Thấy hắn khựng lại, Tống Thiên Nhan thở phào nhẹ nhỏm, Đông Phương Vũ đợt này ngươi lại cứu bổn đặc công, cảm ơn huynh đệ. Bước chân nhẹ nhàng lùi lại phía sau, nàng né xa hắn, thấy nàng động thân, Đông Phương Triệt mạnh tay kéo nàng lại gần " Ngươi né trẫm?"

Tống Thiên Nhan vộ xua tay " Không có, làm gì có chuyện đó"

Hắn khó chịu trong lòng, rõ ràng khi xưa trong mắt nàng chỉ có hắn, cho dù chuyện gì cũng đều vì hắn, bây giờ nàng hay cười, tính tình biến đổi, hình ảnh của hắn cũng không còn dấu vết, Ảnh thích nàng, Vũ lấy nàng vì phi, hơn thế còn có một Nguỵ Tử Mạc mập mờ không rõ, Tống Thiên Nhan nàng chọc nhiều hoa đào.

Đông Phương Triệt bóp chặt cằm nàng đến phát đau, lời nói ra lại làm Tống Thiên Nhan trợn ngược mắt "Ngươi có muốn thành phi tử của trẫm?"

Phi tử ? Nàng có điên sao ? Gả cho Đông Phương Vũ để không làm phi tử của hắn, thành con cờ chịu nhiều cực khổ để bảo hộ Khúc Diệp Nghi đăng cơ hậu, nàng mới không cần a. Đông Phương Triệt thấy nàng không trả lời mắt phượng nheo lại "Tống Thiên Nhan trẫm muốn ngươi thành phi tử của trẫm"

Hoảng sợ đẩy hắn ra, nàng trợn mắt "Hoàng thượng đã ban hôn Lục Vương Gia rồi, không thể rút lời a. Với không phải ta thành phi tử của ngươi đến lúc Khúc cô nương đăng ngôi hậu ngươi sẽ giải tán hậu cung sao, đến lúc đó ta phải làm sao a, đời nữ nhân hảo khổ cực"

Tống Thiên Nhan đắm chìm trong vai diễn của mình, Đông Phương Triệt kinh ngạc, sao nàng lại biết hắn sẽ giải tán hậu cung khi Nghi Nhi lên ngôi hậu ? Việc này trọng đại đến giờ hắn chưa nói cho một ai, tại sao nàng lại biết ? "Tại sao ngươi biết ta sẽ giải tán hậu cung?"

Toi rồi, nàng biết được do nàng là đọc giả, Đông Phương Triệt đến giờ vẫn chưa nói ai, đúng là cái miệng hại cái thân " Tại vì chủ thượng yêu Khúc cô nương như vậy, chắc chắn sẽ không để Khúc cô nương chịu thiệt thòi"

Bán tính bán nghi, giải tán hậu cung là chuyện lớn, hoàng đế tam cung lục viện, nếu chỉ độc sủng một người chắc chắn sẽ gây ra bất bình trong triều đình. Tại sao nàng có thể nói một cách bình thản như vậy.

Đối với Tống Thiên Nhan, một người có tư tưởng hiện đại, đương nhiên độc sủng là chuyện hết sức bình thường. Đông Phương Triệt trầm giọng nói "sao ngươi có thể nói..."

"Hoàng Quý Phi nương nương, Hoàng Thượng đang làm việc, ngươi không thể vào" Bên ngoài vang lên tiếng tranh chấp của Lục Du và một nữ nhân.

Đông Phương Triệt bỏ tay khỏi cằm nàng, lạnh lùng cất tiếng "Chuyện gì ầm ĩ ở ngoài?"

Lục Du bên ngoài bất đắc dĩ cung kính trả lời " Hoàng Thượng, Hoàng Quý Phi muốn vô gặp người"

Hắn lạnh nhạt liếc ngoài cửa, Bắc Tử Như lại muốn giở trò gì " Cho vào"

Bắc Tử Như đẩy cửa bước vào, bên cạnh nàng là nô tỳ thân cận Tiểu Thuý, xiêm y lấp lánh, cùng một thân trang sức đắc tiền. Nàng liếc sang Tống Thiên Nhan đứng kế bên nam tử tuyệt sắc, trong mắt hiện tia độc ác, cất giọng " Hoàng Thượng, ta muốn nói chuyện một chút với ngươi"

" Có chuyện gì ? Nàng là ám vệ của trẫm, không cần lui ra ngoài" Đông Phương Triệt là người thông minh đương nhiên hiểu ý câu nói của nàng, mấy hôm trước ám vệ có thông báo cho hắn có người đưa thư từ Bắc Đường đến cho Bắc Tử Như, hắn đoán nàng chắc chắn sẽ tìm đến, chưa gì đã đợi không kịp.

Bắc Tử Như vội vã nói "Hoàng thượng ta có một việc cần trao đổi"

Mấy hôm trước mẫu phi gửi thư nói rằng Bắc Vỹ Lăng đã về cung, hiện giờ quan lại trong triều hầu như theo phe hắn, muốn làm địa vị Bắc Vỹ Lăng lung lây càng ngày càng khó, chỉ có thể làm hắn mất đi người yêu quý nhất, Bắc Vỹ Lăng mất mẫu phi từ bé, trên đời người hắn quan tâm nhất chỉ có Bắc Tử Mịch, nếu Bắc Tử Mịch chết, chắc chắn đó sẽ là đả kích cho hắn, huống hồ tiện nhân đó còn là cánh tay trái đắc lực của Bắc Vỹ Lăng.

Đông Phương Triệt im lặng chờ nàng nói tiếp, một bên Tống Thiên Nhan hào hứng xem kịch, đọc truyện chỉ tập chung ba nhân vật chính, mấy tiểu tiết như chính sự như vậy không được nhắc đến nhiều, thiệt sự hào hứng a.

Trong mắt loé nham hiểm, Bắc Tử Như nói " Ta muốn Hoàng thượng giết Bắc Đường Tứ công chúa Bắc Tử Mịch"

Đông Phương Triệt cười lạnh "Trẫm sẽ được lợi gì? "

Tống Thiên Nhan há hốc, nàng ta muốn giết muội muội của mình, thật độc ác a. Bắc Đường tứ công chúa ? Nghe quen tai, giống như nàng từng thấy trong truyện rồi.

Bắc Tử Như cười tươi, khuôn mặt xinh đẹp nhưng làm người ta cảm thấy chán ghét " Binh quyền của Bắc Đường như thế nào ?"

Hắn trong mắt hơi lộ tia kinh ngạc, xong lại trở về trạng thái bình thường, yêu cầu giết một công chúa nhỏ bé mà nhận được binh quyền của Bắc Đường, Hiền Quý Phi đúng là giả tâm không nhỏ, hắn tự hỏi rốt cuộc bà ta có đánh bại được Bắc Vỹ Lăng ?

Tống Thiên Nhan cũng không kém phần kinh ngạc, điều này có phi lý quá không, có mờ ám trong đây, không thể nào mà cho binh quyền cho một vua nước khác, đó là bán nước.

" Chỉ một công chúa thất sủng lại đánh đổi binh quyền Bắc Đường, Hoàng Quý Phi không phải đánh đổi hơi khập khểnh ?" Hắn cười lạnh.

Bắc Tử Như tự tin nói tiếp " Hoàng thượng yên tâm, sau khi giết được Bắc Tử Mịch, binh quyền sẽ đến tay Đông Lạc Hoàng ngài"

Đông Phượng Triệt trong mắt loé nguy hiểm lại biến mất như chưa từng có, hắn lạnh giọng ra lệnh " Được, Tống Ám Vệ, hãy lên đường đi giết Bắc Đường tứ công chúa"

Nàng há hốc, Đông Phương chó chết có bệnh, yêu cầu khập khểnh như vậy, nàng nghe đều biết có gì đó không ổn, hắn sao có thể dễ dàng đồng ý như vậy. Hơn thế tại sao lại kêu nàng ? Nói về ám sát thì có thể kêu 3 ám vệ kia, tại sao lại là nàng a? Nàng là đặc công thật nhưng không giết người vô tội, công chúa kia chưa làm gì nên tội, sao phải giết nàng ta.

Suy nghĩ là vậy, Tống Thiên Nhan cũng bất đắc dĩ không cam lòng quỳ xuống "Thuộc hạ tuân lệnh"

Bắc Tử Như thấy đàm phán thuận lợi vui vẻ ra mặt, Bắc Đường một vào khó ra, giết Bắc Tử Mịch xong nữ nhân này bỏ mạng tại đó, vậy không phải nàng là một công hai việc.

Đông Phương Triệt liếc xuống nàng nói "Còn không đi ?"

Hắn đương nhiên biết có mờ ám trong đây, có điều không vô hang sao bắt được cọp, hắn cũng muốn xem Hiền Quý Phi Bắc Đường muốn giở trò gì. Lại nhìn về nữ nhân đang không cam lòng nhận mệnh, hắn có chút không nỡ, cho nàng đi vì muốn ngăn hôn sự của nàng và Vũ, hắn sẽ cho người bảo vệ nàng nên chắc chắn không có vấn đề gì, có điều xa nữ tử này hắn có chút buồn lòng.

Ngước mắt nhìn nam tử lạnh lùng tuyệt mỹ trước mặt nàng gãi đầu hỏi " Hoàng thượng, thuộc hạ không biết đường đi đến Bắc Đường"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play