Sắp đến canh một, trong cung đã yên tĩnh không tiếng động. Mai Lan Viện vẫn như mọi khi, đèn đuốc trong đình viện đã tắt đi một nửa, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì. Đinh Anh chưa ngủ, bất chợt nàng hơi có cảm giác sợ hãi. Nàng bắt đầu cảm thấy ban đêm trong hậu cung yên tĩnh có mùi máu tanh lạ thường, âm mưu xen lẫn sự oán hận ở khắp nơi làm cho người ta thật khó lòng phòng bị, cung nữ bên cạnh phi tần nào cũng rục rịch như hổ rình mồi. Hình như nàng đột nhiên trưởng thành hơn rất nhiều, trái tim đơn thuần ngây thơ của cô gái tuổi mới lớn dường như đã chết trong nàng. Và nàng hiểu được rằng, việc muốn tránh đã không thể tránh, càng ở lâu trong hậu cung thì nàng sẽ càng bị cuốn vào vòng xoáy tranh chấp không ngừng nơi đây.
Tiếng trống canh càng ngày càng gần, đối với nàng như là tiếng trống trận, mà giờ đây nàng sắp phải bước vào cuộc sinh tử quyết một mất một còn với kẻ thù. Nàng dẫn theo Thanh Liên và Xuân Bích lặng lẽ đứng ở hiên cửa nhìn ra, dưới chân tường đã có vài tên thái giám theo lệnh của Trần Lâm mai phục ở đó. Thu Hằng đến gần nàng, chỉ vào một bóng người ở cửa cung Đường Lê và thấp giọng nói: “Trần Lâm nấp bên đó, chỉ cần kẻ gian kia dám đến sẽ xông ra bắt sống ngay.” Nàng gật gật đầu, lòng chợt lóe lên ý nghĩ thú vị, năm xưa cha nàng cầm quân đánh trận ngoài sa trường, nàng nay cũng ra trận, nhưng là đánh giặc trong chốn nực lên toàn mùi son phấn, hương thơm.
Bên kia bức tường cung có tiếng "cúc cu, cúc cu", Thu Hằng cầm theo đèn lồng cũng học kêu hai tiếng, quả nhiên ở trong lỗ chân tường có một bàn tay xuất hiện, chìa ra gói túi nho nhỏ. Thu Hằng gật đầu một cái, tên thái giám bên cạnh lập tức chụp lấy bàn tay kia. Cái tay kia hoảng sợ, cố sức giãy ra. Lại nghe được ngoài tường “Ai u” vài tiếng, Trần Lâm cao giọng nói: “Bẩm nương nương, bắt được rồi!”
Giây lát sau, đèn nến trong cung đều được thắp lên, trong sân sáng như ban ngày. Trần Lâm kéo lấy người nọ tiến vào, để hắn quỳ gối trước mặt nàng. Là bộ dáng một tên thái giám, sống chết cũng nhất quyết cúi đầu chứ không chịu ngẩng lên, nhìn hình dáng rất quen. Nàng cúi đầu nghĩ một lúc, hừ lạnh một tiếng nói: “Tưởng ai hóa ra là người quen cũ.”
Trần Lâm nắm tóc tên đó nâng mặt hắn lên, mọi người vừa thấy đều giật mình. Tên thái giám kia không ngừng xấu hổ rụt đầu trở về, hắn là Trần Hải trước đây hầu hạ bên nàng chứ còn ai.
Nàng cười nhẹ, nói: “Ngươi muốn đến thăm ta sao không gõ cửa, lén la lén lút làm gì.”
Trần Hải không dám lên tiếng, Thanh Liên đi đến bên cạnh hắn nói: “Uida, không phải là Trần đại nhân đây sao? Đêm hôm còn phiền đại giá tới thăm mấy người cũ hèn mọn chúng tôi sao?. Nói rồi lấy tay giật nhẹ mũ của hắn, vui cười nói: “Hôm nay ngài lại bị Phạm quý tần đuổi ra ngoài à?”
Trần Hải vẫn im lặng như trước. Thanh Liên xoay mình, giọng nghiêm khắc: “Câm rồi sao. Trần Lâm, mang gậy tới đây, đánh thử xem hắn còn có lưỡi trong miệng không!”
Trần Lâm dùng tay đánh thọi vào đầu hắn mấy cái, nói: “Để ta đánh gãy đôi chân tên gian tặc này mới hài lòng!”
Trần Hải thấy thế mới phát hoảng, liên tục dập đầu xin tha mạng. Nàng cười nói: “Sợ cái gì? Tốt xấu cũng là chủ tớ một thời gian, ta hỏi cái gì ngươi trả lời đúng sự thực là được, nếu thành khẩn ta cũng chẳng muốn hành hạ ngươi làm gì?”
Nàng nhìn trái phải nói: “Chuẩn bị gậy, cứ hễ có một câu nào giả dối thì đánh gãy chân hắn ngay cho ta.”
Trần Lâm cầm chặt cây gậy, một tên thái giám giữ chặt hai tay Trần Hải. Nàng hỏi: “Ai phái ngươi đến đây?”
“Là… là Nguyễn mỹ nhân.”
Nàng che miệng cười haha nói: “Vậy thì thiệt cho ngươi rồi, Phạm quý tần chê ngươi, lại đẩy cho người thất sủng hay sao?.”
Trần Hải cúi đầu đáp: “Phận tôi tớ chỉ biết chủ bảo gì nghe nấy, không dám trái lời.”
Nàng thản nhiên hỏi tiếp: “Bây giờ ta chỉ hỏi ngươi, nửa đêm ở ngoài cung của ta lén lút làm cái gì?”
Trần Hải sợ tới mức run rẩy, một lúc mới lấy lại được tinh thần nói: “Tôi.... tôi chỉ đi qua thôi ạ.”
” À, nửa đêm không ngủ, đi qua đây làm gì?”
“Điều này… Tôi không ngủ được nên đi ra đi dạo ạ.”
“Thật không? Ta không muốn nói nhảm với ngươi.” Nàng quay đầu nói với Trần Lâm: “Đánh hắn thật mạnh cho ta, đánh tới khi hắn nói thật mới thôi!”
Trần Lâm đến gần nàng hỏi: “Thưa, đánh hắn bao nhiêu gậy?”
Nàng thấp giọng nói: “Đừng đánh chết là được.” Sau đó, nàng đứng dậy ra lệnh: “Thanh Liên, Xuân Bích ở chỗ này để ý cho ta, nhân tiện cho người dưới cũng biết được kết cục những kẻ bán chủ cầu vinh là thế nào. Thu Hằng, bên ngoài gió lạnh, đỡ ta đi vào.”
Thu Hằng đỡ nàng đi vào, nhẹ giọng nói: “Nửa đêm người đã đi lại nhiều, cũng nên nghỉ ngơi đi.”
Nàng nghe ngoài cửa sổ có một tiếng giống như một tiếng heo bị chọc tiết, chỉ ngồi ngay ngắn không nói được một lời. Nhưng trong giây lát, động tĩnh bên ngoài nhỏ dần. Trần Lâm tiến vào hồi bẩm nói: “Tên kia không chịu nổi cực hình, mới đánh vài cái đã khai. Hắn nói là Nguyễn mỹ nhân sai khiến hắn làm.”
“Trói hắn và Xuân Hoa với nhau rồi đóng cửa, giám sát hai người bọn họ.”
Trần Lâm tuân mệnh đi ra ngoài, nàng cắn răng một cái nói: “Xem tình hình này, sao ta không buồn lòng được. Ta đối đãi hắn cũng đâu có tệ.”
Thu Hằng khuyên giải an ủi nói: “Người đừng buồn lòng vì loại khốn khiếp này. Nay mọi việc đã rõ, nhất định do Nguyễn mỹ nhân sinh hận trả thù.”
“Ta biết.” Đối với ả ta, nàng cũng đã khoan dung nhẫn nại, cô ta còn không biết phận, muốn đoạt cả tính mạng nàng. Trầm ngâm một lúc xong nàng nhẹ nhàng nói: “Sao lại khó khăn như vậy.”
“Người nói cái gì?”
Nàng không tiếng động, thở dài một hơi: “Gần đây trong cung yên bình như vậy, sao lại gian nan thế.”
Thu Hằng quan sát, kính cẩn nói: “Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.”
Nay nàng mới hiểu được, trong hậu cung chẳng thể bao giờ có sự bình an.Nàng không muốn động đến người, nhưng người nào có tha cho nàng. Nàng nghĩ vậy bèn nói: “Bẩm báo việc này với Hoàng thượng và Hoàng phi.”
“Vâng.”
“Sáng sớm mai, hãy bẩm báo với Hoàng thượng trước.”
“Nô tỳ hiểu. Nguyễn mỹ nhân kia …”
Nàng suy tư một lát: “Bắt quả tạng tại trận, cô ta không chối được.” Chần chờ một chút: “Nếu là Hoàng Thượng còn nể tình cũ với cô ta thì không dễ hành động, lúc trước cô ta chẳng quỳ cả ngày ở điện Hội Anh khiến cho Hoàng Thượng thương xót đó sao. Cô ta lòng dạ hẹp hòi, có thù tất báo… Nếu không trừ bỏ tận gốc, sợ là tương lai còn có chuyện.”
“Người có kế sách vẹn toàn nào không?”
Tay của nàng chỉ nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, lẳng lặng suy tư sau một lúc lâu, trong đầu bỗng nhiên lóe lên một ý nghĩ, mỉm cười cười nói: “Nếu mang thêm tội khi quân, mạng cô ta làm sao mà giữ được nữa.”
“Ý người là…”
“Chuyện trong Ngự uyển đến lúc cũng nên nói ra rồi”
Thu Hằng lập tức nhớ ra, nhìn nàng cùng nhau cười.
Đêm này trôi qua rất nhanh, nàng ngủ rất say. Khi tỉnh dậy, Thu Hằng nói cho nàng biết Hoàng thượng đã ban ý chỉ xử lý Trần Hải và Xuân Hoa, đang ở ngoài chờ nàng tỉnh dậy. Nghe vậy, nàng vội vàng đứng dậy rửa mặt.
Làm hoàng thượng đợi lâu đã là sai quy củ. nàng thấy Nguyên Long ngồi một mình, nhìn sắc mặt không tốt, nhẹ nhàng gọi chàng: “Lang quân.” Thấy nàng đi ra, sắc mặt Nguyên Long hơi xị xuống, nói: “Anh nhi, ngủ ngon không?”
Nàng buồn rầu nói: “Đa tạ Hoàng Thượng quan tâm, chỉ sợ ngủ rồi không tỉnh lại được nữa.”
“Trẫm biết, người bên cạnh nàng đã bẩm báo trẫm và Hoàng phi từ sáng sớm rồi. Từ hôm nay trở đi, thuốc thang ăn uống của nàng, trẫm sẽ kêu người để ý.Việc nham hiểm này không để xảy ra nữa đâu.” Ngừng lại một chút, Nguyên Long nói giọng xem chừng giận dữ “Hậu cung tranh sủng một cách thâm độc như thế, trẫm thật sự không thể tưởng tượng được! Xuân Hoa và Trần Hải đã bị trẫm lệnh đầy đi lao dịch. Còn về phần ả độc ác kia, trẫm đã hạ ý chỉ đem nàng ta nhốt vào lãnh cung, giam cầm cả đời! Nàng không phải lo lắng nữa.”
Hoàng thượng quả nhiên không giết Nguyễn mỹ nhân, Đinh Anh đã biết trước nên quỳ xuống phục lạy nức nở rơi lệ nói: “Anh nhi không muốn tranh đấu với ai, không nghĩ vô tình đắc tội với Nguyễn mỹ nhân mới hại đến nhiều người như vậy. Anh nhi đúng là nghiệp chướng nặng nề, không xứng được nhận hoàng ân của người.”
Nguyên Long đỡ cánh tay nàng, nhẹ nhàng nói: “Nàng lo lắng nhiều quá rồi. Nàng là người bị hại vô tội, vừa mới bị sợ hãi, chớ lại khóc kẻo tổn thương sức khỏe.”
Nàng rơi lệ không chịu đứng lên, cúi người nói: “Trong đêm giao thừa, thần thiếp từng nguyện rằng “Nghịch phong như giải ý, dung dịch mạc tồi tàn*” (Nếu gió hiểu ý hoa, xin đừng để hoa tàn), chút mong muốn nhỏ nhoi vậy mà thiếp phận bạc, e ông trời cũng không toại nguyện cho…” nàng nói vậy, cố ý không hề nói tiếp, chỉ nhìn Nguyên Long, thấp giọng nức nở không thôi.
Quả nhiên thần sắc Nguyên Long chấn động, trợn mi, hỏi nàng: “Nàng nói câu đó? Ở đâu?”
Nàng giả vờ khó hiểu nhìn Hoàng thượng, ngập ngừng nói: “Trong vườn Ngự uyển, chỉ mong ‘Nghịch phong như giải ý, dung dịch mạc tồi tàn’. Nàng nhìn thần sắc chàng, thấy Nguyên Long nhíu mày, nhìn ánh mắt của nàng hỏi: “Vậy nàng có từng gặp ai không?”
Nàng tỏ vẻ kinh ngạc nhìn chàng, cũng không lảng tránh ánh mắt chàng và nói: “Sao người biết? Đêm đó thần thiếp từng ở đó gặp một nam nhân xa lạ, vì thần thiếp thân mang trọng bệnh, lại là nam nữ thụ thụ bất thân, đành phải tự xưng là cung nữ Ỷ Mai Viên mới thoát thân.” Nàng nói xong lại giả vờ “A” lên một tiếng, như chợt hiểu ra nói: “Người hôm đó chẳng lẽ là..., là….” Nàng quỳ xuống, dáng sợ hãi nói: “Thần thiếp không biết là Hoàng Thượng, thần thiếp thất lễ, mong Hoàng Thượng thứ tội!” Nói xong lại khóc.
Nguyên Long đỡ nàng dậy, nói, giọng có phần vui mừng: “Thì ra là nàng! Hóa ra là nàng! Trẫm lại nhận nhầm người khác.”
Nàng giả bộ không hiểu nói: “Hoàng Thượng đang nói người khác gì cơ?”
Nguyên Long gọi Đinh Phúc đang đứng hầu bên ngoài nói: “Truyền chỉ, Nguyễn thị ở trong lãnh cung, ban chết.”
Đinh Phúc khom người tuân mệnh đi ra ngoài lãnh cung truyền chỉ. Nàng vẫn giả vờ ngạc nhiên nói: “Hoàng Thượng làm sao vậy? Bỗng nhiên ban chết cho cô ta?”
Giọng Nguyên Long trong giây lát lạnh lùng nói: “Ả khi quân phạm thượng, dám lừa dối Trẫm, tự xưng là người hôm đó gặp Trẫm trong vườn Ngự uyển.” Nàng cuống quít cầu tình nói: “Ả ta dù phạm đại tội, cũng chỉ vì ngưỡng mộ Hoàng Thượng. Huống chi nguyên nhân việc này cũng từ thần thiếp mà ra, xin Hoàng thượng tha cho ả.”
Nguyên Long thở dài nói: “Nàng có lòng từ bị quá, ả ta đã hại nàng đến thế rồi, mà vẫn còn xin cho ả.”
Trong phút chốc bất chợt nàng lại thấy tội nghiệp cho ả ta, bất giác rơi lệ: “Mong Hoàng Thượng ân chuẩn.”
“Tâm ý của nàng, ta đã hiểu. Nhưng khi quân là tử tội, không thể khác được, nhưng nể lời nàng, trẫm sẽ cho nàng ta sau khi chết được về nhà, cũng không truy cứu tội lỗi, coi như là nàng ta chết vì bạo bệnh.”
Nàng cúi người nói: “Đa tạ Hoàng Thượng.”
Mọi việc đã xong, Nguyên Long và nàng đều thở dài nhẹ nhõm, chàng cầm tay nàng, mặt nàng càng nóng lên cũng không dám rút tay lại, đành phải để yên cho chàng nắm. Nguyên Long mang theo ý cười thuận miệng nói: “Ngày ấy ở vườn Ngự uyển, nàng có mang theo đồ chơi gì yêu thích không? Khăn thêu hay vòng ngọc”
Nàng thấy chàng hỏi giống như hoàn toàn không biết ngày ấy nàng đem cái gì, chứng tỏ hình giấy đó không ở trong tay chàng. Cảm thấy kì quái cũng không nói ra, chỉ đáp: “ Đó chỉ là những thứ nữ nhi thích thôi, nếu lang quân thích Anh nhi sẽ thêu một chiếc khăn cho chàng.”
Nguyên Long cười nhẹ: “Chuyện lần này đã khiến nàng bị kinh hãi rồi, cứ chờ sau khi bình tâm lại hẵng làm.” Ánh mắt chàng ngưng ở trên mặt nàng, cầm tay của nàng nắm nhẹ nói: “Trẫm cùng nàng ngày tháng còn dài, không việc gì phải vội.”
nàng nghe chính miệng chàng nói mấy chữ “Ngày còn dài” này, trong lòng trở nên mềm nhũn,giống như bị ai đó đẩy ngã, hốc mắt đẫm nước, thấp giọng gọi chàng: “Lang quân.”
Nguyên Long ôm nàng vào lòng, chỉ lẳng lặng không nói câu nào.
Thật lâu sau, chàng dịu dàng nói: “Hôm nay trẫm sẽ ở lại cùng nàng.”