Cái vòng này làm bạn với cậu đã nhiều năm mà chưa bao giờ hỏng. Cậu cũng cực kỳ để ý tới nó, ngay cả sạc điện cũng phải sạc thật cẩn thận. Mang theo nhiều năm như vậy, ngoại trừ lúc hư pin ra, thì vòng tay này không còn vấn đề gì.
Nhưng mà bây giờ…
Vòng tay mở lên không được, đèn báo nguồn điện không hề phản ứng, di động và cửa tiệm cà phê liên kết với vòng tay cũng không làm vòng tay rung lên được.
Vân Xuyên ngồi trong tiệm, trong lòng ngơ ngác.
Cậu ngồi ở quầy thu ngân, không chớp mắt nhìn chằm chằm cửa tiệm, sợ bỏ lỡ khách hàng ra vào.
Liên kết giữa cửa với vòng tay, không lâu trước đó mới được Lạc Hằng sửa lại. Khoảng thời gian trước mình rõ ràng đã quen nhìn chằm chằm cửa mọi lúc quan sát khách hàng đến rồi đi…
Vân Xuyên chán nản nằm lên bàn, trong lòng khô cằn.
Đều nói từ giàu biến thành nghèo khó, hoá ra là sự thật.
Vừa khẩn trương vừa mờ mịt vượt qua ba tiếng đồng hồ không có vòng tay, lúc 9 giờ Vân Xuyên đóng cửa tiệm, dọn dẹp xong rồi chậm chạp trở về nhà.
Mấy ngày nay Vân Vân không ở đây, một mình sinh hoạt đơn giản nhưng buồn tẻ. Tuy nói khi bà ở nhà hai người chỉ có thể giao tiếp trong im lặng, nhưng bà đi rồi Vân Xuyên mới phát hiện. Hoá ra thói quen yên lặng sinh hoạt cũng có lúc đột nhiên trở nên khó có thể chịu được.
Sau khi về đến nhà, Vân Xuyên đi tìm hướng dẫn sử dụng của vòng tay, cẩn thận đọc mới biết, biện pháp giải quyết vòng tay bị nước vào của nhà sản xuất chỉ đơn giản một câu: Kiến nghị đưa đến trung tâm bảo hành để sửa chữa.
Cậu chán nản ngồi trên sô pha, do dự xem ngày mai có nên đóng cửa tiệm một hôm để đi sửa vòng tay hay không.
*
Sửa vòng tay, nghe thì là ba chữ vô cùng đơn giản, nhưng một mình Vân Xuyên đi thì không hề dễ dàng như vậy.
Có lẽ do ỷ lại vòng tay quá mức, không cảm nhận được rung động thường xuyên trên cổ tay trái khiến trong lòng Vân Xuyên chỉ còn hoảng hốt và bất lực.
Vân Xuyên từ nhỏ đã không nghe được âm thanh, cũng không thể nói, ngoại trừ gõ chữ thì vòng tay là mối liên hệ lớn nhất giữa cậu với thế giới này.
Trước khi gõ chữ, cậu phải dựa vào vòng tay để biết có người tìm mình.
Không còn vòng tay, giống như bị thế giới này vứt bỏ.
Khi cậu mờ mịt không biết phải làm sao, di động trong túi đột nhiên rung lên.
Di động rung không mạnh như vòng tay, còn không bằng mức độ rung yếu nhất của vòng tay, nếu không cầm chặt trong tay thì Vân Xuyên luôn bỏ lỡ thông báo mới của di động.
Cậu tưởng định vị của Vân Vân được gửi qua, vội vàng lấy ra xem.
Nhưng màn hình di động lại sạch sẽ không có gì hết.
Cậu nghi hoặc mà nghịch hồi lâu, xác nhận không có tin nhắn mới gì cả— định vị gửi qua mới nhất đã đổi thành mười phút trước.
Vân Xuyên trừng mắt suy nghĩ rất lâu mới phản ứng lại: Di động của cậu có chút vấn đề, phím chuyển cấu hình chuông và rung của máy không ổn, luôn tự động chuyển sang chế độ rung. Cậu không thể nghe, chuông hay rung đối với cậu đều không khác bao nhiêu, hơn nữa cậu còn ỷ lại vòng tay hơn di động nên vẫn luôn xem nhẹ cái lỗi không lớn không nhỏ đó.
Đến hôm nay vòng tay hỏng rồi, vấn đề này mới bắt đầu trở nên nghiêm trọng.
…Trước kia không phát hiện, thì ra đi động thường xuyên phát ra rung động ngắn ngủi lúc cậu không chú ý.
Lực chú ý của Vân Xuyên lập tức dành hết cho di động, sợ bỏ lỡ tin nhắn của người khác, sau nhiều lần chỉ nhận được thông báo rác, người vẫn luôn dịu dàng cũng nhịn không được mà tức giận.
Cậu gắt gao nắm chặt di động đi tới đi lui không có mục đích trong phòng khách. Sau khi di động liên tục rung lên vài lần, cậu dần dần có thể phân biệt được cách rung của chế độ chuông, nhưng nó vẫn không thể ngăn cậu cúi đầu nhìn xem mỗi lần điện thoại chấn động.
Đêm càng lúc càng khuya, cậu lại bắt đầu lo lắng về cửa lớn, cứ hồi hộp kiểm tra xem cửa đã khoá chưa nhiều lần, thậm chí còn nhìn qua mắt mèo xem bên ngoài có người hay không.
Sau vài lần như thế thì Vân Xuyên chịu không được nữa. Cậu gửi một câu cho Vân Vân [Hôm nay mẹ vẫn ổn chứ? Con đi ngủ trước nha.], rồi cầm di động ngã xuống giường.
Nhưng mà sự lo lắng khi không có vòng tay và tiếng rung vô nghĩa do điện thoại phát ra khiến cậu không thể đi vào giấc ngủ.
Lăn lộn gần một giờ, Vân Xuyên vẫn không hề buồn ngủ. Cậu hạ quyết tâm không quan tâm di động nữa.
Cậu úp điện thoại xuống rồi chôn nó vào trong chăn, nhắm chặt mắt chờ cơn buồn ngủ ập đến.
… Nhưng vẫn không được.
Cậu lại chạy xuống giường kiểm tra cửa lần nữa, còn khoá cả cửa phòng ngủ của Vân Vân, định dùng cách này để tìm lại chút cảm giác an toàn.
Khi quay về phòng ngủ của mình, cậu nhìn thấy di động ở trong chăn phát ra ánh sáng cực kỳ mỏng manh.
Cậu chạy chậm đến ngồi xuống đầu giường, lấy di động ra khỏi chăn.
Di động nhận được vài tin nhắn mới, thậm chí còn có hai cuộc điện thoại.
… Tất cả đều đến từ cùng một người.
Vân Xuyên lặng lẽ nín thở.
Dường như động tác đơn giản như nhấn mở WeChat cũng cần phải hạ quyết tâm, ngón tay cậu giật giật, đầu ngón tay cứ luôn ma sát với viền di động, chậm chạp không chịu vào xem.
Lúc này lại nhận được tin nhắn mới của Lạc Hằng.
Sự rung động yếu ớt đến mức không cảm nhận được trong chăn cuối cùng cũng lan đến lòng bàn tay Vân Xuyên.
Vân Xuyên bấm mở WeChat—
[Em ngủ rồi à? Tôi có mấy câu muốn nói.]
[Ngủ rồi sao?]
[… Không được, tôi có mấy lời hôm nay cần phải nói, tôi nghẹn lại rất khó chịu.]
[Em thật sự ngủ sớm vậy à? Mới 11 giờ thôi mà.]
[Vừa mới gọi điện thoại, vậy cũng không cảm thấy vòng tay rung sao.]
[Vân Xuyên…? Nếu em thấy thì trả lời tôi được không?]
Cậu nhìn rất lâu, lâu tới mức màn hình tối xuống rồi tự động khóa màn hình.
Màn hình di động đang tối cũng có thể phản chiếu bóng dáng mơ hồ, Vân Xuyên nhìn bản thân trên màn hình, trên mặt là tủi thân và khủng hoảng rất ít khi xuất hiện.
Nhắm mắt lại, một giọt nước nhỏ lăn đến góc màn hình, rơi xuống chăn bông rồi biến mất.
Cậu ấn mở di động, gõ một chữ “Ừm”.
Ngẫm lại một chốc cảm thấy không đủ, cậu tiếp tục cúi đầu gõ gõ đánh đánh.
[Một Khoảng Mây Mây Mây: Ừm! QvQ]
Tin nhắn trả lời vừa được gửi đi, cuộc gọi thứ ba của Lạc Hằng đã đến.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT