Buổi chiều và buổi tối hôm nay cũng không ổn đối với Lạc Hằng.
Người theo khuôn phép cũ bỗng nhiên bốc đồng một lần, kết quả tạo ra không nhất định có thể bình tĩnh tiếp thu.
Lạc Hằng dựa vào ghế trong văn phòng, muốn trò chuyện mấy câu với Vân Xuyên lại không biết nên bắt đầu từ đâu.
Sau khi tan làm, anh đi đường vòng đến Hỏa Thiếu Vân như thường lệ. Vừa muốn ngừng xe bên đường, anh bỗng thấy Vân Xuyên ngẩn người nhìn về phía cửa.
Chân Lạc Hằng dẫm phanh—
Suýt chút nữa là lọt vào tầm nhìn của Vân Xuyên rồi.
Lạc Hằng lặng lẽ lùi về sau một chút, xác định Vân Xuyên không thấy mình mới dừng lại. Anh ghé vào trên tay lái, rướn cổ nhìn vào Hỏa Thiếu Vân.
5 giờ nhiều không phải khoảng thời gian tiệm đông khách, anh đợi mười phút cũng chỉ thấy được hai vị khách bước vào.
Nhưng mà không biết Vân Xuyên bị làm sao, giống như hơi mất tập trung, động tác chậm chạp hơn thường ngày không ít, tâm trạng trông cũng không vui.
Lạc Hằng ở trong xe nhìn thật lâu, nhìn cậu gượng cười đón khách, nhìn cậu lại ngồi ngẩn ra sau khi khách hàng rời đi.
Cũng không biết là vì sao, nhưng trông không ổn tí nào.
Lạc Hằng gác cằm lên tay lái, ánh mắt vẫn luôn không rời khỏi người đối diện.
Trên tay lái còn dán hình dán lần trước Vân Xuyên đưa, Lạc Hằng cố ý chọn một đám mây nhỏ đang lái xe dán lên.
Vài phút sau anh thấy Vân Xuyên đứng dậy, lấy ra một dĩa salad nhỏ, ngồi một mình chậm rãi ăn ở quầy thu ngân.
Không nói ra được là do cái gì, Lạc Hằng cảm thấy trong lòng khó chịu. Anh không nhìn nổi nữa, dứt khoát lái xe rời đi.
Lạc Hằng không hối hận mình đã thẳng thắn trong lúc xúc động, anh chỉ là không muốn cho Vân Xuyên biết sớm như vậy. Trong tình huống chưa chuẩn bị tâm lý gì hết đột nhiên nhận được một tình yêu đồng giới, đổi thành người khác cũng sẽ không có cách nào tiếp thu.
Chờ một chút!
Lạc Hằng ngồi dậy khỏi sô pha, suy nghĩ luân chuyển trong não.
Sau khi hiểu được ý của mình, Vân Xuyên đã viết gì đó?
Cậu đúng là tránh né tình yêu anh trút xuống, nhưng mà cậu không thể nhận và không định nhận, đều chỉ vì không muốn trở thành gánh nặng cho người khác…
Cậu kể ra nhiều như vậy, là do cảm thấy người thương sớm muộn gì cùng bỏ cậu rời đi.
Nhận ra được điều này, Lạc Hằng trải qua vài giây vui sướng ngắn ngủi. Anh lại nằm xuống sô pha, vui sướng nhanh chóng trở thành chua xót.
Anh đương nhiên đã xác định mình không phải hứng thú nhất thời, cũng đảm bảo Vân Xuyên tuyệt đối không phải gánh nặng của anh, nhưng Vân Xuyên không tin mấy thứ đó, cũng không cho anh một cơ hội để chứng minh.
Khó mà làm được!
Vân Xuyên không thể vì bị người khác tổn thương mà lại muốn tổn thương anh chứ!
Anh cựa quậy ngồi dậy khỏi sô pha, lấy di động ra gửi tin nhắn cho Vân Xuyên.
… Đánh một đống chữ xong rồi xoá hết, loại chuyện này sao có thể thông báo qua WeChat được cơ chứ?
Cuối cùng anh chỉ hỏi Vân Xuyên đã ngủ chưa.
*
Lạc Hằng 28 tuổi đã sớm không còn dễ nổi nóng như trẻ con, chẳng qua Lạc Hằng trưởng thành ổn trọng bây giờ đang trong quá trình chờ đợi Vân Xuyên đáp lại vẫn không thể bình tĩnh như cũ.
Anh không ngồi yên trên sô pha được, sau một lát thì vào phòng bếp rót nước uống, thêm lát nữa lại chạy đến bên cửa sổ nhìn xem trời đã tối bao nhiêu rồi, tóm lại là không nhàn rỗi tí nào.
Cuối cùng Lạc Hằng quyết định đi tắm để bình tĩnh một chút.
Nhưng mà…
Lạc Hằng ngồi trên giường vừa sấy tóc vừa nhìn di động. Một tiếng đồng hồ trôi qua, Vân Xuyên bên kia không trả lời lại gì cả.
Vân Xuyên không để ý tới anh.
Anh nhìn đồng hồ, hơn 10 giờ, Vân Xuyên ngủ sớm vậy sao? Hẳn là không thể nào.
Anh tiếp tục gửi qua một tin nhắn, tiếp tục chờ cậu đáp lại.
Di động của Vân Xuyên liên kết với vòng tay, có tin nhắn mới hoặc thông báo của app đều rung lên nhắc cậu. Lạc Hằng cũng biết một chút về độ rung của cái vòng tay kia, chỉ cần đang đeo trên tay, hầu như không thể không cảm nhận được.
Nói cách khác, Vân Xuyên không trả lời, về cơ bản tương đương không muốn để ý đến anh.
Lạc Hằng: “…”
Anh hơi chần chừ, hay là ngày mai đến Hoả Thiếu Vân tìm cậu ấy? Chắc cậu sẽ không suốt đêm dọn cửa tiệm đi chỉ để trốn mình đâu nhỉ!
Chẳng qua Lạc Hằng vẫn chưa từ bỏ ý định, đầu óc nóng lên cứ thế gửi thêm mấy tin nhắn.
Hơn mười phút sau, Vân Xuyên vẫn yên tĩnh, ngay cả một dấu chấm câu cũng không chịu trả lời anh.
Uể oải một hồi, Lạc Hằng cảm thấy không đúng cho lắm.
Do bị điếc nên Vân Xuyên chỉ có thể dùng câu chữ để giao tiếp, Vân Xuyên có chút rối loạn ám ảnh cưỡng chế đối với việc trả lời tin nhắn, lúc trước mỗi lần nói chuyện phiếm, hầu như đều do cậu kết thúc, dù chỉ gửi cái nhãn dán cũng nhất định phải để đoạn đối thoại này kết thúc ở tin nhắn của mình.
Hơn nữa… nếu Vân Xuyên không muốn để ý đến anh, vậy thì đã sớm không thèm quan tâm, chắc chắn sẽ không chờ tới bây giờ, buổi chiều cũng sẽ không giải thích nhiều như vậy.
Lại liên tưởng đến tính cách của Vân Xuyên… Đối mặt với mấy tên lưu manh nói chuyện khó nghe thế mà Vân Xuyên vẫn có thể giữ khuôn mặt tươi cười, cậu không giống người sẽ cố tình không trả lời người khác khi không muốn quan tâm họ.
Lạc Hằng càng nghĩ càng cảm thấy không đúng.
10 giờ 50 phút tối, Lạc Hằng làm ra chuyện bốc đồng thứ ba trong ngày.
Anh cầm chìa khoá xe lên, đi đến nhà Vân Xuyên.
Vì để xác nhận khả năng có phải cậu không cảm giác được vòng tay rung lên hay không, Lạc Hằng trên đường đi còn gọi qua hai cuộc.
Tin nhắn mới chỉ rung trong chốc lát nên có thể sẽ bỏ lỡ, gọi điện thoại thì sẽ rung liên tục, chắc chắn không thể mặc kệ!
Nhưng Vân Xuyên không đáp lại gì như trước.
Đến hiện tại Lạc Hằng đã không rảnh suy nghĩ nguyên do khác, anh dường như đã chắn chắn Vân Xuyên đêm nay đã xảy ra chuyện gì đó, khiến cậu không thể, hoặc là không có cách nào trả lời mình!
Xe chạy cực kỳ nhanh, phần mềm chỉ dẫn biểu hiện đường đi tốn 15 phút, Lạc Hằng chỉ đi 9 phút là đến.
Lần trước tới, anh nhớ mang máng Vân Xuyên ở tầng năm, nhưng cũng không biết rốt cuộc là căn hộ nào.
Anh xuống xe, không hề nghĩ ngợi đi thẳng vào chung cư.
Nhà cũ không có thang máy, đêm tháng năm, Lạc Hằng cứ thế leo thang đổ mồ hôi đầy mình.
Cuối cùng cũng đặt chân đến tầng năm, anh nhìn phải nhìn trái, thật sự không thể xác định đâu là nhà của Vân Xuyên trong ba căn trên tầng này.
Đầu anh có hơi hỗn loạn, lo lắng cho Vân Xuyên rốt cuộc vẫn vượt qua tất cả. Anh gập ngón tay, định gõ cửa hỏi từng nhà.
Khi Lạc Hằng chuẩn bị gõ cửa phòng căn hộ đầu tiên bên trái, tiếng di động của Lạc Hằng vang lên.
Tích một tiếng, là thông báo mới của WeChat.
Tim Lạc Hằng nhanh chóng chậm lại.
Anh luống cuống tay chân lấy di động ra, người anh chờ cả đêm người cuối cùng cũng lọt vào tầm mắt.
[Một Khoảng Mây Mây Mây: Ừm! QvQ]
Hành động sau đó hình như thoát khỏi khống chế của đại não, khi Lạc Hằng phản ứng lại thì đã tay nhanh hơn não gọi điện thoại qua.
Anh dở khóc dở cười ấn tắt cuộc gọi, nhưng mà Vân Xuyên bắt máy nhanh hơn một bước.
Anh giơ điện thoại, hồi lâu sau tự giễu cười cười. Biết rõ Vân Xuyên không nghe được mà anh vẫn nói: “Tôi thật sự hơi choáng váng rồi…”
Anh cúp điện thoại, chụp một tấm ảnh mặt đất với cầu thang gửi cho Vân Xuyên.
Vòng tròn nhỏ dưới tấm ảnh thong thả xoay tròn, vòng tròn đó cuối cùng cũng từ rỗng ruột trở thành đặc ruột, Lạc Hằng nghe được mấy tiếng bước chân vội vàng.
Cũng quá thần kỳ rồi, thế mà lại là căn hộ đầu tiên anh vừa định gõ cửa.
Cửa phòng nhanh chóng bị mở ra, người anh nhớ nhung cả đêm đã xuất hiện trước mặt mình.
Tóc cậu bù xù như mới vừa lăn một vòng trên giường; trên người khoác đồ ngủ rộng thùng thình màu trắng nhưng không trắng như làn da của cậu, hình trang trí trên bộ đồ không có gì bất ngờ, vẫn là đám mây nhỏ như thường lệ.
Đôi mắt cậu có chút đỏ, biểu cảm trên mặt hơi tủi thân.
Lo lắng cả một đêm tan thành mây khói, Lạc Hằng thở phào nhẹ nhõm một hơi dài: “Làm tôi sợ muốn chết, tôi còn tưởng rằng em xảy ra chuyện gì rồi.”
Anh gần như không phát ra tiếng nói, chỉ thầm thì trong miệng. Sự lo lắng, buồn rầu của đêm nay sau khi nhìn thấy Vân Xuyên đều bị ép xuống.
Vân Xuyên mếu máo, lúc cậu muốn cúi đầu đánh chữ, ánh đèn ở hành lang biến mất.
Đèn điều khiển bằng âm thanh không nhận được tiếng động, bóng tối lại bao trùm.
Tiếng bước chân hoảng loạn vang lên lần nữa, theo đó là tiếng cửa đóng lại thật mạnh. Mà khi ánh đèn lại được thắp sáng, hành lang đã không còn bóng người.
Lạc Hằng ép Vân Xuyên vào cửa. Cho dù đang ở trong bóng tối vẫn có thể chuẩn xác tìm được đôi môi nhạt màu kia.
Anh nôn nóng cắn môi dưới của Vân Xuyên, cứ như làm vậy mới chắc chắn được Vân Xuyên đang ở trước mặt anh.
Tiếng kêu hốt hoảng không có cách nào thốt ra, chỉ có thể biến thành tiếng hít khí mập mờ.
Vân Xuyên theo bản năng định vươn tay phản kháng, thế nhưng lúc này từ chối hiển nhiên không dễ tí nào. Lạc Hằng nhẹ nhàng dùng một tay bắt lấy cậu, ôm lấy vòng eo cậu đưa tới bên cạnh bàn, hai người cùng ngã xuống.
Nửa người trên của Vân Xuyên bị đè ở trên bàn cơm, hai tay cũng bị cố định trên đỉnh đầu. Lạc Hằng dùng tay còn lại nhéo cằm cậu, đầu lưỡi chen sâu vào.
Cánh môi bị mút đến tê dại, đầu lưỡi ướt át đè lên hàm dưới, miệng bị bắt há ra, khóe miệng cũng được tỉ mỉ liếm qua.
Không biết đã trôi qua bao lâu, Lạc Hằng buông tay, đứng dậy khỏi người cậu.
… Còn giúp cậu lau đi vệt nước ở khóe miệng.
Vân Xuyên xấu hổ ngồi dậy, bên tai là hơi thở nặng nề của Lạc Hằng, thổi đến mức tai cậu ngứa ngáy.
Cậu cứ như vậy ngồi trên bàn cơm, động không được mà không động cũng không xong.
Môi hơi tê, cổ tay dường như còn cảm giác bị dùng sức nắm chặt, chóp mũi cũng khẩn trương chảy ra hai giọt mồ hôi…
Vân Xuyên giống như vừa ngâm qua nước ấm, nóng tới mức sắp bốc hơi.
Cậu theo bản năng mà sờ mũi—
Lại chạm phải tay Lạc Hằng.
Vân Xuyên rụt tay về như bị điện giật, đầu càng cúi thấp hơn.
Lạc Hằng nói gì đó bên tai cậu, cậu cảm nhận được hơi thở rất nhẹ, và không khí di chuyển từng chút. Nhưng mà quá tối, cậu không nhìn được Lạc Hằng đã nói gì.
Lạc Hằng hình như cũng nghĩ đến điều này, chốc lát sau, đèn treo ở phòng khách sáng lên.