Phương diện ăn uống có thể nhờ cậy Bạch Nghiên, điều cô ta lo là việc phải xuống ruộng lao động, nếu không tìm được người hỗ trợ thì sẽ mệt mỏi lắm. Nhưng Mã Phương không ngờ cô ta căn bản không có cơ hội thân thiết với Cổ Từ.

Mỗi lần cô ta chuẩn bị tiếp cận lại đụng phải Miêu Kiều Kiều không biết từ đâu nhảy ra nhìn chằm chằm, khiến cho cô ta giật mình không ít lần. Mã Phương vốn đã xem thường Miêu Kiều Kiều, thân hình như heo không biết xấu hổ còn thích ló mặt ra ngoài.

Trải qua mấy lần kế hoạch bị phá hoại, trong lòng Mã Phương càng sinh ra thêm nhiều bất mãn. Cho nên cô ta thường xuyên nói xấu Miêu Kiều Kiều trước mặt người khác, khiến cho tất cả mọi người đối với Miêu Kiều Kiều đều có chút thành kiến.

Đạt được hiệu quả như mong muốn, Mã Phương cảm thấy rất đắc ý.

Gần đây cô ta đang tiếp tục tìm cách kết thân với Cổ Từ, không nghĩ tới cơ hội lại đến nhanh như vậy.

Mã Phương trợn mắt, hai tay chống nạnh hung hăng tiến lên, phẫn nộ quát: “Miêu Kiều Kiều! Nói cô đó! Còn không mau thả tay ra!!!”

“Cô làm vậy mà coi được sao, một lời không hợp liền ra tay đánh người, coi chừng tôi đi báo cáo với trưởng thôn!”

“Ồn ào quá!” Miêu Kiều Kiều âm u trừng cô ta.

Những gì người này làm với nguyên chủ, cô sẽ tính sổ sau, bây giờ giải quyết tên tra nam này trước đã.

Lăn lộn ở tận thế chém giết tang thi tận một tháng, loại người nào cô cũng có thể xử lý được.

Mã Phương bị ánh mắt hung ác của cô dọa sợ hãi, khí thế lập tức yếu đi: “Cô… Có chuyện gì thì từ từ nói, tại sao phải đánh người…”

“Bịch!” Miêu Kiều Kiều ném thẳng Cổ Từ xuống đất, mắt hơi nhíu lại: “Con mắt nào của cô nhìn thấy tôi đánh người?”

“Tôi…tôi…” Mã Phượng sợ đến nỗi sắc mặt trắng bệch, ấp úng cả buổi cũng không nói được lời nào.

Mông Cổ Từ trực tiếp bị đập xuống đất, khiến anh ta ôm mông đau đớn la lên.

Nghe thấy động tĩnh bên ngoài, tất cả mọi người đang ở phòng sinh hoạt chung đều chạy ra xem.

Lúc này sắc trời đã tối hẳn, nhưng có ánh trăng nên vẫn có thể quan sát rõ ràng.

“Xảy ra chuyện gì vậy? Cổ Từ, sao cậu lại ngồi dưới đất.” Vương Cương nhanh chóng bước tới tốt bụng đỡ đối phương đứng dậy.

Cổ Từ nghĩ đến việc bị một đứa con gái như Miêu Kiều Kiều túm cổ kéo tới đây, tự cảm thấy mất mặt vô cùng, sắc mặt dần tái nhợt không nói lời nào.

Lâm Cúc khoanh tay trước ngực tựa vào cửa xem kịch vui, không nói lời mỉa mai như mọi ngày.

Hoàng Đại Đễ thì đứng phía sau cửa, lẳng lặng quan sát.

Thôi Đại Tráng ngược lại ưa thích náo nhiệt, anh ta tiến lên nhìn một vòng rồi sờ sờ sau ót nói: “Sao vậy? Có cãi nhau à?”

Bạch Nghiên vừa nhìn đã thấy Mã Phương sắc mặt không tốt đang đứng gần đó, ánh mắt lóe lên, nói trước: “Mã Phương, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, cô thấy gì thì nói cho mọi người biết đi.”

Vừa nhìn thấy có đông người tụ lại, lá gan Mã Phương lập tức lớn hơn, cô ta chỉ vào Miêu Kiều Kiều hét lên: “Chính là cô ta, vừa rồi cô ta túm cổ đàn anh Cổ lôi tới đây, còn ném anh ấy xuống đất!”

Hả? Mọi người nghe xong đều sững sờ.

Mặc dù chỉ mới ở chung một tháng, nhưng bọn họ ai cũng biết Miêu Kiều Kiều thích Cổ Từ.

Sao cô lại đánh anh ta được!

Hơn nữa, một tên đàn ông cứ như vậy bị một cô gái túm lấy lôi đi, có phải quá yếu ớt rồi không?

Trong chốc lát, mọi người đều có những suy đoán khác nhau, ánh mắt nhìn Cổ Từ cũng có chút cổ quái.

Thời cơ vừa tới, Miêu Kiều Kiều lập tức đứng dậy.

Cô bày ra vẻ mặt phiền muộn đau thương nói: “Đúng là tôi kéo anh Cổ tới đây, nhưng cũng bởi vì anh ấy không chịu đi cùng tôi, tôi không có lựa chọn nào…”

Mọi người có hơi bối rối, không hiểu vì sao cô lại nói như vậy, lại nghe cô tiếp tục nói: “Mọi người đều biết tôi và đàn Cổ là bạn học cùng lớp, cả hai cùng nhau tới đây. Trước đó anh ấy đối với tôi rất tốt, tôi còn cho rằng anh ấy thích mình, nghĩ đến tương lai có thể tiến xa hơn, cho nên tôi mới thường xuyên giúp anh ấy làm việc. Nhưng mà mới vừa rồi anh ấy lại nói xưa này chưa từng thích tôi! Trong lòng tôi nhất thời khó chịu nên mới làm như vậy, chính là muốn anh ấy ở trước mặt mọi người nói cho rõ ràng.”

“Tôi từng nói tôi thích cô lúc nào!” Cổ Từ tức muốn hộc máu, còn khó chịu hơn nuốt phải ruồi.

Anh ta mà thích con lợn béo này thì chi bằng chết quách đi cho rồi! ( truyện trên app T𝕪T )

“Vậy sao? Nếu anh đã không thích tôi, tại sao lúc học trung học anh lại cố ý tiếp cận tôi, còn thường rủ tôi đi chơi?”

“Nếu anh không thích tôi, tại sao lại thuyết phục tôi cùng anh tới nông thôn gia nhập đại viện?”

“Nếu anh không thích tôi, tại sao suốt một tháng ở đây, mỗi lần muốn ăn gì, muốn làm gì đều tìm tôi nhờ tôi hỗ trợ?”

“Còn những lúc tôi không khỏe, anh luôn là người đầu tiên chạy tới quan tâm tôi, tất cả những điều này đều là không thích ư?”

Miêu Kiều Kiều từng câu từng câu chất vấn, trực tiếp khiến Cổ Từ toát mồ hôi hột.

Những lời này của cô đã tiết lộ rất nhiều thông tin, bao nhiêu tình huống xảy ra giữa hai người đều tuôn ra hết.

Đồng thời cũng cho mọi người thấy, chính anh ta đối xử tốt với cô mới khiến cô nghĩ anh ta thích cô, chứ không phải do cô tự mơ mộng hão huyền.

Khi Miêu Kiều Kiều nói xong, không khí xung quanh bắt đầu có chút quái dị.

Lúc đầu mọi người thấy Miêu Kiều Kiều thường xuyên bám theo sau Cổ Từ, trong lòng ít nhiều có chút khinh thường. Mặc dù đại viện thanh niên trí thức không cấm học viên làm quen kết bạn, nhưng đối với tác phong trong vấn đề quan hệ nam nữ rất nghiêm chỉnh.

Bên cạnh đó, về danh dự của Miêu Kiều Kiều, nói thật không có mấy người để ý.

Mọi người chỉ thấy Miêu Kiều Kiều một mình đơn phương, còn Cổ Từ thì không bao giờ xác nhận, họ cho rằng Miêu Kiều Kiều cố chấp, Cổ Từ có nỗi khổ riêng không thể nói.

Hơn nữa đây là việc riêng của hai người, bọn họ không nên can thiệp, Cổ Từ không lên tiếng thì người khác có tư cách gì tham gia náo nhiệt đây.

Chỉ cần Miêu Kiều Kiều không làm ảnh hưởng đến mọi người, ai cũng nhắm một mắt mở một mắt cho qua.

Nhưng sau khi nghe Miêu Kiều Kiều buộc tội, cộng thêm thái độ vừa nãy của Cổ Từ, bọn họ cũng không phải kẻ ngốc, nghĩ một chút đã thông suốt toàn bộ chân tướng.

Chẳng trách Cổ Từ chưa bao giờ oán giận Miêu Kiều Kiều quấn quýt lấy anh ta, thì ra trong lòng có tâm tư này.

Đây chẳng phải là kiếm cớ yêu mến, chiếm tiện nghi của cô gái nhỏ nhà người ta à?

Trong lúc nhất thời, mọi người đều nhìn Cổ Từ với ánh mắt sâu xa.

Loại người hai mặt hư tình giả ý này, không thích hợp kết giao.

“Đồng chí Cổ Từ, anh đúng là không tử tế.” Thôi Đại Tráng ngờ nghệt là người đầu tiên lên tiếng chỉ trích.

Đúng vậy, anh ta thích nhất là xem náo nhiệt, quan tâm chuyện bất công của thiên hạ.

“Đàn anh Cổ, không ngờ anh là người như vậy.” Trên mặt Bạch Nghiên hiện lên một vẻ thất vọng. Ngoài miệng cô ta nói như vậy nhưng đáy mắt lại thoáng qua tia khinh thường.

Trước kia người này còn tìm cách lấy lòng cô ta.

May mắn cô ta chướng mắt đối phương, nếu không đã dính vào đống phân khiến cả người thối quắc rồi.

“Người này ấy mà, biết mặt nhưng không biết lòng, xem ra sau này mọi người nhớ chú ý một chút.” Giọng điệu Lâm Cúc vẫn sắc bén như cũ.

Được giáo dục ở vùng quê hai năm, tính tình Lâm Cúc được mài dũa ngày càng bén nhọn.

Nhìn chuyện gì, cũng thích chen vào một miệng.

Hoàng Đại Đễ luôn luôn im lặng mím miệng, đứng một bên không hé răng.

Vương Cương phức tạp liếc nhìn Cổ Tử một cái, tỉnh bơ đi sang bên cạnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play