Nụ hôn nóng bỏng

Chương 2


2 năm

trướctiếp

Hạ Kiều lái xe của Kỷ Phi Vũ trở lại vườn trà, sau khi bước vào văn phòng, cô phát hiện toàn văn phòng bị bao vây bởi áp suất thấp đáng sợ.
“Kiều Kiều, rốt cuộc cậu cũng tới rồi.” Lâm Huệ Thuần nhìn thấy Hạ Kiều liền vội vàng đi về phía của cô.
Hạ Kiều hiếm khi nhìn thấy Lâm Huệ Thuần luôn lạc quan và tích cực, hôm may cả khuôn mặt lại vô cùng buồn bã.
Bàn tay nhỏ bé của cô chủ động nắm lấy cổ tay Lâm Huệ Thuần hỏi:“Xảy ra chuyện gì vậy?””
Lâm Huệ Thuần thận trọng nhìn chằm chằm vào phòng quản lý, trầm giọng nói:
“Sáng nay tổng giám đốc đến phòng thiết kế hỏi thăm tiến độ nhãn hiệu của vườn trà. Thật không ngờ, tổng giám đốc nhìn thấy bản nháp đầu tiên của cậu đã nó không phù hợp với phong cách của vườn trà chút nào, yêu cầu làm lại, hơn nữa giám đốc muốn gặp cậu. "
Lòng tràn đầy tự tin, cô nhìn Lâm Huệ Thuần nói:
“Vậy mình đi gặp giám đốc yên tâm, vẫn còn thời gian.”
Hạ Kiều bước về chỗ ngồi, bỏ túi xách xuống, cầm lấy bản thiết kế và đi đến đến văn phòng của người quản lý.
“Cố lên, Kiều Kiều, mình tin cậu.”Lâm Huệ Thuần đứng tại chỗ, cổ vũ cho cô.
Hạ Kiều lấy hết can đảm gõ cửa: “Giám đốc Trần, tôi là Kiều Kiều.”
“Mời vào.”
Hạ Kiều mở cửa văn phòng, bước vào nhẹ nhàng nói:
“Gíam đốc Trần, anh nhìn bản chỉnh sửa nhãn hiệu vườn trà của tôi một chút, xem còn chỗ nào chưa vừa lòng không. "
Bản thảo thiết kế trên bàn thoáng và rõ ràng, truyền tải năng lượng tích cực của vườn trà.
So với bản thảo đầu tiên sáng nay, bản sửa đổi phù hợp hơn với phong cách của vườn trà.
Hà Kiều nhìn thấy sắc mặt của giám đốc Trần đã tốt hơn, vội vàng nói:
“Giám đốc Trần, nếu không tôi đi cùng anh đến gặp tổng giám đốc, tôi sẽ đích thân giải thích với anh ấy.”
“Không cần, cô quay lại làm việc đi.”
Hạ Kiều rời khỏi văn phòng trước, Lâm Huệ Thuần đứng ngay cửa lôi tay cô vội vàng hỏi:
"Thế nào rồi, Kiều Kiều? Có cần phải thiết kế lại lần nữa không? Kỳ nghỉ tuần sau của cậu đã được duyệt rồi chứ."
Chỉ cần nghĩ đến kỳ nghỉ, tâm trạng của Hạ Kiều lập tức tốt lên.
Mặc dù nghĩ đến cô gái thần bí đêm qua, cô cũng thắc mắc người đó là ai. Nhưng cô lại càng tin tưởng cho dù có chuyện gì xảy ra, cô vẫn có thể ở bên Kỳ Phi Vũ.
“Không thành vấn đề, giám đốc Trần rất hài lòng. Mình muốn đi đặt vé máy bay và khách sạn.”
Hạ Kiều ngồi vào chỗ của mình, tìm kiếm vé máy bay, khách sạn và những thứ khác trước máy tính.
Lâm Huệ Thuần ngồi bên cạnh Hạ Kiều, nhìn cô tự mình làm mọi việc, thật sự là quá bắt mắt.
"Kiều Kiều, mình lười nói với cậu, bạn gái cái gì mà cậu lúc nào cũng phải làm tất cả, rốt cuộc cậu muốn chiều người đàn ông đó đến như thế nào? Cậu để cho anh ta có cơ hội hầu hạ mình, lại muốn làm mẹ của người ta”
Ở trong mắt Lâm Huệ Thuần, khuôn mặt này của Hạ Kiều từ hồi cấp ba đã là hoa khôi của trường.
Có rất nhiều nam sinh yêu thích cô, muốn cô nhìn bọn họ một cái đã rất tốt rồi.
Nhưng Hạ Kiều trong lòng chỉ có Kỳ Phi Vũ, bất luận là ai khác, cô đều mặc kệ.
Từ ngày đầu tiên, cô làm mọi chuyện đều suy nghĩ cho anh ta, chỉ cần để tốt cho anh Kỳ Phi Vũ cô đều nguyện ý làm.
Nhưng vào một năm ấy, Kỳ Phi Vũ buộc phải bỏ học vì vấn đề gia đình.
Lâm Huệ Thuần chính mắt nhìn Hạ Kiều yêu đương. Năm năm trôi qua, anh ta hầu như không can dự vào cuộc sống của cô.
Chuyên của cô anh ta chưa một lần quan tâm, vẫn luôn để cô một mình đối mặt với mọi chuyện.
Ban tốt một lần nữa lại nhắc nhở, nhưng đôi mắt của Hạ Kiều vẫn dán trên màn hình, trên khuôn mặt vẫn còn đó một nụ cười khao khát thế giới của hai người.
Trong lòng cô vẫn luôn luôn tin tưởng bạn trai của mình, cô nhìn Lâm Huệ Thuần: “Anh ấy nói để mình quyết định.”
Trong lòng Hạ Kiều, Kỳ Phi Vũ khác với những người khác.
Mặc dù mọi người nói với cô Kỳ Phi Vũ không phải là một người bạn trai đủ tiêu chuẩn, nhưng cô đã yêu, đã chấp nhận đi theo anh ta không chút do dự.    
Khi cô còn là học sinh năm nhất cao trung, bố mẹ cô muốn ly hôn, cô khóc lóc van xin bố đừng bỏ đi, nhưng bố cô đã bỏ hai mẹ con cô mà không thèm nhìn lại.
Cô vĩnh viễn không quên được khi đó Kỳ Phi Vũ trông như thế nào khi đó, mặc dù chỉ mới ở tuổi thiếu niên chưa trưởng thành nhưng đã có sự thành thục mà một người trưởng thành thậm chí còn không có được.
Trước mặt mẹ cô, anh ta choàng tay lên vai cô và hứa với mẹ sẽ chăm sóc cô.
Cô sững sờ nhìn anh ta, ánh mắt kinh ngạc hiện lên trong đôi mắt sáng ngời, còn có một tia động lòng mà cô cố tình che giấu.
Khóe môi nhếch lên một nụ cười dịu dàng, trong lòng cô bỗng nhiên trở nên khác lạ.
Nhìn dáng vẻ mê muội của Hạ Kiều, Lâm Huệ Thuần lắc đầu.
Sau khi Hạ Kiều đặt vé máy bay và khách sạn, thư ký của tổng giám đốc bảo đích thân đến phòng thiết kế.
“Cô Hạ, tổng giám đốc muốn gặp cô.”
Cô không khỏi ngẩng đầu nhìn:“Thư ký Tả, cô có biết tại sao tổng giám đốc lại muốn gặp tôi không?”
“Là chuyện nhãn hiệu, khẳng định là chuyện tốt, đi theo tôi! ”
Hạ Kiều ngoan ngoãn đi theo Thư ký Tả, đi tới văn phòng tổng giám đốc.
Thư ký Tả chờ Hạ Kiều đi vào phòng tổng giám đốc, đóng cửa lại cho hai người.
Tổng giám đốc nói ngắn gọn một câu: “Hạ Kiều, bản thiết kiế cô sửa rất tốt, thiết kế túi trà tiếp theo để cô phụ trách, có tự tin không?”
Bỗng dưng Hạ Kiều được tán thưởng, tự tin cũng ngập tràn trong đáy mắt của cô.
"Tổng giám đốc, tôi rất tin tưởng, anh cứ giao cho tôi."
Tổng giám đốc đẩy tấm chi phiếu đến trước mặt Hạ Kiều, cô liếc nhìn rồi đẩy lại,
“Tôi không nhận, là nhiệm vụ của tôi.”
Hạ Kiều xoay người rời đi, tâm tình của cô hiện tại rất tốt, có thể an tâm chuẩn bị cho kỳ nghỉ rồi.

    * *
Một ngày làm việc bận rộn cuối cùng cũng kết thúc, Hạ Kiều quyết định bí mật đến địa điểm quay để đón Kỳ Phi Vũ để tạo cho anh ta một bất ngờ.
Vốn dĩ, tạo bất ngờ là điều đàn ông nên làm, nhưng với Hạ Kiều, cô không ngại bỏ ra nhiều hơn một chút cho anh ta.
Ai bảo cô thích anh hơn so với anh thích cô cơ chứ?
Cô lái xe, một đường tới tận ngoại thành.
Lúc xuống xe, dò hỏi một hồi nhân viên đang thu dọn đồ đạc mới biết được Kỳ Phi Vũ đã rời đi.
Cô lấy điện thoại di động ra trong tiềm thức và bấm số điện thoại quen thuộc nhất.
Cuộc gọi diễn ra rất lâu nhưng không có ai trả lời.
Cô trở lại xe, lấy điện thoại di động và gửi cho anh một tin nhắn giọng nói qua WeChat.
“Phi Vũ anh về chưa?Em muốn cùng anh đi ăn cơm tối.”
Hạ Kiều đặt điện thoại xuống, bắt đầu lái xe đến biệt thự của Kỳ Phi Vũ..
Cô tràn đầy hy vọng, tưởng rằng Kỳ Phi Vũ đã trở về biệt thự.
Về đến biệt thự an toàn, cô mới nhận ra mình đã suy nghĩ quá nhiều.
Ngoài sảnh tối đen cho thấy chủ nhân không có ở nhà.
Đột nhiên, Hạ Kiều nhận ra rằng cô biết quá ít về Kỳ Phi Vũ
Sau khi làm việc, Kỳ Phi Vũ sẽ đi đâu?
Anh ta không thích cô xen vào hành tung của mình nhất, cho dù không vui, cô cũng chỉ có thể ngoan ngoãn chờ đợi.
Hạ Kiều nhớ lại chuyện khó chịu sáng nay, cô bước vào bếp, mở tủ lạnh, tìm những nguyên liệu anh ta thích, rồi quyết định tự tay nấu ăn cho anh ta..
Cô không thích chiến tranh lạnh với anh ta, dù chỉ là một buổi tối.
Anh ta từng nói thích ăn đồ cô nấu nên cô đã rất chăm chỉ học nấu ăn chỉ để nấu cho người đó.
Hạ Kiều nghĩ đến Kỳ Phi Vũ, thu hòi tâm trạng chán nản, đeo tạp dề vào bếp và bắt đầu nấu bữa tối.
Anh ta là kiểu người bận rộn quên ăn.
Không biết bây giờ anh ta có bận công việc không, Hạ Kiều không còn cách nào khác ngoài việc vực dậy tinh thần và nấu những bữa ăn yêu thích.
Một giờ trôi qua, trên bàn ăn nguội lạnh có thêm vài món mà Kỳ Phi Vũ thích ăn, khóe miệng Hạ Kiều lộ ra một nụ cười.
Cô đang ngồi ở bàn ăn, đợi Kỳ Phi Vũ quay lại, cô biết dù muộn thế nào thì anh ta cũng nhất định sẽ quay lại.
Kết quả là đợi mãi, đợi mãi vẫn không thấy anh ta quay lại.
Qúa đói không thể chịu được nữa, Hạ Kiều phải tự mình ăn một bàn đầy ắp các món ăn.
Nỗi cô đơn, lẻ loi, lạnh lẽo, bất bình đều trào dâng vào lúc này.
Chính vì quá hy vọng nên khi thất vọng chỉ cảm thấy vô cùng mất mát và càng thêm khó chịu.
Trong đoạn tình cảm này, Hạ Kiều là mối tình đầu, lại chưa có kinh nghiệm sống trước đó nên cô không biết phải làm thế nào để hòa hợp với anh khi hai người xảy ra mâu thuẫn.
Cô chỉ biết một đạo lý khi thực sự thích ai đó, cô chỉ muốn hết lòng đối tốt với người đó mà thôi.
Vừa ăn từng miếng cơm mà hốc mắt đã ướt át, hai tròng mắt cũng trở nên ảm đạm không ánh sáng.
Sau đó cô buồn ngủ đến mức ngủ quên luôn trên bàn ăn.
Sáng sớm hôm sau, cửa biệt thự từ bên ngoài mở ra, Kỳ Phi Vũ bước vào nhà.
Trong nhà còn có mùi thức ăn thoang thoảng.
Kỳ Phi Vũ đi đến khu vực phòng ăn, chỉ thấy Hạ Kiều đang ngủ trên ghế, và bữa tối thịnh soạn trên bàn là nguồn gốc của hương thơm.
Anh ta đưa tay đánh thức cô: "Sao em lại ngủ quên ở đây?"
Hạ Kiều từ từ mở mắt ra, nhìn thấy Kỳ Phi Vũ đứng ở trước mặt mình, cô không nhịn được muốn ôm lấy anh ta.
"Phi Vũ, cuối cùng anh cũng về rồi. Em đã đợi cả đêm, rất nhớ anh."
Ngay khi Kỳ Phi Vũ định nói, Hạ Kiều đã ngửi thấy mùi nước hoa xa lạ của một người phụ nữ trên người anh ta, mùi hương không thuộc về cô.
Hương hoa thấm vào mũi cô ngay lập tức, tâm trạng tốt đột nhiên biến mất trong giây lát.
Sự hoang mang tự nhiên về một người phụ nữ trước đó được phóng đại lên đến cực điểm vào lúc này.
Buổi tối anh ta không về nhà, trên người còn có mùi nước hoa của một người phụ nữ khác, điều này chứng tỏ mối quan hệ giữa người phụ nữ đó và anh ta không hề kém.
Nhưng cô không có chứng cứ nên chỉ có thể chịu đựng và hỏi bóng hỏi gió.
Kỳ Phi Vũ thản nhiên nói cho có lệ“Tối hôm qua anh có chuyện cần bàn bạc.”
Trong mắt Hạ Kiều, đôi mày nhàn nhạt của anh ta trở thành lương tâm cắn rứt.
Công việc chính thức luôn là chị Thư đi nói chuyên, từ khi nào lại để Kỳ Phi Vũ trực tiếp đi cơ chứ?
Làm ăn kiểu gì vậy, không về nhà được mà phải nói chuyện phiếm bên ngoài một đêm?
Cô không hiểu chuyện trong làng giải trí, mấy năm nay cũng chưa từng biết qua tình huống này.
Anh ta nhanh chóng đổi chủ đề: “Lần sau đừng làm nhiều đồ ăn nữa, không ăn hết lại phải vứt đi!”
Hạ Kiều nhìn trên bàn ăn, trong lòng vô cùng khổ sở, cô làm thật nhiều đồ ăn cuối cùng cũng chỉ có thể tùy tiện vứt đi.
Trong lòng anh ta, rốt cuộc người bạn gái như cô có quan trọng không?
Anh ta không muốn giải thích cho cô chuyện tối hôm qua, cô cũng không muốn cùng anh cãi nhau.
“Phi Vũ, em đã đặt vé máy bay và khách sạn cho chuyến đi của chúng ta vào tuần tới, hành trình tiếp theo em đã sắp xếp tốt.”
Đôi mắt lạnh lùng của Kỳ Phi Vũ lúc này chứa đầy nụ cười.
“Được rồi, em sắp xếp anh liền yên tâm rồi.”
Mấy ngày tiếp theo, Hạ Kiều chuyên tâm vào việc thiết kế.
Trước khi tan làm, Hạ Kiều đã nhận được một cuộc điện thoại ngoài ý muốn.
Bố cô đã không liên lạc trong nhiều năm, lại gọi điện muốn cô đến ăn tối.
Cô là một người con gái mềm lòng, bố chỉ nói qua loa vài câu, cô liền đồng ý.
Đi đến địa chỉ bố nói, Hạ Kiều nhận ra tiểu khu ở đây bảo an vô cùng chặt chẽ.
Sau một vài khúc mắc, Hạ Kiều gặp lại người bố đã lâu không gặp của mình.
Sau khi lên cao trung, Hạ Kiều vãn chưa gặp lại bố, bản thân cô cũng khong ngờ ông sẽ có một cuộc sống tốt như bây giờ.
Hai bố con ăn tối đơn giản, sau bữa ăn, Hạ Nhĩ Thanh nói:
"Kiều Kiều bố biết hồi đó bố đối với con quá tàn nhẫn và không nghĩ đến tâm trạng của con, ba muốn được bù đắp cho con. Bố đã nói chuyện điện thoại với mẹ con, nghe nói hai người yêu nhau đã lâu, hai đứa có kế hoạch kết hôn không? "
Lúc bố cô đột nhiên hỏi câu này, Hạ Kiều bất giác nghĩ đến Kỳ Phi Vũ .
Dù cho biết cả hai chưa công khai mối quan hệ nhưng trước mặt bố mẹ hai bên đều hiểu rõ mà không nói ra.
Họ cũng đã gặp gỡ bố mẹ hai bên, biết tình cảm giữa hai người vẫn tốt đẹp nên không nói gì nhiều.
Nhưng Hạ Nhĩ Thanh đã chủ động hỏi chuyện chung thân đại sự, Hạ Kiều lúc này rất kinh ngạc!
"Bố, con không nghĩ đến việc yêu cầu bố bòi thường, có một số tổn thương đã gây ra, không thể nào bù đắp được. Còn về chuyện cả đời của con, bố không cần lo. Bây giờ bọn vẫn còn trẻ thì phải tập trung cho sự nghiệp. "
Đối với Hạ Kiều, kết hôn là sự kiện trọng đại trong đời, không được vội vàng.
Bây giờ, báo động đáng ngờ mà Kỳ Phi Vũ gieo rắc trong lòng cô vẫn chưa được dỡ bỏ, cô càng không dám nghĩ về bất cứ điều gì khác.
Khoảng thời gian hai người vào tuần tới là thời điểm then chốt để giải quyết vấn đề.
Không có lý do nào để cô thuyết phục bản thân cô đã thực sự quên mùi nước hoa từ vài ngày trước.
Sau nhiều năm như vậy, sở dĩ cô ở bên Kỳ Phi Vũ đến bây giờ là bởi vì anh tachưa từng khiến cô nghi ngờ.
Một khi có nghi ngờ, cảm giác bất an trong lòng sẽ tiếp tục lan tràn.
Chỉ có cảm giác an toàn mà anh ta mang lại mới có thể xua tan nghi ngờ của cô.
Sau khi rời khỏi nhà bố, Hạ Kiều nhận được một cuộc gọi từ Lâm Huệ Thuần.
“Kiều Kiều, mau đến bệnh viện Giang Đô, mình nhìn thấy Kỳ Phi Vũ đi cùng một cô gái đến gặp bác sĩ.”
Hạ Kiều vừa nghe vừa bước đi, không để ý đến người đang tới.
Nghe thấy ba chữ đi cùng cô gái, cả người Hạ Kiều như mất hồn lạc phách.
Cô loạng choạng về phía trước và lao đi một cách tuyệt vọng.
Không cẩn thận, Hạ Kiều đâm vào lồng ngực của người đàn ông đang đi tới, làm cô ngã ngồi xuống đất.
Ngay lập tức, Hạ Kiều cảm thấy lồng ngực của người đàn ông như sắt đập vào đầu làm cô chóng cả mặt.
Cô nhanh chóng đứng dậy, lấy tay che cái đầu đau nhức, loạng choạng bước đi.
Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng đôi mắt thâm thúy nhìn cô gái quật cường không màng mọi thứ đi về phía trước.
Tâm trí anh đã bị bóng lưng cô chiếm mất.
Chưa bao giờ gặp một người, ngay cả nhìn anh một cái cũng không, cứ thế chạy đi.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp