Nụ hôn nóng bỏng

Chương 3


2 năm

trướctiếp


Sau khi Hạ Kiều lên taxi, tay cô không ngừng run lên.
Lâm Huệ Thuần đã chụp một bức ảnh từ xa sau lưng của người đàn ông rất giống với Kỳ Phi Vũ,  còn cô gái bên cạnh anh ta mặc một chiếc váy màu đỏ, rất chói mắt.
Hạ Kiều không thể tin người đàn ông này là Kỳ Phi Vũ đã mất tích không trả lời tin nhắn cô mấy ngày nay.
Trước đây, dù bận rộn đến đâu, anh ta cũng sẽ trả lời ít nhất một lần trong ngày.
Nhưng hiện tại, mấy ngày nay cô không tìm thấy người, cảm giác an toàn từng chút từng chút biến mất.
Cô không muốn tin, cũng không muốn tin Kỳ Phi Vũ là người có thể tùy ý thay đổi tâm ý.
Ảnh chụp tàn nhẫn, hé lộ một phần chân tướng.
Nhưng người đàn ông trong bức ảnh thực sự giống Kỳ Phi Vũ, tay cô nắm chặt điện thoại.
Lúc cô bước ra khỏi xe, Lâm Huệ Thuần đã đợi cô ở cửa bệnh viện.
“Kiều Kiều, đi với mình, nếu anh ta dám làm chuyện có lỗi với cậu, mình sẽ là người đầu tiên liều mạng với anh ta.”
Lâm Huệ Thuần liều mạng nắm lấy tay Hạ Kiều, đầu óc Hạ Kiều như một mớ hỗn độn, không nghe được thứ gì.
Hạ Kiều bị Lâm Huệ Thuần lôi kéo chạy về phía trước, đầu choáng váng.
Đồng thời cũng đang suy nghĩ lung tung, nếu thật sự nhìn thấy anh ta đi cùng một cô gái khác, cô phải giải quyết như thế nào?
Khi cả hai chạy đến thì phát hiện người đã khuất từ lâu.
Không hiểu sao Hạ Kiều lại cảm thấy nhẹ nhõm, ít nhất cô không phải đối mặt với cảnh tượng như vậy.
Đêm đó, Hạ Kiều cuối cùng cũng đợi được câu trả lời của Kỳ Phi Vũ.
Anh ta nói mình vừa trở về Trung Quốc và ngày mai muốn gặp cô.
Cảm xúc khó chịu của Hạ Kiều tạm thời được thả lỏng.
Ngày hôm sau là thứ bảy, Hạ Kiều đã dậy từ sáng sớm để chuẩn bị.
Kỳ Phi Vũ nói anh ta muốn ăn cơm cô nấu vào buổi tối, do đó cô quyết định đi siêu thị sớm hơn để mua được nguyên liệu tươi mới nhất.
Buổi chiều, Hạ Kiều còn đang thiết kế một số kiểu bao bì khác nhau cho túi trà.
Đợi trời tối, Hạ Kiều lái chiếc xe Kỳ Phi Vũ đưa cho cô đến biệt thự của anh ta.
Lúc cô vừa bước vào cửa, đã phát hiện trong phòng khách thiếu ánh sáng, Kỳ Phi Vũ đang đợi cô.
Anh ta nghe thấy tiếng mở cửa, đi từng bước về phía cô trong bóng tối.
Cô mỉm cười, khiến tâm trí anh ta trở lại như lần đầu tiên hai người gặp nhau.
Anh ta thực sự để ý đến cô chỉ vì một nụ cười và một câu nói của cô.
Hạ Kiều khi đó có nhiều nét giống với cô gái trong trí nhớ của anh ta.
Khi cười tràn đầy năng lượng. Đến lúc cô mở lời, anh ta cũng tự nhiên đáp ứng.
Trong bóng tối, khi cô định đến gần, anh ta đột ngột lùi lại.
Anh ta cố tình giả vờ ho như một cái cớ để trốn thoát.
“Em vào phòng bếp đi, anh lên lầu.”
Nhìn thấy Kỳ Phi Vũ nhanh chóng chạy đi, Hạ Kiều ngẩn người. Vấn đề là gì? Tại sao lại chạy trốn?
Khả năng Hạ Kiều nhẫn nại quá lớn, nên việc hoài nghi cô lựa chọn trốn tránh, nói đến cùng là cô không có dũng khí đối mặt.
Cô lấy lại tinh thần, cầm nguyên liệu nấu ăn đi vào phòng bếp.
Khoảng một giờ sau, Hạ Kiều đã nấu một bàn những món ăn yêu thíchta của anh .
Hai người ngồi đối mặt với nhau trong bữa tối, Hạ Kiều không nhịn được horianh ta mấy ngày qua đã đi đâu. 
Kỳ Phi Vũ đáp lại qua loa vài câu, kết thúc đề tài này.
Với cô, đã lâu lắm rồi hai người mới được ăn tối vui vẻ cùng nhau.
Sau bữa tối, anh tabất ngờ tặng cô một món quà.
Hạ Kiều mở nó ra và thấy bên trong là loại nước hoa cô đã đề cập với anh ta.
Đây là kiểu dáng giới hạn của thương hiệu mà cô đặc biệt thích, đã hết hàng trong nước từ lâu.
"Vui vẻ không? Anh đã nhờ một người bạn đặt hàng ở nước ngoài. Chỉ còn chai cuối cùng thôi."
Trước món quà dụng tâm của anh ta, lòng Hạ Kiều bắt đầu bối rối.
Hành vi gần đây của anh ta quá kỳ lạ, rốt cuộc trong lòng anh ta địa vị của cô là gì?
Đột nhiên mấy ngày không tìm được, lại đột nhiên đối xử tốt với cô.
Nếu anh ta không thích cô nữa, sẽ không để tâm đến lời nói của cô.
Nhưng nếu nói anh ta không thay đổi, bản thân cô cũng không thể nào thuyết phục được chính mình.
Nhìn anh ta bận tâm, lơ đãng với cô, như thể đang nhớ ai đó.
Món quà quả thực là thứ cô thích, nên không còn cách nào khác đành phải gật đầu nhận nó.
Ngày hôm sau, Kỳ Phi Vũ đã đi làm từ sáng sớm, Hạ Kiều quyết định về nhà cùng mẹ.
Không hề báo trước, ngay lúc Hạ Kiều mở cửa, dọa mẹ cô là Tôn Vân nhảy dựng lên.
"Kiều Kiều, sao con lại về nhà đột ngột vậy? Mẹ không mua gì, hôm nay con muốn ăn ..."
Trước khi Tôn Vân nói xong một tràng, Hạ Kiều đã ôm mẹ.
Vòng tay mẹ vẫn ấm áp như ngày nào.
“Mẹ, con muốn mẹ trở về không được sao, chúng ta đi ra ngoài ăn cơm, tiền lương của con gái mẹ đã tăng lên rồi.”
Trước mặt mẹ, Hạ Kiều luôn nở một nụ cười rạng rỡ để trấn an bà.
Cho dù bên ngoài phải chịu bao nhiêu tổn thương, Hạ Kiều cũng không muốn mẹ lo lắng cho mình, cô chỉ muốn báo tin vui thay vì tin xấu.
Tôn Vân nghe tin công việc của con gái không ngừng thăng tiến liền không giấu được nụ cười.
Bà nhẹ nhàng vỗ lưng Hạ Kiều, giọng nói đầy dịu dàng,
“Kiều Kiều, hiếm khi con về, chúng ta ăn cơm ở nhà đi, đồ ăn ngoài không tốt cho sức khỏe.”
Hạ Kiều mấy hôm nay vẫn luôn suy nghĩ lung tung, cô quyết định ở cùng mẹ thật tốt và bỏ lại sau lưng những muộn phiền.
Cô nắm lấy cánh tay của Tôn Vân, nhẹ giọng nói:
"Mẹ, con cùng mẹ đi siêu thị mua đồ ăn. Con muốn uống món canh nóng mẹ nấu."
Tôn Vân đưa Hạ Kiều đi siêu thị, thấy con gái tinh thần không phải tốt lắm, nhưng tâm trạng có vẻ vẫn thoải mái, tạm yên tâm.
Kỳ Phi Vũ đang ngồi trong hội sở tư nhân, cùng người anh em tốt Quách Nhất Phàm không nhịn được nhìn anh ta một cách nghiêm túc.
Cảm nhận được ánh mắt từ người anh em tốt của mình, anh ta không thể không liếc nhìn.
"Cậu đã ăn gan báo sao? Bệnh viện đông người như thế là nơi cậu có thể tùy tiện đi sao?"
Qúach Nhất Phàm đẩy ly rượu trước mặt, vô luận như thế nào cũng phải hỏi ra được đáp án.
“Từ khi nào cậu lại giống mẹ tôi thích quản chuyện của tôi như vậy?”
Kỳ Phi Vũ gần đây cũng bị mẹ thúc giục kết hôn, một hai chuyện khiến anh ta khó chịu.
Anh ta cầm ly rượu lên uống một hơi cạn sạch, trong mắt hiện lên vẻ phiền muộn.    
 "Nếu tôi không ngăn cản cậu, cậu đã đứng đầu danh sách Hotsearch rồi. Cậu không ngại để Hạ Kiều biết sao? Cô ấy đã trở lại tôi xem cậu có thể giấu bao lâu?"
Kỳ Phi Vũ trong lòng vốn dĩ đang rối rắm, hiện tại lại nghe anh em tốt quở trách, kết quả lại uống thêm một chén.
"Tôi đã giúp cậu một lần ở bệnh viện, còn có thể giúp cậu bao nhiêu lần? Nếu cậu cứ chần chừ không đưa ra quyết định, quả thật đối với hai người bọn họ đều không công bằng"
Quách Nhất Phàm cảm nhận được ánh mắt cảnh cáo từ Kỳ Phi Vũ.
“Không cần cậu nhọc lòng.”
Sau đó Kỳ Phi Vũ nghe điện thoại, xoay người rời khỏi hội sở.
Cuối tuần luôn trôi qua nhanh chóng, Hạ Kiều trở về biệt thự của Kỳ Phi Vũ sau một ngày ở với mẹ.
Mặc dù hành tung của Kỳ Phi Vũ không rõ, nhưng ít nhất anh ta sẽ về nhà vào buổi tối.
Hạ Kiều đã hoàn thành việc thiết kế túi trà trước thứ Hai.
Rốt cuộc, cô muốn đi du lịch với Kỳ Phi Vũ, cô càng không muốn bất cứ điều gì ảnh hưởng đến thời gian thế giới riêng của hai người.
Đêm nay trước khi về nhà Kỳ Phi Vũ đã uống quá nhiều, Hạ Kiều đã đích thân chăm sóc và nấu canh giải rượu cho anh ta.
Nhưng anh ta lại nghĩ đến một cô gái khác, nụ cười trong trẻo ấy.
Lúc này, cô gái mặc váy dài trắng bước vào hội sở.
Qúach Nhất Phàm nhìn cô gái đã nhiều năm không gặp, chiếc cổ thon thả của cô gái thật sự đang đeo sợi dây chuyền mà khi đó Kỳ Phi Vũ tặng, khiến cả người như trở nên thánh thiện vô song.
Cô ta luôn mang đến cho mọi người hình ảnh đẹp dịu dàng, đường nét gương mặt thanh tú khiến Qúach Nhất Phàm phải sững sờ một lúc.
Không ngờ cô ta sẽ trực tiếp đến, cô gái gật đầu, mỉm cười rồi điềm nhiên đi về phía hắn.
“Qúach Nhất Phàm, đã lâu không gặp.”
Hai người bước vào phòng, Qúachch Nhất Phàm đẩy ly rượu đến trước mặt cô ta:“Sao tự nhiên lại trở về vậy?”
Giọng nói yếu ớt của cô gái bao nhiêu năm vẫn không thay đổi: "Sau bao nhiêu năm ở nước ngoài, tôi vẫn nhớ nhà. Nơi này còn có người tôi không bỏ xuống được."

Qúach Nhất Phàm chưa bao giờ thích can dự vào những việc người khác, nếu không phải vì Kỳ Phi Vũ là anh em tốt của hắn, hắn sẽ không bao giờ quan tâm.
"Lúc cô rời đi không nói lời từ biệt, tôi không biết phiền muộn của cô là gì, tôi cũng không quản. Chỉ mong hai người suy nghĩ sáng suốt. Dù sao thì đã nhiều năm như vậy, mọi chuyện đã khác, cậu ấy đã có Hạ Kiều bên cạnh. "
Đối với Qúach Nhất Phàm, Kỳ Phi Vũ bây giờ tốt hơn khi đó rất nhiều.
Và tất cả công lao cho điều này là nỗ lực của Hạ Kiều.
Là Hạ Kiều đưa Kỳ Phi Vũ từ thất tình đi ra, mới có được thành tựu ngày hôm nay.
Sự trả giá Hạ Kiều dành cho Kỳ Phi Vũ đều được mấy người anh em tốt nhìn thấy rõ trong mắt, có ai lại không biết Hạ Kiều đối xử với anh ta tốt như thế nào?
“Tôi đã giải thích cho A Vũ  rồi, anh ấy nói sẽ cho tôi câu trả lời, tôi tin trong lòng anh ấy có tôi.”
Vẻ ngoài dịu dàng như một con thỏ dễ thương, trọc người yêu mến, nhưng lời nói lại không đơn giản.
Qúach Nhất Phàm dửng dưng nhìn cô gái trước mặt, nhưng hắn cũng không nhìn thấu được nên xoay người rời đi.
Cô gái cầm ly rượu trên bàn lên, thản nhiên lắc lắc ly rượu rượu đỏ nâu nhấp một ngụm.

    * *
Chủ nhật, Kỳ Phi Vũ đưa Hạ Kiều đi hẹn hò, lái xe đến vùng ngoại ô.
Đã lâu không hẹn hò khiến tâm trạng lần này của Hạ Kiều vô cùng thoải mái.
Dừng đèn giao thông, anh ta nghiêm túc nhìn cô gái trước mặt.
Làn da trắng nõn, trên mặt trang điểm đơn giản, hoàn toàn không có gì phải cầu kỳ.
Rất hiếm khi được hẹn hò, nên Hạ Kiều vô cùng vui mừng nói rất nhiều chuyện với Kỳ Phi Vũ trên đường đi.
Cảnh đẹp ở vùng ngoại ô khiến cả hai cảm thấy thư thái hơn rất nhiều.
Hai người sánh bước bên nhau, Hạ Kiều vẫn mang theo chiếc máy ảnh SLR như mọi khi.
Phong cảnh vùng ngoại ô đẹp tuyệt vời, cô cầm máy ảnh lên muốn chụp.
Sau khi chụp ảnh phong cảnh, Hạ Kiều muốn chụp ảnh với Kỳ Phi Vũ, và anh ta đã đồng ý.
Kỳ Phi Vũ hôm nay đối với yêu cầu của Hạ Kiều tất cả đều đáp ứng.
Tâm trạng của Hạ Kiều có thể được mô tả đơn giản là mặt mày hơn hở.
Nhưng một cuộc điện thoại đã đưa tình hình giữa hai người vào tình thế khó xử.

Lúc Hạ Kiều xoay người sau khi chụp ảnh xong, Kỳ Phi Vũ mới cúp điện thoại.
“Anh có việc gấp, phải đi trước.”
Không thừa câu nào, cũng không giải thích thêm.
Sự thẳng thắn, không một chút cảm xúc của anh, bắt đầu nhói lên trái tim mong manh của Hạ Kiều.
“Có việc gì gấp sao?”
Hạ Kiều chưa bao giờ dám phản bác, cho dù gặp chuyện không vui, cô cũng không tỏ ý bất mãn.
Giống như bây giờ, cô rõ ràng là đầy bất bình, nhưng không thể nói ra.
Đột nhiên, đầu ngón tay lạnh lẽo của Kỳ Phi Vũ nhéo cằm Hạ Kiều, một đôi mắt thâm thúy ánh lên tia lạnh lẽo.
“Ở bên cạnh nhau nhiều năm như vậy, không nên thông cảm cho tôi sao?”
Hạ Kiều chưa từng thấy Kỳ Phi Vũ như thế này, xem ra anh ta có chuyện lớn gấp, phải rời đi.
Nước mắt đong đầy trên khóe mi, nhưng Kỳ Phi Vũ không có một chút thương tâm.
Cô phải nhẹ nhàng gật đầu, cô không dám làm nũng, huống chi là than thở với anh ta.
Bởi vì tất cả chuyện này đều là do chính cô lựa chọn, không thể trách người khác, chỉ có thể nhẫn nhịn.
Nhìn cô gật đầu đồng ý, có một cảm xúc không rõ ràng ẩn hiện trong đôi mắt đen của anh.
“Anh ra ngoài một chuyến, tất cả thời gian này đều là của em.”
Sự thoải mái tự tin của anh ta không có ích lợi gì trong mắt Hạ Kiều.
Nhìn chiếc xe của anh ta lái xe đi khỏi vùng ngoại ô, Hạ Kiều cảm thấy vô cùng thương tâm.
Một ngày tốt đẹp đã bị phá hỏng bởi cuộc điện thoại đó.
Trời sắp tối, Hạ Kiều lấy điện thoại di động ra, định tìm xe.
Đột nhiên, những đám mây đen bao phủ bầu trời, sau đó là sấm chớp và một cơn mưa lớn.
Trước khi cô ấy có thể tránh đi, cả người Hạ Kiều đã bị cơn mưa xối cho ướt đẫm.
Cô chật vật về phía trước đi, cố gắng tìm một nơi để trú ẩn một lúc.
Bất ngờ, một chiếc xe đi ngang qua nước tạt hết vào người Hạ Kiều.
Lúc đó Hạ Kiều cảm thấy cả đầy ủy khuất, nhịn không được rơi nước mắt.
Vốn dĩ cô muốn gọi cho Kỳ Phi Vũ, nhưng hiện tại, cô không còn hy vọng.
Trời đất mênh mông nhưng dường như không còn nơi nào chô cô dung thân, rốt cuộc mọi nỗi đau của cô đều phải một mình chịu đựng.
Lúc này sấm sét lớn hơn, Hạ Kiều từ nhỏ đã sợ hãi nên chỉ có thể ngồi xổm xuống lấy tay che lỗ tai.
Chiếc xe phía trước dừng lại, người đàn ông trên xe chạy tới.
Một chiếc ô lớn cắt ngang cơn mưa xối xả.
“Cô gái, cô có cần tôi giúp không?” Một giọng nói ấm áp vang lên bên tai Hạ Kiều, vừa muốn ngẩng đầu lên, đôi mắt đột nhiên tối sầm lại, lập tức ngất xỉu trên mặt đất


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp