Sau khi Nguyên phi mất quyền quản lý, trong cung cũng ít những việc rắc rối hơn. Trước mắt tạm thời kẻ địch lớn nhất đang tạm thất thế, Đinh Anh với Ngọc My cũng yên tâm hơn. Sau khi cô ta cầu kiến Nguyên Long nhiều lần không được cũng không làm ầm ĩ nữa, ít ra ngoài hơn, đối với những lời to nhỏ châm chọc khiêu khích của các tần phi khác đều làm ngơ như không nghe không thấy.

Trời mấy hôm nay nắng nóng, nàng cũng không cố tình dậy sớm, sau khi dùng bữa sáng mới trang điểm lại một lần nữa xong cùng Xuân Bích chậm rãi đến tẩm điện của Nguyên Long. Hai nàng đang đi qua vườn thì chợt nghe được một tiếng “phập” trên đỉnh đầu, giật thót mình ngửa đầu lên thì thấy một cặp chim bị mũi tên xuyên qua rơi bộp xuống ngay trước chân nàng.

Đinh Anh vốn con nhà tướng, cung tên cũng chẳng phải là vật lạ với nàng. Trong lòng nàng không chút kinh hãi, cúi mắt xuống dò xét, thầm khen một tiếng xạ thủ! Loài chim này trông nhỏ bé, lại đang bay nhanh trên trời, vậy mà chỉ một mũi tên bắn xuyên qua hai con được, thì quả là tiễn pháp không tầm thường.

Xuân Bích cũng nhịn không được khen hay: “Bắn hay quá!”

Cách đó không xa, tiếng vỗ tay hoan hô như sấm dậy. Có tên hầu vội vã chạy tới lấy hai con chim kia, thấy nàng liền vội vàng làm lễ. Nàng không nhịn được liền hỏi: “Là hoàng thượng ở trong vườn săn bắn sao?”

Nội hầu kính cẩn đáp: “Thành vương tới, hoàng thượng đang cùng Vương gia luyện bắn.”

Nghe được ba chữ “Thành Vương”, nàng kìm lòng không được mà nhớ tới ngày xuân lúc gặp Nguyên Long lần đầu trong Ngự uyển chàng đã tự xưng là “Thành Vương”. Nghĩ đến đó, nàng không khỏi thấy vui sướng trong lòng. Nàng thấy cuối tên có hoa văn, mỉm cười nói: “Là thần tiễn của Hoàng thượng sao?”

Nội hầu kia cười nói: “Dạ, là Vương gia bắn. Hoàng thượng cũng rất khen ngợi!”

Nàng hơi sửng sốt, trước chỉ nghe thấy Thành Vương mê cầm kỳ thi họa, tính tình thích ẩn dật, không biết tài bắn cung tinh diệu như vậy, thật là không ngờ tới.

Nàng thuận miệng hỏi hắn: “Còn có ai khác không?”

“Lý Tiệp dư theo hầu thánh giá.”

Nàng gật gật đầu nói: “Mau đem về cho Vương gia đi. Bẩm báo với hoàng thượng là ta sẽ ra ngay.”

Hắn gật đầu thưa dạ và rời khỏi. Nàng thấy hắn đi hồi lâu, điều chỉnh tóc mai quần áo nói với Xuân Bích: “Chúng ta cũng đi qua đi.”

Vào đến giữa vườn, xa xa thấy có một vòng vây người đi theo hầu một bóng lưng cao to màu xanh sau ngọn cây xanh um tươi tốt. Trông người đó thư thái nhẹ nhàng, có vẻ ung dung thoát tục. Trong lòng nàng hiếu kỳ không khỏi nhìn thoáng qua vài lần.

Có nội thị nghênh đón bắt đầu nói: “Hoàng thượng ở điện Sơn Lam chờ nương nương.” Dứt lời dẫn nàng đi qua.

Điện Sơn Lam được xây cạnh hồ trong Hoàng cung. Bốn bề có hành lang bao quanh, màn trúc dày đặc buông xuống, không khí cực kỳ mát mẻ giữa mùa hè. Mới đến điện đã nghe được hơi nước giữa hồ mát lạnh và một hương trà thanh nhã. Quả nhiên nàng thấy Nguyên Long cùng Lý Tiệp dư ngồi đối diện nhau thưởng trà. Nguyên Long thấy nàng tới, cười nói: “Đã đến rồi à.”

nàng thi lễ xong, mỉm cười nói: “Hoàng thượng hôm nay trông rất sảng khoái. Người tìm được trà có hương vị tốt như vậy ở đâu thế?”

Nguyên Long ha hả cười: “Là Nguyên Sơ đã tốn rất nhiều công mới mua được nửa cân ‘Tuyết sơn trà’ này từ đám thương nhân người Ngô, đúng là trà mát cho mùa hè. Nàng cũng thử một chén đi.”

“Tuyết sơn trà” sinh trưởng trên ngọn núi hiểm trở ở phía Bắc nước Minh, rất khó hái được, lại tốn công mang xuống tận phương Nam không phải là đơn giản. Bởi vì quanh năm được nước tuyết tẩm bổ nên vị trà tươi mát lãnh liệt, cực kỳ khó có được, nên mua lại của bọn thương nhân Minh kia chắc là cũng không đơn giản.

“Vương gia chắc đã tốn nhiều tâm sức rồi.” nàng hướng về phía bốn phía vừa nhìn, nói: “Thần thiếp nghe nói hoàng thượng vừa mới cùng Vương gia săn bắn được rất nhiều chiến lợi phẩm, sao đảo mắt đã không thấy tăm hơi đâu.” nàng cố ý đùa với Nguyên Long: “Chắc là Vương gia nghe nói thần thiếp dung mạo xấu xí, sợ bị hù dọa nên né tránh.”

Nguyên Long bị nàng đùa thì cười không ngừng, chỉ vào nàng mà nói với Lý Tiệp dư: “Nàng xem Anh tần còn tự nhận xấu thì hóa ra trong hậu cung này của trẫm toàn là Chung vô diệm mất?”

Lý Tiệp dư sóng mắt di chuyển, dịu dàng cười yếu ớt, trong tay chỉ chậm rãi bóc một quả nho mà nói với nàng: “Vương gia vừa mới ở đây, nhưng tính người không thích ngồi yên một chỗ, đã lại xin đi rồi.” Dứt lời cô ta nhấc tay lột vỏ quả nho rồi đưa đến miệng Nguyên Long: “Khuôn mặt của em xinh đẹp động lòng người, lại khiêm tốn. Hoàng thượng đừng nghe em ấy nói đùa?”

Nguyên Long há miệng nuốt, cau mày cười: “Không sai không sai. Quả nhiên Khổng phu tử nói ‘Duy chỉ có phụ nữ và tiểu nhân là khó giáo dưỡng.”

Nàng lấy quạt che mặt lại, giả bộ tức giận nói: “Lời này thần thiếp nghe đã hiểu rõ, thần thiếp còn tệ hơn cả kẻ tiểu nhân nữa.” Dứt lời phẩy tay áo một cái nói: “Bên cạnh Hoàng thượng không nên có tiểu nhân, thần thiếp xin cáo lui vậy.”

Nguyên Long đứng dậy kéo lấy nàng và nói: “Nói nhiều vậy không thấy miệng khô à, đến đây, nếm thử ‘Tuyết sơn trà" này, coi như trẫm đền bù cho nàng.”

Lúc này nàng mới làm như vui vẻ lại: “Hoàng thượng đúng là mượn hoa dâng phật, lấy quà của Vương gia đền thần thiếp.”

Nguyên Long cười ha ha nói: “Hắn đã tặng cho trẫm, thì là đồ của trẫm rồi.” Lúc này ba người mới ngồi xuống cùng nhau thưởng trà.

Lý Tiệp dư nghe nàng cùng Nguyên Long đùa nghịch thì chỉ lẳng lặng mỉm cười. Một lúc sau mới từ từ nói: “Mùi trà thơm ngát vào miệng, làm cho tinh thần thật sảng khoái, xóa đi hết oi bức, thật phải đội ơn Vương gia hết sức.” Ngừng lại chút nhấp ngụm trà rồi nói tiếp: “Thần thiếp nghe nói hoàng thượng lúc đầu gặp Anh tần do không muốn làm em sợ liền mượn tên của Thành Vương để trò chuyện tâm đầu ý hợp nên mới thành nhân duyên hôm nay, quả nhiên là một đoạn giai thoại thiên cổ.”

Nghe được Lý Tiệp dư nói đến lần đầu nàng gặp Nguyên Long, trong lòng nàng ngượng ngùng, hai gò má đỏ ửng như ánh mặt trời tà. Nguyên Long đang cùng nàng ngồi đối diện với nhau, nhìn nhau đều cười không lên tiếng.

Bỗng nhiên nàng mơ hồ cảm thấy có gì không ổn. Tuy rằng việc nàng gặp Nguyên Long lần đầu trong cung có nhiều người nghe thấy, nhưng việc Nguyên Long mượn tên Thành Vương là chuyện nhỏ như vậy sao cô ta lại biết được. Nàng nhớ là chưa hề nói việc này cho ai biết. Nghĩ đến đó, trong lòng nàng không khỏi bất an.

Đang suy nghĩ, đột nhiên Lý Tiệp dư lại nói: “Nói như thế, Thành Vương là ông mai của hoàng thượng cùng Anh tần rồi, Hoàng thượng phải trọng thưởng cho ngài ấy mới phải. Huống chi ông mai này anh tuấn lỗi lạc, không biết trong triều có bao nhiêu tiểu thư con nhà quan không ngớt ái mộ hắn, ngày đêm cầu được nâng khăn sửa túi cho hắn. Nói vậy khi xưa Anh tần ở chốn khuê phong chắc cũng từng nghe nói về Thành Vương phải không?”

Nguyên Long nghe vậy ánh mắt chợt lóe lên, thoáng cái lại trở lại bộ dáng bình thường và nhìn sang nàng. Tuy rằng chỉ xảy ra trong chớp mắt, nhưng trong lòng của nàng đột nhiên chấn động, biết được tình hình không ổn liền vội vàng bình tĩnh nói: “Em trước khi vào cung đều ở trong khuê các, tiến cung không lâu sau lại ốm đau không ra ngoài, chưa từng được nghe thấy đại danh của Vương gia.” Dứt lời nhẹ đong đưa quạt, mở miệng cười nói: “Hoàng thượng phong lưu văn nhã, ngày đó không biết có dùng cách này để tiếp cận chị không?”

Mặc dù nàng ứng đối Lý Tiệp dư một cách chu toàn nhưng lại không ngừng âm thầm theo dõi thần sắc của Nguyên Long. Bộ dáng Nguyên Long thật ra vẫn như thường, không thấy biểu lộ gì khác lạ. Nàng đã tận lực thanh minh, chỉ hy vọng Nguyên Long không để ý lời cô ta mà gây hiềm nghi. Nếu như chàng thật sự nghi ngờ……trong lòng nàng hơi run run. Không, lúc đó chàng thường đợi nàng, chàng sẽ không nghi ngờ nàng đâu.

Lý Tiệp dư chỉ mỉm cười, cô ta bình thường lặng im bình thản mà lời nói lại nói sắc bén, quả thật tâm kế sâu xa. Cô ta nhìn sắc trời, đứng dậy cáo từ nói: “Thần thiếp không làm phiền Hoàng thượng nữa, tạ ơn Hoàng thượng đã ban cho trà ngon.”

Nguyên Long gật đầu nói: “Nàng về nghỉ ngơi đi.”

Cô ta đi rồi, giữa điện chỉ còn nàng cùng Nguyên Long, Xuân Bích cùng cung nhân đợi chờ ở ngoài điện. Trong không khí hơi lành lạnh, xa xa trên ngọn cây có tiếng ve vọng lại, trong lòng nàng bất giác phiền muộn.

Khóe miệng Nguyên Long ngưng cười, sai người lấy một cây đàn đi ra: “Chiếc đàn đó là vật yêu thích của Huệ thái phi, tiên đế năm xưa rất yêu thích bà. Trước khi nàng tới trẫm vốn định muốn nghe đàn một khúc, đáng tiếc Lý tiệp dư đó vốn vô duyên với cầm nghệ.”

Nàng nói: “Để thần thiếp mời Trang tần đến đàn cho Hoàng thượng.”

“Trang tần âm luật làn điệu tinh thông thành thạo hơn nàng, nhưng thiếu sự phóng khoáng bay bổng, mất đi phần hồn. Nàng đến gảy một bài đi.”

Nàng nói: “Như vậy thần thiếp xin gảy cho Hoàng thượng một bài.”

Nguyên Long nhìn nàng nói: “Được. Thưởng trà nghe đàn, ngồi ngắm mỹ nhân, quả nhiên là chuyện vui của đời người. Vậy đàn nửa bài ’sơn cao’ kia đi.”

Nàng theo lời khẽ vuốt dây đàn. Quả nhiên là đàn tốt nhất, âm sắc trong suốt như hạt trân châu lớn nhỏ leng keng rơi vào trong mâm ngọc. Nhưng lúc này lòng nàng không chuyên tâm, tâm tư không bình ổn, đàn nó quả thật là phí phạm.

Kết thúc một khúc, hoàng đế vỗ tay nói: “Quả nhiên đàn hay lắm.” Mắt hoàng đế sáng ngời nhìn gần mắt nàng, sau một lúc lâu mới nhàn nhạt cười, nói: “Anh nhi biết rõ ràng tình ý của trẫm. Chỉ là không biết tình ý của nàng đối với trẫm ra sao?”

Trong lòng nàng bỗng nhiên căng thẳng, quả nhiên là chàng hỏi như vậy. Cuối cùng chàng đã hỏi, nàng không được phép suy nghĩ nhiều, đứng lên đi tới trước mặt chàng, bình tĩnh quỳ xuống nói: “Người thần thiếp thấy là đang ở trước mặt thần thiếp không liên quan gì đến danh phận, xưng hô.”

Hoàng đế cũng không gọi nàng lên, chỉ không nhanh không chậm hỏi: “Thế nghĩa là sao?”

“Hoàng thượng mượn tên Thành Vương cùng thần thiếp nghe thổi sao trò chuyện, tuy Anh nhi mến mộ tài hoa của hoàng thượng, nhưng một lòng cho rằng ngài là Vương gia, cho nên lúc nào cũng cẩn trọng, cũng không dám thân cận. Sau khi hoàng thượng cho biết thân phận, chăm lo Anh nhi nhiều hơn, lại còn sủng ái. Hoàng thượng đối với Anh nhi cũng không phải như đối với các phi tần khác, Anh nhi đối hoàng thượng cũng không chỉ là quân thần chi lễ, mà có cả tình cảm phu thê.” Nói đến đây, nàng ngẩng đầu nhìn thoáng Nguyên Long, thấy thần sắc chàng rất xúc động mới yên tâm.

Nàng tiếp tục nói: “Nếu muốn biết tình cảm Anh nhi đối với hoàng thượng ra sao, Anh nhi nói là động lòng với hoàng thượng vì lúc bị Trần thị làm khó, người đã giúp thần thiếp. Anh nhi không muốn dính vào thị phi cùng người khác, lúc đó Anh nhi lúng túng chân tay không biết làm sao, Hoàng thượng giải nguy cho thần thiếp.Tuy rằng việc này đối với người chỉ là như trở bàn tay, nhưng Anh nhi cảm nhận chính là hoàng thượng đã cứu Anh nhi trong nguy khốn.”

Trong mắt Nguyên Long động tình tăng lên nhiều, bên môi càng ngày nụ cười càng hiện rõ, nhẹ nhàng ôm lấy nàng nói: “Trẫm chỉ thuận miệng hỏi một câu mà thôi!”

Nàng nhất định không chịu đứng lên: “Xin hoàng thượng để Anh nhi nói xong đã.” Thân thể dừng tại chỗ nói: “Anh nhi đáng tội chết, lời nói phạm thượng đã đi quá giới hạn, Anh nhi trong lòng kính trọng người là quân, nhưng càng ngưỡng mộ người như phu quân của Anh nhi.” Nói đến câu sau, giọng nàng đã nghẹn ngào, khóc không thành tiếng.

Nguyên Long đau lòng đem kéo nàng vào trong ngực, thương tiếc nói: “Trẫm làm sao không rõ tâm tư của nàng được, cho nên trẫm yêu quý nàng còn hơn cả các phi tần khác. Hôm nay là trẫm đa nghi, Anh nhi, nàng đừng trách trẫm.”

Nàng tựa vào ngực chàng, nhẹ giọng kêu hai chữ: “Lang quân.”

Chàng càng ôm nàng chặt hơn: “Anh nhi, là Trẫm sai rồi, nàng đừng để trong lòng.” Nước mắt nàng đã làm ướt long bào của chàng, nàng biết cơn nguy hiểm này đã qua.

Xuân Bích đi theo nàng trở lại cung, khi thấy nàng tư lự không vui bèn cẩn thận nói: “Tiểu thư đừng buồn. Hoàng thượng vẫn rất thích người.”

Khóe miệng nàng cong lên cười nhạt: “Hoàng thượng thật sự thích ta sao? Nếu là thực sự thích ta thì tại sao lại nghe lời dèm pha của ả Lý thị đó mà nghi ngờ ta?” Xuân Bích lặng lẽ không nói gì nữa, nàng nói tiếp: “Em cũng biết, hôm qua ta đã ngấp nghé cửa quỷ môn quan, phải vất vả lắm mới gạt bỏ được lòng nghi ngờ của hoàng thượng mà giữ được tính mạng này.”

Xuân Bích kinh hãi, lập tức quỳ xuống nói: “Tiểu thư tội gì phải nói thế?”

Nàng với tay kéo cô lên, buồn bã nói: “Lời ta vừa nói nếu có sơ suất một chút cũng bị dồn vào đường chết rồi. Em cho là hoàng thượng chỉ là thuận miệng tự dưng hỏi chuyện ngày trước chắc? Không phải. Lúc trước chàng lấy tên Thành Vương thử ta xem có động lòng hay không, nếu ta đáp lại hoàng thượng lúc đó là lấy thân phận cung tần có ý đồ gian dâm với thần tử, là tội ác tày trời, có thể tru di cả họ. Em không biết câu ở bên vua như bên hổ sao”

Xuân Bích nhịn không được nghi hoặc nói: “Nhưng do hoàng thượng giấu giếm trước mà?”

“Thì sao? Chàng là hoàng đế, chàng không sai. Chính vì ta không biết chàng là hoàng đế nên ta mà động lòng tâm với chàng thì chính là phạm phải tội chết, vì như vậy vẫn coi như là dám động lòng với người khác ngoài hoàng thượng.”

Nàng vừa nói xong, trên trán Xuân Bích đã nhễ nhại mồ hôi lạnh.

Nàng thở dài một tiếng nói: “Em không biết rằng, Hoàng thượng mà vui thì làm trăm chuyện cũng đều đúng, còn nếu ngược lại, thì một chuyện cũng đủ là tử tội hay sao!”

Xuân Bích nói không ra lời, nửa ngày mới khuyên nhủ được: “Hoàng thượng cũng là nam nhân, khó tránh khỏi ghen tuông. Thành Vương lại là người tài hoa như vậy. Hoàng thượng có hỏi câu này cũng là vì quan tâm tiểu thư thôi.”

“Có lẽ vậy.” nàng kinh ngạc nhặt một đóa ngọc lan ở ngón tay và vuốt phẳng, hương thơm chất lỏng dính ở lòng bàn tay làm nàng cũng có chút dịu lòng.

Thu Hằng ở trong cung nhiều năm, trải qua nhiều chuyện, thái độ lại bình tĩnh. Thừa dịp không có người nào bên cạnh nàng liền đem chuyện nói cho cô nghe.

Thu Hằng trầm tư chốc lát rồi nói: “Người đang nghi ngờ có kẻ đem chuyện riêng của người cùng hoàng thượng nói cho Lý Tiệp dư biết?.”

Nàng gật đầu: “Ta chỉ nghĩ như vậy chứ cũng không có chứng cứ gì.”

Thu Hằng nhẹ giọng nói: “Việc này chỉ có người rất thân cận của người mới biết được, nô tỳ hôm nay mới nghe người nói tới. Mà người biết được chỉ có Thanh Liên mà thôi. Nhưng Thanh Liên theo nương nương từ nahf tới đây…”

Nàng nhíu mày trầm tư nói: “Ta biết rõ. Em ấy đi theo ta đã nhiều năm, ta tin được. Tuyệt không sẽ cùng Lý thị bán đứng ta.”

“Vâng” Thu Hằng suy nghĩ qua loa rồi đáp: “Nô tỳ nghĩ Thanh Liên tính tình ngay thẳng, nhưng có khi lại không cẩn thận, vô ý kể cho người ngoài nghe, cứ thế truyền đến tai Lý Tiệp dư. Dù sao trong cung nhiều người nhiều miệng, cũng không thể tránh.”

Càng nghĩ càng thấy chỉ có giải thích này là hợp lý nhất. nàng bèn bất đắc dĩ nói: “May là hoàng thượng tin ta, bằng không miệng lưỡi nhiều người sẽ thành lưỡi dao vô hình sắc bén.”

Thu Hằng gật đầu nói: “Đúng vậy. Nương nương đừng lo, chỉ cần hoàng thượng trong lòng tin tưởng người là được rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play