Cung Diên Thọ, Nguyên Long sau buổi triều sớm đến thăm hỏi Quốc Thái mẫu. Quốc thái mẫu đây là Thần phi của tiên đế Thái tổ, mẹ của Quận vương Lê Tư Tề, anh trưởng của Nguyên Long. Sau khi mẫu thân của Nguyên Long, Cung Từ Hoàng Hậu nguyên thời khi đó là phi của tiên đế, trẫm mình vì nước, bà đã nhận Nguyên Long về nuôi.
Đến khi cuộc chiến kế vị ngai vàng xảy ra, bất chấp con trai ruột là Lê Tư Tề, bà vẫn tuân theo lời tiên đế mà cùng các đại thần tôn Nguyên Long lên nối ngôi vua. Vì vậy dù giữa Nguyên Long và Lê Tư Tề có nhiều hiềm khích, nhưng đối với Quốc thái mẫu thì đặc biệt tôn trọng, coi như mẹ ruột, hiếu kính hết mực.
Nguyên Long hành lễ xong ngồi nói nói chuyện với Quốc thái mẫu. Được dăm ba câu thì bà cất tiếng hỏi: "Trông Hoàng thượng có vẻ đang có tâm trạng rất tốt, gần đây phi tần hầu hạ Hoàng đế có ngoan ngoãn không?"
Nguyên Long gật gật đầu đáp: "Vừa có một Anh tần rất hợp với ý con"
"Vậy thì tốt. Quan trọng là bên cạnh Hoàng đế phải có một người tận tình chu đáo. Chỉ là Hoàng thượng cũng nên chia đều ân sủng cho hậu cung, đừng vì quá yêu thương mà thiên vị, khó tránh sẽ để lại nỗi oán hận. Mấy hôm nay ta thường hay nằm mơ thấy Huệ phi, thật không muốn thấy cảnh như thế lặp lại lần nữa".
Bà cười hiền nhìn Nguyên Long còn nói thêm: "Ta già cả rồi, rảnh rỗi nên suy nghĩ cũng hơi nhiều"
Nguyên Long ôn tồn đáp: "Thái mẫu dậy rất phải, con xin lắng nghe. Lúc này người rảnh rỗi, con bảo Anh tần đến trò chuyện với người".
"Nữ nhân ở trong Cung này còn nhiều hơn cả hoa nữa, cứ chờ có dịp, xem nó có nổi bật gì, rồi ta sẽ gặp"
Nguyên Long cười đáp: "Dạ".
Nguyên Long nói chuyện phiếm với bà một lúc rồi ra về, trước khi đi hỏi người hầu bên cạnh Quốc thái mẫu: "Gần đây Nguyên phi có hay đến thăm hỏi Quốc thái mẫu không?"
Cung nữ đáp: "Nguyên phi bận rộn quản lý hậu cung, nên không thường đến, chỉ có Phạm quý tần là hay đến"
Nguyên Long nghe thấy, mày hơi nhíu lại, có vẻ tức giận, lẩm bẩm: "Là Phạm tần à..."
Đến tối, sau khi phê duyệt xong tấu chương, thì Đinh Phúc vào bẩm: "Hoàng thượng, tối nay người muốn nghỉ ở đâu?"
Nguyên Long nhìn hắn, suy nghĩ một lát rồi nói: "Đến chỗ Minh phi đi"
Cung Xuân Trường, nơi ở của Minh phi. Minh phi là mẹ của hoàng tử thứ hai, Khắc Xương. Tuy có hoàng tử, nhưng do bản thân không được hoàng thượng yêu thích, nên Khắc Xương cũng chẳng được hoàng đến để tâm đến mấy. Vì vậy Minh phi thường qua lại với Hoàng phi, mong tìm chỗ dựa. Cô ta đang buồn chán ngồi đọc sách thì có thái giám từ điện Hội Anh đến báo: "Hoàng thượng đang đến chỗ nương nương, xin người chuẩn bị tiếp giá"
Minh phi nghe thấy thế ngạc nhiên đến đánh rơi cả quyển sách trên tay, mặt tròn xoe nhìn tên thái giám, lắp bắp nói: "Hoàng thượng, người....qua cung của ta thật sao"
Tên thái giám cười nói: "Đúng như vậy ạ, chúc mừng nương nương"
Minh phi vui mừng quá đỗi, tay chân cuống quít, vẫy bảo cung nữ hầu bên cạnh: "Mau, mau thay y phục, trang điểm cho ta..."
Bấy giờ ở cung Thụy Đức, Nguyên phi Lê Ngọc Dao đang nằm dài trên trường kỷ cho cung nữ hầu hạ đấm bóp, ra vẻ rất là nhàn hạ. Thái giám hầu cận Nguyễn Thuận từ ngoài bước vào, Nguyên phi thuận miệng hỏi: "Hoàng thượng đêm nay lại đến chỗ cô ta à?"
Nguyên phi nhíu mày, khẽ cắn môi nói: "Qua chỗ đó làm gì". Đoạn giơ ta lên ra hiệu cho cung nữ dừng lại, lui ra, rồi đưa mắt nhìn Nguyễn Thuận hỏi: "Giờ này là giờ gì rồi"
"Mới qua giờ Tuất, còn sớm ạ"
"Hôm trước chẳng phải bảo Trang tần chép sổ sách trong cung sao, hôm nay rảnh rỗi thì bảo cô ta sang đây đi" Nguyễn Thuận dạ một tiếng rồi lui ra ngoài đi mời Ngọc My.
Nguyên Long ngồi đọc sách ở cung Xuân Trường, Minh phi đứng bên hầu hạ. Cô ta thấy một lúc Hoàng thượng không nói gì, liền liếc mắt cho cung nữ bên ngoài đưa vào một chén trà, đoạn hai tay dâng lên nói: "Hoàng thượng, người uống trà đi"
Nguyên Long ngẩng đầu lên nhìn cô ta, sắc mặt không chút cảm xúc, nói: "Chẳng phải nàng vừa cho ta uống canh sâm rồi sao"
Minh phi xấu hổ, tay chân lóng ngóng, cười thẹn nói: "Thần thiếp quên mất....Hoàng thượng, dạo này Khắc Xương đã lớn lên nhiều rồi"
"Ừm, vậy thì tốt, người làm mẹ như nàng nên chăm sóc nó tốt hơn." Nguyên Long nhìn cô ta, vẻ mặt có chút thương hại nói: "Khắc Xương là con của Trẫm, lòng quan tâm đến nó, người làm cha như ta được nhiên cũng có. Mà nàng ngồi xuống đi"
Minh phi mặt mày có vẻ hân hoan hơn, đáp: "Thần thiếp đứng hầu hạ người là được rồi"
"Nàng đứng che hết ánh sáng trẫm không đọc được"
Minh phi nghe thấy vậy nụ cười trên môi tắt ngấm, không biết nói sao. Nguyên Long đặt sách xuống, đứng dậy nói: "Cũng muộn rồi, nàng đi nghỉ sớm đi. Trẫm về điện Hội Anh." rồi chẳng đợi Minh phi đáp lại, đã bước ra ngoài rất nhanh.
Đinh Phúc đỡ Nguyên Long lên kiệu, rồi hỏi: "Hoàng thượng, chúng ta về điện Hội Anh hay qua cung Thụy Đức"
Nguyên Long ngồi trên kiệu, ngẩng mặt nhìn sao trời, im lặng không nói, ngón tay gõ gõ nhẹ vào thành kiệu, xem chừng rất đăm chiêu. Đinh Phúc thấy vậy lưỡng lực một lát rồi hô: "Khởi giá đến Mai Lan Viện"
Đinh Anh ở trong cung buồn chán, mặc dù đã thay y phục nhưng nàng không có cảm giác muốn ngủ. Trong lòng nàng hình như thấy thiếu một cái gì đó. Các phi tần khác lâu không thấy quân vương, không biết sẽ vui mừng thế nào? sẽ dịu dàng chu đáo đến đâu?
Nàng bực mình thở dài, tay mân mê ngắm nghía đuôi phượng đàn cầm trên bàn ngọc thạch màu xanh, dây đàn như tơ, đầu ngón tay vừa trượt một cái như suối nước từ từ chảy xuôi thật dài, nàng tiện tay gảy một khúc ‘oán ca hành’.
Mới chế lụa Tề trắng
Trong sạch như tuyết sương
Đem làm quạt hợp hoan
Tròn giống hình trăng sáng
Ra vào tay áo vua
Lay động sinh gió mát
Thường sợ tiết thu đến
Gió mát cướp nồng nhiệt
Nên cất vào góc rương
Nửa đường ân ái tuyệt
Làn điệu trữ tình, thỉnh thoảng hai ba câu đã thấy không êm xuôi. Giống như lời tiên đoán rằng xưa nay hồng nhan trong cung đều bạc mệnh.Ngón tay nhỏ của nàng run lên, làn điệu bị rối loạn.
Oán ca hành, oán ca hành.
Trong cung nữ nhân yêu hận ai chẳng vậy, lòng oán hận, đố kỵ ai chẳng có. Bản thân nàng yêu chàng, không thể không như vậy. Đến khi tâm trạng bình tĩnh lại một chút, nàng thay đổi đàn một khúc ‘sơn cao’:
Sơn cao, nguyệt ra tiểu. Nguyệt chi tiểu, gì sáng trong!
Ta có đăm chiêu ở đường xa. Một ngày không thấy hề, lòng ta lặng lẽ.
Lặp lại mấy lần, Thanh Liên không khỏi hiếu kỳ hỏi: “Tiểu thư, sao tiểu thứ cứ đàn đi đàn lại nửa bài thế?” Nàng tâm tư để vào tiếng đàn, mặt mày ủ rũ thản nhiên nói: “Ta chỉ thích đoạn này thôi.”
Thanh Liên không dám hỏi nhiều, lẳng lặng để một cây đèn nhỏ sang một bên. Gảy được một lúc, nàng nhìn ra ngoài ánh trăng sáng cách màn che trong trẻo nhưng lạnh lùng...
Nàng đẩy đàn sang một bên rồi đi ra ngoài. Vạt áo màu trắng chạm xuống nền đất, mềm mại không tiếng động. Nàng im lặng ngẩng đầu nhìn bầu trời, trăng sáng thật. Hôm nay đã là mười bốn, ánh trăng như chiếc mâm tròn bạch ngọc sáng chói, trên bầu trời còn lấm chấm những đốm nhỏ. Thật ra chưa tròn, nhìn qua giống tròn mà thôi.. Đêm mai trắng mới tròn hẳn. Mỗi lần rằm, hoàng thượng sẽ ngủ tại cung Vĩnh Ninh của Hoàng hậu. Thờ ơ đã hơn nửa năm, Hoàng thượng đối xử với Hoàng phi như thế cũng đã là tôn trọng lẫn nhau. Mười lăm hàng tháng, chắc Hoàng phi đang chờ đợi chàng ở đó. Nghĩ như thế, nàng không khỏi có vài phần lòng thương hại với Hoàng phi.
Lúc này gió im lìm, sắc hoa ngoài vườn hồng hào yểu điệu như người con gái. Ánh trăng lãnh đạm như sương trắng, chỉ còn thấy lờ mờ. Gió chợt nổi lên, mấy đóa hoa rơi rụng như mưa, từng đóa từng đóa dính tay áo nàng, giống như những vết son nhỏ. Gió nhẹ thổi bay tóc dài bay tán loạn chạm vào cánh hoa điệp, nhưng nàng chỉ yên lặng bất động, mặc cho gió cuốn đi. Bỗng nhiên có tiếng chim khách líu lo mới phả hỏng màn đêm yên tĩnh này.
Nàng biết được chàng đã đến, mùi hương này quen thuộc lắm, không thể nào sai được. Chỉ là chàng không lên tiếng, nàng cũng coi như không có người đến.
Nguyên Long rốt cục nói chuyện: “Nàng muốn đứng đó đến lúc nào nữa?” Nàng không xoay người, chỉ nghe được chàng đang tới gần, tiếng giày đạp lên những cánh hoa rơi đầy đất. Khóe miệng nàng cười nhạt, quả nhiên chàng đã đến đây. Bỗng nhiên nàng không cười nữa, chậm rãi xoay người, làm như là đột nhiên thấy chàng, chần chờ gọi: “Hoàng Thượng.”
Còn cách xa nửa trượng mà chàng đã chìa hai tay ra, hai chân nàng chạy nhào vào trong lòng chàng. Nguyên Long nhẹ nhàng vỗ về nàng: “Nàng cứ làm cho trẫm đau lòng, làm sao trẫm có thể xa nàng đây?"
Đinh Anh chợt nhớ ra, tránh vòng tay ôm ấp của chàng, nhẹ giọng nói: “Hoàng Thượng không phải đi gặp phi tần khác sao? Sao lại đến đây?”
Nguyên Long cười: “Đi rồi. Hôm nay chợt thấy trăng sáng, trẫm lại muốn thử xem nàng đang làm gì.” Môi chàng hôn lên trán nàng: “Nếu trẫm không đến, chẳng phải không nghe được tiếng đàn của nàng sao. Tiếng đàn hay như vậy, trẫm không đến thì đã uổng mất.”
Nàng ngẩng đầu cười khúc khích, gò má đỏ bừng như say rượu: “Hoàng Thượng nói như vậy, thần thiếp xấu hổ vô cùng.” rồi bướng bỉnh trách chàng: “Đường đường quân vương chí tôn mà lại đứng góc tường nghe lén.” Nguyên Long cầm tay của nàng, giả bộ quát: “To gan! Phạt nàng đàn một bài nữa chịu tội.”
Nói rồi dắt tay nàng vào trong, đám người Thu Hằng mới pha nước trà xong, kính cẩn đợi hai người. Có thái giám chuẩn bị thay xiêm y cho Nguyên Long. Đợi mọi người ra ngoài hết, nàng hơi hơi nhíu mi nói: “Hoàng Thượng đến đây, phi tần khác sẽ rất khó chịu đó.”
Ngón trỏ của chàng nâng cằm nàng lên, liếc mắt rồi cười mạnh: “Nàng muốn đẩy trẫm cho người khác sao?”
Đẩy chàng ra, nàng lùi hai bước, nghiêm mặt nói: “Thần thiếp nói rồi, Hoàng Thượng là minh quân.”
Nguyên Long vẫn cười, nói nhỏ bên tai: ” Vậy thì để mai Trẫm mới làm minh quân.”
Nàng không nhẫn nại được nữa, cười vang nói: “Vậy ngày mai thần thiếp mới làm hiền phi.” đoạn nghiêng một bên đầu: “Lang quân, chàng muốn nghe thiếp đàn khúc nào?”
Nguyên Long ngẩn ra, giống như không nghe thấy lời nàng nói, một lát hỏi lại: “Nàng vừa gọi trẫm cái gì?”
Nàng phát hiện vừa rồi mình nói nhầm, trong lòng đột nhiên lo sợ, theo tình thế quỳ gối xuống: “Thần thiếp thất lễ…”
Nguyên Long ngăn không cho nàng quỳ, xoay người ôm nàng vào trong ngực, bế đứng lên, trong mắt có chợt lóe tia kì dị mà nàng chưa bao giờ thấy qua: “Nàng gọi trẫm như vậy, trẫm rất thích.” Nguyên Long bồng nàng ngồi trên đầu gối chàng, giọng nói dịu dàng như mùa xuân ấm áp: “Vậy Trẫm từ nay sẽ gọi nàng là Anh nhi nhé?”
Nàng buông tay xuống, liếc mắt qua thì thấy trên tường phản chiếu thân ảnh nàng và Nguyên Long, nhẹ nhàng “Vâng” một tiếng.
Nàng miễn cưỡng tựa vào người Nguyên Long, giọng chàng giống như say vì rượu: “Trẫm ngắm nàng một lúc lâu. Anh nhi, nàng đứng ở dưới trăng như Hằng nga tiên nữ trên trời. Anh nhi, nàng đàn một khúc ‘thiên tiên tử’ cho trẫm nghe đi.”
Nàng theo lời đứng dậy, thử điệu nhạc, hướng về phía Nguyên Long cười: “Thật ra Anh nhi đàn không tinh diệu, tài nghệ chị Ngọc My còn hơn thần thiếp nhiều.”
Nguyên Long mở miệng nói: “Trang tần à? Hôm nào bảo nàng ấy đàn một bài mới được.”
Đột nhiên có tiếng đập cửa. Tiếng nói của thị vệ ngoài cửa vọng vào: “Hoàng Thượng.” Nguyên Long có vẻ không hài lòng, quát: “Giờ còn có chuyện quan trọng sao? Ngày mai hẳng bẩm sau.”
Tên kia chần chờ rồi đáp “Vâng”, cũng không nghe được là đã lui xuống. Đinh Anh khuyên: “Hoàng Thượng không ngại nghe một chút đi, hẳn là có chuyện.” Nguyên Long hướng ra ngoài lạnh nhạt nói: “Nói đi.”