫn thường đến chỗ nàng, tuy vậy trong lòng nàng không khỏi vẫn còn nhiều phiền não.
Ban ngày càng lúc càng trở nên dài. Sau giờ ngọ oi bức vô cùng, mặt trời nắng gay gắt, ánh nắng chiếu lên gạch trên mặt đất sáng choang chói mắt, một chút gió cũng không có. Toàn bộ Mai Lan viện đều đóng cửa kín mít, màn trúc buông xuống, tĩnh lặng mát mẻ.
Nàng mơ màng nghiêng người dựa trên sạp hóng mát, nửa tỉnh nửa mê. Con ngươi nửa khép thiếp ngủ đi. Tiếng ve từ xa vọng lại, khiến người buồn ngủ cũng không thể ngủ yên. Nàng bực tức vỗ một cái lên chiếu, bực tức nói: “Đi sai người đuổi hết đám ve kêu điếc tai này đi.” Bất chợt nghe thấy tiếng Thu Hằng chào: "Trịnh tài nhân đến thăm nương nương à?"
Rồi chợt nghe thấy tiếng Lệ Dung vừa khóc to vừa chạy vào, nàng cả kinh, quay lại nhìn thấy cô ấy trên mặt đẫm nước mắt, dáng vẻ kinh hoảng, dường như đã gặp đại biến gì. Nàng vội đỡ Lệ Dung nói: "Có chuyện gì mà ra nông nỗi này, ngồi xuống đây trước đã"
Cô ấy không ngồi mà quỳ sụp xuống, nghẹn ngào nói trong nước mắt: "Xin chị cứu mạng cha em"
Nàng cố gắng giúp cô ấy bình tĩnh, bảo Thanh Liên mang chén trà đến cho Lệ Dung uống cho định thần lại, rồi mới nói: "Em nói rõ mọi chuyện xem nào? Vì sao bác lại bị bắt giam?"
Lệ Dung uống ngụm trà, lấy một hơi rồi nói: "Em nhận được thư nhà, nói cha em phụng lệnh cùng với quan Tổng quản vệ Nam Sách là đại nhân Trịnh Khả đi thu gom quân lương chuẩn bị cho việc dẹp man tặc ở châu Ninh Viễn. Ai ngờ mấy kẻ ở bộ Binh, sau khi nhận được lương chuyển về, liền tham lam ăn chặn, đổi gạo tốt thành gạo xấu, việc bị vỡ lở, chúng đổ hết tội cho cha em. Quan Đại tư đồ hạ lệnh bắt cả cha em và đại nhân Trịnh Khả, còn muốn trảm quyết nữa..." Nói đến đây lại nghẹ ngào, nước mắt lăn dài.
Nàng vừa nghe vừa lấy khăn tay lau nước mắt cho cô ấy, an ủi: "Em cứ bình tĩnh, để ta gọi chị Ngọc My sang đây cùng bàn xem có cách nào không."
Lát sau Ngọc My đến, vừa thấy, Lệ Dung đã lại quỳ xuống hướng về cô ấy khóc lóc thảm thiết. Nàng trên mặt phiền muộn, đỡ cô ấy đứng lên, quay sang Ngọc My nói: "Nhà Lệ Dung xảy ra chuyện thế này, đương nhiên chúng ta phải nghĩ cách. Chỉ là việc quân quốc triều chính, chúng ta chưa chắc xen vào được."
Lệ Dung lại nước mắt ngắn dài nói: "Đa tạ hai chị, ơn này suốt đời cả nhà em không dám quên..." Nàng và Ngọc My cũng không cầm được, nước mắt cũng lăn dài trên má, ba chị em ôm nhau mà khóc.
Ngọc My từ Mai Lan viện về, đi qua điện Cần Chính thì dừng lại, đã thấy Đinh Phúc từ bên trong sân điện lật đật chạy ra hỏi nàng: "Kìa Trang tần nương nương, người đang có long duệ, sao lại đi ra giữa trời nắng thế này?"
Ngọc My hỏi ông ta: "Hoàng thượng có ở trong không?"
"Dạ có, nhưng Hoàng thượng đang bàn chính sự với các đại thần, nương nương hãy chờ một lát"
Đinh Anh an ủi Lệ Dung suốt nửa ngày, rồi mới cho cô ấy trở về. Nàng trong cung cũng thở ngắn than dài, đi ra đi vào chờ Nguyên Long đến để thăm dò tình hình, chẳng mấy chốc mà trời cũng đã tối. Nàng không chờ được nữa, bảo Thanh Liên: "Bưng theo cái hộp đựng bát canh hạt sen, đi cùng ta đến điện Cần Chính". Thanh Liên đi lấy rồi, cùng nàng rời khỏi Mai Lan viện, trên đường khẽ nói vào tai nàng: "Em nghe nói Trịnh tài nhân sau khi rời chỗ chúng ta đã chạy đến cầu xin Hoàng phi".
Nàng khẽ thở dài đáp: "Thôi thì có bệnh đành vái tứ phương. Cũng tội nghiệp cho cô ấy."
Hai nàng đến nơi, thấy Đinh Phúc đang đứng ở ngoài, bên trong điện yên lặng như tờ. Nàng khẽ hỏi hắn: "Hoàng thượng đang nghỉ bên trong à?"
Nguyên Long nhíu mi, ánh mặt kỳ lạ nhìn nàng: "Vậy là sao?"
Giờ nàng mới nói đến trọng điểm: "Hoàng thượng, người là cửu ngũ chí tôn. Người muốn thế nào thì kẻ dưới không thể không theo được. Như ván cờ này, người cảm thấy thua thì có thể xóa đi đánh lại, sao lại cứ phải nghe lời người khác?"
Chàng ngẫm nghĩ một lát, rồi nói: "Trẫm hiểu ý nàng. Trẫm biết việc này là do Lê Sát cố tình bầy ra để hại Trịnh Khả. Nhưng việc triều chính có nhiều chuyện nàng không hiểu. Năm xưa nếu không nhờ Lê Sát thì e trẫm cũng không thể ngồi lên hoàng vị này, hơn nữa ông ta nắm đại quyền, nhiều việc không thể nào không theo ý ông ta được."
Nàng khuyên nhủ chàng: "Thần thiếp không hiểu gì về chuyện triều chính, nhưng thần thiếp thiết nghĩ, hoàng thượng là minh quân, nay là tội hay oan ức thì người cứ cho tra xét kỹ càng, tin rằng là đạo lý như vậy thì quan Đại tư đồ cũng không thể nào không theo được."
Nguyên Long nắm chặt tay nàng, khẽ gật đầu.
Mấy hôm sau, Lệ Dung đến báo tin, hoàng thượng ban chỉ lệnh cho phụ thân của Ngọc My tra xét lại sự việc. Ngọc My vốn từ trước đã gửi thư về nhà, khuyên cô ấy cứ yên tâm.
Nàng cũng bớt lo âu, trưa hè nắng nóng nằm ngủ cho cung nữ quạt. Mơ mơ màng màng “Ưhm” một tiếng nói: “Mát quá, quạt mạnh thêm chút đi.”
Chỉ thấy phía sau có giọng cười. Nàng nghe được là giọng của Nguyên Long, lập tức xoay người ngồi dậy.
Nàng đang ngủ, tóc mai còn đang xõa xuống, một bên vạt áo cũng chưa chỉnh tề. Nghênh đón thánh giá bằng bộ dạng này thật mất mặt. Nhưng Nguyên Long chỉ mỉm cười: “Sao không ngủ tiếp đi.”. Nàng nuốn đứng dậy làm lễ, chàng cầm tay ép xuống, nói: “Chỉ có hai ta, không phải đa lễ.”
Nàng nhìn xung quanh nói: “Mọi người đâu hết rồi? Sao lại để Hoàng Thượng quạt?”
“Trẫm quạt cho nàng mát, thấy rất thích thú.” Nói đoạn dùng tay khẽ lau mồ hôi trên trán nàng nói: "Xem nàng kìa, đúng là sợ nóng, đi ngủ mà cũng đầm đìa thế này"
Bỗng nhiên cánh cửa “Két…” Một tiếng vang nhỏ, vạt váy xanh nhạt chớp lóe, chỉ thấy Xuân Bích xấu hổ thò người qua cánh cửa, trên tay là mấy bông sen trắng hồng bọc trong lá xanh, chắc là vừa hái về, không biết hoàng thượng ở trong, nên mới đường đột vậy.
Nàng vừa thấy là cô ấy, nghĩ đến mình còn đang ở trong lòng Nguyên Long, không khỏi cảm thấy xấu hổ. Xuân Bích thấy hai người, phịch một tiếng quỳ xuống trên đất, liên tục kêu: “Hoàng Thượng thứ lỗi, nô tỳ không có cố ý thất lễ!”
Nguyên Long từ tốn nói: “Không sao, cần làm gì thì cứ làm đi?” Rồi lại hỏi: “Ngươi là Xuân Bích à?”
Xuân Bích cuống quít gật gật đầu, đầu cúi thấp, nói khẽ: “Vâng. Nô tỳ là người hầu do nương nương mang từ nhà vào cung.”
Nàng cười, nói với cô ấy: “Để đồ xuống rồi lui đi.” Xuân Bích đáp lại “Vâng ạ”, đem cắm hoa ở trong bình, lặng lẽ khép cửa mà đi.
Nguyên Long nhìn nàng cười, nhẹ giọng tại bên tai nàng nói: “Đúng là chủ nào tớ đấy. Chủ là tuyệt sắc giai nhân, người hầu cũng xinh đẹp hơn người khác.”
Trong lòng nàng hơi chấn động, Xuân Bích dù sao cũng là em cùng cha khác mẹ với nàng, nên cũng có đôi chút giống nhau. Chẳng trách chàng lại để ý, đành phải giả vờ
liếc xéo Nguyên Long một cái, ra vẻ ghen tuông.
Chàng dường như hiểu ý, cười ha hả nhẹ nhàng cầm lấy tay của nàng, hướng tới bên miệng hôn nhẹ một cái. Nàng đỏ mặt, mỉm cười rúc đầu giấu mặt vào lòng chàng.
Chợt nhớ ra, hỏi nhỏ: “Giữa trưa nóng nực, hoàng thượng từ đâu qua đây?”
”Mới dùng bữa trưa với Nguyên phi, nhớ nàng nên đến.”
Nàng thấp giọng nói: “Anh nhi không dám nghĩ như vậy, chỉ là sau chuyện của Nguyễn thị cùng Phạm quý tần, thần thiếp không khỏi có chút kinh hãi.”
Chàng bùi ngùi nói: “Không sao, đã có trẫm ở đây. Trẫm cũng muốn phong nàng làm phi, giao chuyện hậu cung cho nàng. Nhưng nàng cũng mới vào cung chưa lâu, nên chưa thể được. Đành chờ khi có long duệ thì mới sắc phong được”
Nàng tựa vào trước ngực chàng, nhẹ nhàng nói: “Anh nhi không để ý đến tước vị, chỉ cần trong lòng người có thiếp là được rồi.”
Chàng nhìn thẳng vào đôi ngươi của nàng nói: “Trong lòng trẫm luôn luôn có nàng.” Chàng trầm giọng nói: “Phi tần hậu cung chẳng ai cho trẫm một chút an bình, chỉ khi ở cạnh nàng, trẫm mới thoải mái.”
Nàng áp tai vào ngực chàng, nghe rõ cả tiếng tim đập: “Thiếp biết.” Lặng một hồi, nàng hỏi: “Hoàng Thượng thăm chị Ngọc My chưa?”
“Trẫm có qua rồi, đã dặn dò ngự thiện phòng và thái y viện cẩn thận.”
“Chị Ngọc My có thai đúng là vất vả thật.”
Nguyên Long hôn một cái lên gương mặt nàng, thấp giọng cười nói: “Lo lắng cho người khác như thế. Khi nào thì nàng sinh cho trẫm một hoàng tử trắng trẻo mập mạp đây?"
Nàng khẽ đẩy chàng, lầu bầu nói: “Hoàng tử mới được sao, công chúa thì sao?”
“Chỉ cần là con của chúng ta trẫm đều thích…. Ưm, nàng đẩy trẫm làm cái gì?”
Nàng hơi dùng lực vùng vẫy, quần áo trên vai đã buông chảy xuống hai bên, lộ ra nửa vai trắng như tuyết, trên cánh tay đeo vòng ngọc càng tôn lên da thịt. Bờ môi của chàng nóng bỏng hôn lên ngay chỗ ấy.
Nàng hơi giẫy ra, thấp giọng nói: “Có người ở bên ngoài mà.”
Nguyên Long “Ưm” một tiếng:” Không ai dám vào nữa đâu”
Lời còn chưa dứt, nút áo đã bị cởi hơn phân nửa, bầu ngực trắng như tuyết lê của nàng đã lộ ra lấp ló sau lớp lụa mỏng, nàng chỉ cảm thấy tim đập càng ngày càng nhanh, nói: “Bây giờ là ban ngày…”