Khi đang nói chuyện phía trước đã xuất hiện một trấn nhỏ. Phố bên cạnh có một khách điếm tên Cẩm Giang, Tiêu Bạch cùng Tần Lưu Phong hạ lệnh dừng xe, quyết định ở lại chỗ này nghỉ tạm, thuận tiện thử chữa trị cho Lôi Lôi. Trong phòng, Tiêu Bạch nhẹ nhàng ôm Lôi Lôi đặt lên trên giường, im lặng một lát, hắn xoay người hỏi “Không biết Tần huynh nắm chắc mấy phần?” Tần Lưu Phong đứng ở bên cạnh bàn, từ trong lòng lấy ra một cái hộp nhỏ, mở ra, thuận miệng đáp “Tám chín phần.” Tiêu Bạch liền yên tâm. Bên trong hộp là mấy cây nhân châm rất dài, Tần Lưu Phong lấy ra hai cây ở trên ngọn nến hơ nóng. Lôi Lôi mặt xanh như tàu lá , liều mạng hướng Tiêu Bạch chớp mắt. Đôi mắt chính là cửa sổ tâm hồn, nhưng cũng không phải là ai nấy đều có bản lĩnh thấy rõ nhân tâm. Tiêu Bạch biết nàng đang sợ hãi, lại căn bản không biết lí do nàng sợ hãi là gì, chỉ biết an ủi “Tần huynh đã có phần nắm chắc. Giải được huyệt, nàng mới có thể bớt thống khổ.” Lời Tần Lưu Phong nói có thể tin sao? Nếu hắn thật sự cao minh như vậy, lúc trước Bặc lão tiên sinh cũng sẽ không đến nỗi một tiếng sư phụ cũng không để cho hắn gọi! Thấy Tiêu Bạch không thể hiểu ý, Lôi Lôi quả thực muốn đâm đầu vào miếng đậu hũ mà chết cho rồi. Vẫn là ca ca biến thái ca ca giỏi thấu lòng người a! Đột nhiên hoàn hồn, nàng lại bị chính suy nghĩ này doạ sợ, âm thầm cắn răng —— lão nương biến thành như vậy còn không phải là Thượng Quan Thu Nguyệt làm hại sao, hắn là cố ý muốn bỏ đói ta mấy ngày! Tần Lưu Phong tay cầm ngân châm đi đến trước giường nói “Vẫn cần Tiêu huynh hỗ trợ một chút.” Tiêu Bạch yên lặng nâng Lôi Lôi dậy, cởi bớt xiêm y của nàng. Tần Lưu Phong không biết là cố ý hay là vô tình, đem ngân châm kia quơ quơ ở trước mắt nàng nói “Lôi Lôi cô nương không phải sợ, Tần mỗ sẽ châm cứu, nếu ta có nóng vội châm sai một hai cái, mong rằng cô thông cảm một chút.” Chỉ hơ qua lửa một tí thôi? Có độc hay không a! Lôi Lôi mặt trắng bệch. Ngân châm cách nàng càng ngày càng gần. Tim đập càng lúc càng nhanh. Bỗng nhiên, một đạo khí tựa dòng nước ấm đột nhiên từ bên hông dâng lên, nhanh chóng hướng toàn thân len lỏi, thẳng tới tứ chi, Lôi Lôi cầm lòng không đậu há mồm, phát ra một tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa “A ——” Cũng không biết có được sức lực từ đâu, nàng thế nhưng phản xạ theo quán tính nhảy vào trong lòng Tiêu Bạch! Hắn cùng Tần Lưu Phong đều bị dọa cho nhảy dựng. Ngân châm vẫn ở giữa không trung, Tần Lưu Phong còn chưa kịp thu hồi, cố tình cú nhảy này của Lôi Lôi liền tự động cắm phải nó, vì thế —— “Oa ——” một tiếng kêu thảm thiết càng có hiệu quả chấn động nữa vang lên, khiến cho tát cả người trong khách điếm đều nghe thấy. Đối với việc huyệt đạo tự giải một cách khó hiểu, Tần Lưu Phong tỏ vẻ tiếc nuối thật sâu, xong việc mới tiến hành phân tích kỹ càng tỉ mỉ, rút ra kết luận hẳn là bởi vì sợ hãi sốt ruột sinh ra một loại phản ứng, khiến cho chân khí tác quái trong huyệt đạo kia bị ép ra. Lôi Lôi ngồi ở trên xe ngựa, sắc mặt cực kỳ khó coi. Sốt ruột, hoảng sợ là có thể
Sốt ruột, hoảng sợ là có thể giải huyệt. Biến thái a biến thái! Thế nhưng lại phát minh ra phương pháp giải huyệt độc nhất vô nhị như vậy đương nhiên, đối với Thượng Quan Thu Nguyệt mà nói hoàn toàn không phải là vấn đề, bởi vì hắn có thể có rất nhiều biện pháp khiến nàng sợ hãi.
“Tiểu Lôi.” Tiêu Bạch nhẹ giọng gọi nàng.
Lôi Lôi ngẩng mặt.
Hắn lại trầm mặc. Nàng nhìn hắn một lát, bỗng nhiên lấy tay áo che mặt, thấp giọng khóc.
“Tiểu Lôi!” Tiêu Bạch nhanh chóng nắm lấy hai đầu vai nàng, thanh âm khẽ run nói “Không liên quan gì đến nàng, là ta tới muộn. Ta vốn dĩ có thể sớm một chút…..” hắn bỗng dừng lại, hai tay càng ngày càng dùng sức. Lôi Lôi lau lau hai mắt, đẩy tay hắn
“Chàng vẫn là hưu* ta, tìm Phong cô nương đi thôi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT