Người nọ trong lòng biết là chuyện lớn, chần chờ nói
"Ta đã theo lệnh, mượn sự việc trường sinh quả giả dẫn dụ bọn họ giết hại lẫn nhau. Hiện giờ nhược điểm của bọn họ đều nằm trong tay Thượng Quan động chủ. Giao dịch của ta với ngươi có phải hay không nên...."
"Kết thúc?" Thượng Quan Thu Nguyệt ôn nhu nói "Nếu để bọn họ điều tra ra, Hà Thái Bình biết ngươi chính là Thạch tiên sinh, nhiều chuyện như vậy đều là do ngươi nháo. Ngươi nói xem, sẽ có bao nhiêu người muốn đem ngươi bầm thây vạn đoạn?" Hắn mỉm cười vỗ vỗ đầu người nọ "Mệnh cũng không giữ nổi, còn có tiền thì sao?"
Này rõ ràng chính là đang uy hiếp. Sắc mặt người nọ khẽ biến, cơ mặt đồng thời run rẩy theo lời nói, dường như rất tức giận. Chỉ có điều hắn bất đắc dĩ đã bị quản chế, dưới sự cân nhắc dưới chỉ đành cúi đầu "Ta bằng lòng nghe ngươi phân phó.
Như Hoa rời đi khiến Lôi Lôi rất buồn bã. Trên thực tế, từ nay về sau nàng sẽ không còn nhìn thấy nam nhân nào có đôi mắt hồ ly xinh đẹp giống như kia nữa. Chỉ có thể từ các loại lời đồn cùng với lúc nghe mọi người nói cười nghe được sự tích của hắn. Kì lạ là nàng chưa từng nghe thấy, hơn nữa Như Hoa cũng chưa từng tới tìm nàng, cũng có thể là hắn đã quên mất.
Ngày qua ngày cứ thế trôi đi, nếu nói có gì khác thì chính là lời nói và hành động của Tiêu Bạch. Kiện bạch y kia kể từ ngày hôm đó cũng chưa từng thấy hắn mặc qua lần nữa. Lôi Lôi vốn định tìm hắn nghiêm túc giải thích chuyện đêm đó, ai ngờ hắn luôn là thoái thác. Ngoại trừ cùng đám người Hà Thái Bình bàn bạc công việc, đa số thời gian đều ở trong phòng nghỉ ngơi, nàng cũng không thể nào nói chuyện được.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, tiểu tuyết đã qua.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play