Miêu Kiều Kiều mỉm cười xấu hổ, không thèm chào hỏi, chạy thẳng vào phòng lấy quần áo đi tắm rửa. Lúc cô vừa tắm và thay quần áo xong, đi ra ngoài lại gặp được bạn học cũ – Cổ Từ đang đi tới.
Miêu Kiều Kiều còn chưa mở miệng, anh ta đã mắng vào mặt cô xối xả: “Làm cái gì vậy! Đi hái có mấy cây nấm cũng chậm trễ, sao em làm việc lằng nhằng thế hả! Có biết là anh lo lắng lắm không!”
Cổ Từ, người cũng như tên, giả tạo lừa đảo.
Về ngoại hình thì da trắng mũi to mắt nhỏ, miễn cưỡng cũng có thể cho là đẹp trai. Anh ta là bạn học cùng trường cấp ba với nguyên chủ, lúc trước có lần trời mưa nguyên chủ bị ngã sấp mặt, anh ta ở đó nên đi qua giúp đỡ.
Từ đó, nguyên chủ liền âm thầm cảm mến anh ta, có đồ gì tốt cũng thường xuyên mang đến cho anh ta.
Lần này xuống học viện ở nông thôn cũng là anh ta dụ dỗ nguyên chủ, đem cô ấy theo để lợi dụng sức lao động miễn phí. Nguyên chủ tâm tư đơn thuần không nhận ra, nhưng cô từ nhỏ đã trải qua nhân tình ấm lạnh, vừa liếc là có thể nhìn thấu bản chất tra nam cặn bã của anh ta.
Rõ ràng anh ta rất chán ghét nguyên chủ nhưng chưa bao giờ trở mặt với cô ấy, ngược lại rất hưởng thụ việc cô ấy làm mọi việc để lấy lòng mình. Mỗi lần anh ta nhịn không được chửi mắng nguyên chủ, y như rằng sau đó sẽ lại nói mấy lời tốt đẹp lừa gạt, khiến cho nguyên chủ lầm tưởng anh ta thật sự có thiện cảm với cô ấy, bởi vậy cô ấy mới càng ngày càng lún sâu.
Ôi, đúng là diễn viễn, mắng một câu rồi lại thốt lên lời lẽ ngon ngọt như bôi mật!
Nếu là nguyên chủ, chắc chắn đã sớm cảm động rơi lệ. Nhưng Miêu Kiều Kiều bây giờ là cô thì khác rồi, cô ghét nhất loại người chuyên giả mù sa mưa như này.
Nhất định phải lột bỏ cái mặt nạ dối trá giả tạo của anh ta xuống!
“Cổ Từ, tại sao anh lại lo lắng cho tôi? Anh với tôi có quan hệ gì?”
Cổ Từ nhíu mày nhìn cô: “Lời này của em là có ý gì, chúng ta là bạn học cũ… Lại cùng nhau đến đại viện ở nông thôn học tập kiến thiết tổ quốc, anh quan tâm em một chút thì có gì sai?”
“À, thật vậy không?” Miêu Kiều Kiều nhướng lông mày, sắc mặt bỗng nhiên trở nên u oán: “Vậy anh… Có thích tôi không?”
Cổ Từ hơi khựng lại, đáy mắt nhanh chóng thoáng tia khinh thườn, sau đó lập tức xụ mặt, ngôn từ chính trực nói: “Đồng chí Miêu Kiều Kiều, tư tưởng này của em rất có vấn đề! Chúng ta đến đây là để học tập cống hiến cho tổ quốc, không phải để nói chuyện yêu đương. Về sau em đừng nhắc lại chuyện này nữa, bị người có tâm nghe thấy thì không tốt đâu!”
Gì cơ? Thích cô ta? Đúng là chuyện cười lớn!
Cả ngày đối diện với khuôn mặt bự như bánh xe này, anh ta đã buồn nôn muốn chết! Nếu không phải xem xét cô ta còn chút giá trị lợi dụng, anh ta không muốn dính líu gì đến đối phương từ lâu rồi.
Miêu Kiều Kiều vừa vặn thấy được khinh thường trong ánh mắt anh ta, trong lòng hừ lạnh vài tiếng.
Đúng là một tên ngụy quân tử cả ngày ra vẻ đạo mạo!
Tại sao lúc nguyên chủ bôn ba làm tay sai vặt cho anh ta, anh ta lại không nói tư tưởng cô ấy có vấn đề đi. Bây giờ vừa mới thử lòng một chút, anh ta đã lập tức lộ nguyên hình.
Được thôi, nếu đã như vậy, toàn bộ những thứ nguyên chủ đưa cho anh ta từ trước tới nay đều phải nôn ra trả lại hết!
Miêu Kiều Kiều đảo mắt một vòng, lập tức có chủ ý.
Cô cúi đầu xuống một chút, lúc ngẩng lên nước mắt đã chực chờ rơi xuống: “Đàn anh Cổ… Không ngờ anh lại đối xử với tôi như vậy… Hu hu hu… Tôi cứ luôn nghĩ rằng anh thích tôi…”
Hừ hừ, bà đây xem phim cung đấu nhiều năm như vậy, còn không chơi chết tên tra nam này được ư! ( truyện đăng trên app TᎽT )
Cổ Từ choáng váng, sao tự nhiên lại khóc rồi?
Nếu như là cô gái khác rơi nước mắt vì anh ta, anh ta còn thấy vui vẻ. Nhưng cô nàng trước mắt này khóc quá khó coi, anh ta sắp ói đến nơi luôn rồi.
“Được rồi được rồi, đừng khóc nữa, mất mặt quá, giữa chúng ta là mối quan hệ bạn bè thuần khiết, anh hy vọng em đừng suy nghĩ nhiều.”
Hừ, đáy mắt Miêu Kiều Kiều thoáng qua vẻ trào phúng, bà đây chỉ đang chờ những lời này của anh thôi đấy!
“Vậy được, anh dám ở trước mặt mọi người trong đại viện nói lại lời này cho tôi nghe không?”
Nguyên chủ tới đây một tháng, mỗi ngày không phải làm việc thì là chạy theo Cổ Từ làm chân sai vặt. Mọi người trong học viện này đều biết rõ nguyên chủ thích anh ta nên hôm nay cô nhất định phải vạch rõ ranh giới với anh ta, như vậy về sau mới không có ai lời ong tiếng ve.
Mặc dù Miêu Kiều Kiều da mặt dày không sợ bị người ta bàn tán, nhưng cứ để mối quan hệ mập mờ với loại đàn ông cặn bã này tồn tại, cô lại thấy khó chịu.
Loại chuyện này nhanh chóng giải quyết dứt điểm là tốt nhất, miễn cho sau này xảy ra rắc rối, ảnh hưởng rất nhiều đến kế hoạch xây dựng danh tiếng tốt của cô.
Cổ Từ nghe xong liền thay đổi sắc mặt: “Hiện tại mọi người còn đang bận học tập, chút chuyện nhỏ này gây phiền phức đến người khác làm gì.”
Ai cũng biết Miêu Kiều Kiều thích anh ta, chỉ cần anh ta không mở miệng xác nhận việc này, vậy thì có thể xem như không có gì xảy ra. Dù sao thì bị một con nhỏ vừa xấu xí vừa béo thích cũng chẳng phải chuyện vẻ vang gì.
Loại sinh hoạt gian khổ này không biết khi nào mới kết thúc, tốt xấu gì con heo mập này vẫn còn chút tác dụng, có thể giúp anh ta làm một số việc để cuộc sống trôi qua dễ dàng hơn, tạm thời anh ta còn chưa muốn xé rách mặt với đối phương.
Vì vậy anh ta nhỏ giọng khuyên nhủ: “Hôm nay em làm sao vậy, sao lại nóng nảy như thế, em thấy không khỏe à? Thôi đừng suy nghĩ nhiều quá, nhanh về nghỉ ngơi đi.”
Nghe thấy đối phương qua loa nói lời hư tình giả ý, Miêu Kiều Kiều thật sự muốn cười lớn một trận
Đã vậy, cô cũng không quanh co lòng vòng nữa, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề!
“Hôm nay tôi… Muốn anh phải nói cho rõ ràng!!!”
Miêu Kiều Kiều mở to mắt, không nói lời nào túm lấy cổ áo của đối phương.
Sau khi uống nước linh tuyền, thể lực của cô đã được cải thiện rất nhiều, lại thêm thể trọng khổng lồ. Đối phó với con gà vừa gầy vừa yếu này Miêu Kiều Kiều cảm thấy bản thân dư sức!
Cô túm cổ Cổ Từ giống như xách con gà, một đường kéo đến sân nhỏ bên kia.
Cổ Từ giãy giụa vô ích, tức giận đến nỗi mặt đỏ cả lên: “Miêu Kiều Kiều! Cô làm cái gì vậy! Mau buông ra…!”
Bị một đứa con gái túm cổ lôi đi, mặt mũi của anh ta đều bị ném sạch!
Con đàn bà khốn khiếp này từ khi nào lại không biết tốt xấu như thế chứ!
Đợi qua chuyện này, anh ta nhất định phải lạnh nhạt cô hai ngày, khiến cô ghi nhớ thật lâu!
Đúng lúc Mã Phương từ nhà vệ sinh đi ra, nhìn thấy cảnh này, cô ta lập tức hét lên: “Trời ơi! Miêu Kiều Kiều, cô làm cái gì vậy, mau buông đàn anh Cổ ra!”
Mã Phương và Bạch Nghiên đều từ thành phố thủ đô tới đây, cho nên hai người họ luôn cảm thấy bản thân vượt trội hơn người khác.
Nhà cô ta vốn chỉ là gia đình công nhân bình thường ở thủ đô, có hai anh trai và một chị gái, cô ta là con út trong nhà. Tuy được cha mẹ nuông chiều, nhưng sau khi tốt nghiệp trung học không tìm được công việc phù hợp, chỉ có thể đến nông thôn vừa làm vừa học giảm bớt gánh nặng cho gia đình.
Lần này đi trong nhà cũng không mấy dư dả, cho nên không chuẩn bị cho cô ta được nhiều đồ. Chính vì thế, cô ta sớm đã nghĩ tới tìm cho mình một chỗ dựa, như vậy sinh hoạt sẽ thoải mái hơn.
Đại viện dành cho thanh niên trí thức này tổng cộng có bảy học viên, có ba người ở đây lâu nhất: Vương Cương là người tốt, có cái áo trắng đã mặc đến ngả vàng lại còn vá lỗ chỗ mà vẫn mặc, nhìn qua chính là loại người nghèo kiết xác, không nhờ vả mình đã là tốt lắm rồi.
Lâm Cúc thì tính tình đanh đá nóng nảy, cô ta không dám trêu chọc, còn người tên Hoàng Đại Đễ lại quá trầm mặc ít nói, cô ta cũng không thích.
Còn lại bốn người đều là lính mới: Người cao lớn tên Thôi Đại Tráng thì khờ khạo, cô ta mấy lần cố tình lôi kéo làm quen, đối phương lại chẳng hiểu gì, làm cô ta tức muốn chết.
Bạch Nghiên là bạn học cùng trường cấp ba với cô ta, nghe nói điều kiện gia đình rất tốt. Mặc dù không biết vì lý do gì lại cùng cô ta xuống nông thôn, nhưng chỉ cần duy trì mối quan hệ tốt với cô bạn này, về sau sẽ không phải lo thiếu ăn.
Về phần Cổ Từ, lúc vừa đến đây cô ta đã đặc biệt chú ý vì anh ta ăn mặc rất thời thượng. Ngay khi vừa gặp mặt, Mã Phương đã động tâm tư.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT