Đại ca, huynh một đời anh minh, vợ tương lai cư nhiên lại là Hoa cô nương! Lôi Lôi biểu tình kì lạ, thấy công tử nhíu mày bất mãn, còn đang muốn bật cười, thoáng nhìn đến Triệu quản gia sắc mặt bọn họ đều trầm xuống, tức khắc cười không nổi,nghi hoặc không thôi.
Bên kia vẫn còn bàn luận.
Có người hỏi "Hoa gia ở tận Dạ Đàm thành cách xa ngàn dặm, sao cùng Bách Thắng Sơn Trang có quan hệ?"
Tiên sinh nói "Các ngươi hẳn không biết, lúc trước Tiêu Nguyên lão trang chủ khi còn trẻ từng ra tay giúp đỡ, có ân lớn với Hoa gia, Hoa lão thái gia muốn trả ơn nên hứa gả đứa cháu gái vừa tròn năm tuổi cho tiểu công tử Tiêu gia."
Mọi người hiểu ra "Thì ra là vậy."
Tiên sinh tiếp tục nói "Tiêu gia mấy đời đều là con một, 5 năm trước Tiêu Nguyên lão trang chủ trước khi qua đời từng dặn Tiêu công tử ba năm sau thành thân, chỉ là Tiêu công tử một lòng muốn tu luyện đao pháp, trì hoãn hai năm, bốn tháng trước mới cưới vị Hoa Cô nương kia vào cửa."

Buổi kể chuyện khiến Lôi Lôi hoàn toàn không hứng thú, nói cả nửa ngày thì ra cái cây tốt này sớm đã bị người khác ăn qua.

Mọi người đều khen "Thật môn đăng hộ đối."

Ai ngờ tiên sinh lại thở dài "Vốn dĩ khởi đầu là một mối nhân duyên tốt đẹp, ngược lại không ngờ rằng về sau phát sinh thành tai họa."

Mọi người hiếu kì "Sao lại vậy?"

Tiên sinh nói: "Gần sát ngày thành thân, liền phát sinh sự việc trường sinh quả, tam đại môn phái phân tranh không ngừng, Tiêu công tử tất nhiên phải đi theo Hà minh chủ hối hả ngược xuôi. nhanh chóng hòa giải, Hoa gia đổi lại cũng thông tình đạt lý, thấy Tiêu công tử bận rộn không thể phân thân, lại không muốn trì hoãn ngày cưới, bởi vậy liền để Hoa công tử tự mình đưa muội muội đến, nào ngờ ngay trong đêm thành thân, Tây Sa phái cùng Nam Hải phái lại bắt đầu tranh đấu, lúc ấy Hà minh chủ đang trong yến tiệc, nghe được chuyện này ngay lập tức phái người chạy tới đó, Tiêu công tử xưa nay luôn lấy việc trong giang hồ làm trách nhiệm của mình, hắn sợ hai phái tranh đấu thương hại người vô tội, nhất quyết phải đi theo, ngay cả kiều thê mới cưới cũng chưa từng một lần nhìn thấy mặt."

Mọi người khen ngợi "Hành động này của Tiêu công tử thật là làm người khác phải kính nể!"

Có người cười "Tóm lại phu thê mới cưới trước sau cũng sẽ gặp mặt hà tất nhất thời nóng lòng, người ta có câu tiểu biệt thắng tân hôn*, hắn là vừa tân hôn lại vừa tiểu biệt, nói không chừng sau khi sự tình xong xuôi, đêm đó đôi phu thê sớm đã trở lại động phòng bù, các vị nói có phải hay không?"

Có người cười lại có người mắng.

Lời nói ẩn ý, mang theo chút hương vị sắc tình, ngược lại càng khiến cho mọi người hứng thú nói chuyện, Lôi Lôi quay đầu lại nhìn công tử, hóa ra đại ca huynh đêm tân hôn bỏ thê tử một mình tại phòng tân hôn, chính mình chạy đi bảo vệ chính nghĩa a.

Công tử vốn là toàn thân bất động, bị Lôi Lôi nhìn như vậy, khuôn mặt tuấn tú kia lại trở nên phiếm hồng, khẽ ho khan một tiếng.

Thật là đẹp, thật là đẹp, đáng tiếc là hoa đã có chủ!

Đúng vào lúc Lôi Lôi đang cảm thán tiếc hận, chợt nghe vị tiên sinh kia vỗ tay một cái "Ở đâu phát sinh ra chuyện sau đó, tai họa chính là bắt đầu vào đúng đêm tân hôn này, Tiêu công tử không có mặt, tại Bách Thắng sơn trang thế nhưng nổi lên một cơn hỏa hoạn, phòng tân hôn bao gồm cả vị kia Hoa cô nương kia, đều bị thiêu thành tro bụi!"

Mọi người kinh hãi.

"Làm sao lại có thể xảy ra sự việc này?!"

"Người của Bách Thắng sơn trang làm thế nào lại sơ sẩy như vậy!"

Thổn thức một tiếng, Lôi Lôi hoàn hồn, cuối cùng hiểu rõ vì cái gì mà Triệu quản gia mặt mày  bọn họ vẫn luôn xám xịt, trong lòng không khỏi cảm thán vị kia Hoa cô nương kia không có phúc khí, phu quân xuất sắc như vậy mà không có cơ hội hưởng dụng, đến nhìn một cái còn không được cư nhiên liền hương tiêu ngọc vẫn!

Tiên sinh xua tay ngăn lời mọi người, làm ra vẻ thần bí "Vừa hay lão phu có vị cháu trai của huynh đệ của vị bà con xa đang làm việc ở Bách Thắng sơn trang, nghe nói vụ hỏa hoạn kia kỳ thật rất kỳ lạ."

Mọi người nhanh chóng dựng lỗ tai.

Tiên sinh nói "Vị tân nương tử này vốn có một nha hoàn hồi môn, vào đêm tân hôn đó nàng ta chính là người bên cạnh hầu hạ, nào biết sau trận hỏa hoạn, thế nhưng chỉ tìm được thi thể của tân nương tử, chỉ có nha hoàn hồi môn kia là không thấy đâu!"

Mọi người thấy vô cùng kỳ lạ.

Có người hỏi "Đã bị lửa thiêu rụi, như thế nào lại nhận ra được thi thể kia chính là của tân nương tử?"

Tiên sinh lắc đầu "Có chuyện này các ngươi điều không biết, từ nhỏ tân nương tử đã đeo một chiếc trường mệnh kim tỏa (khóa trường thọ) bằng vàng, Hoa công tử là căn cứ vào cái này xác nhận thi thể của muội muội." Hắn lại hạ giọng "Nghe nói trên thi thể kia còn có một vết đao đâm cực sâu, tuy đã hoàn toàn biến dạng, nhưng trong miệng lại hoàn toàn không có khói bụi, nhất định là bị giết trước sau đó mới phóng hỏa thiêu xác."

Lập tức có người nói "Chẳng lẽ là nha hoàn hồi môn kia hại chủ?"

Tiên sinh vỗ tay "Lão phu làm sao mà biết được? Hiện giờ không thấy nha hoàn, không ai nói rõ được."

"Sao không đến quê nàng tìm kiếm?"

"Hoa công tử nói, nha hoàn kia tới vào một năm trước, cũng không rõ lai lịch, chỉ thấy nàng cực khổ đáng thương liền thu nhận, ngày thường cũng hết sức tận tâm, nào ngờ sẽ xảy ra cơ sự này, ngay đến bọn họ cũng khó mà tin được."

Mọi người bóp cổ tay thở dài.

"Tri nhân tri diện bất tri tâm!" (Biết người biết mặt không biết lòng)

"Nhất định là gian tế của Ma giáo!"

Có người lo lắng "Con gái ở Bách Thắng sơn trang xảy ra chuyện, Hoa lão trang chủ làm sao chịu được?"

Tiên sinh gật đầu "Hoa gia đương nhiên đau khổ, nhưng ngặt nỗi là do nhà mình dùng người không phòng bị, cũng không so đo nhiều, nhưng thật ra Tiêu công tử khó có thể chối bỏ trách nhiệm, dù chưa từng gặp qua vị Hoa cô nương kia, nhưng trước sau gì cũng đã phu thế giao bái cúi lạy thiên địa, bởi vậy hai tháng trước đã đích thân đi ra ngoài truy tìm tung tích nha hoàn hồi môn kia." tiên sinh cố ý ngừng lại một chút rồi tiếp "Tiêu công tử căm ghét kẻ xấu, mấy ngày trước mấy huynh đệ dưới chân núi không phải bị mấy người trong Ma giáo truy giết hay sao, đúng lúc Tiêu công tử đi ngang qua, thuận tiện ra tay giải quyết."

Mọi người đồng loạt khen ngợi.

Thành công khơi gợi lên hứng thú mọi người, tiên sinh chậm rãi nói "Việc này cần tìm ra nha hoàn hồi môn kia tra hỏi rõ ràng mới biết chi tiết, chúng ta tốt nhất vẫn là không cần suy đoán lung tung."

Mọi người sôi nổi gật đầu.

Lôi Lôi cũng cảm thấy kinh ngạc, giết người không phải trò đùa, nha hoàn hồi môn kia giết chủ nhân nhất định phải nhận được lợi ích gì mới phải, nếu muốn châm ngòi chia rẽ quan hệ hai nhà, làm như vậy hiển nhiên không đủ.

Chợt nghe một tiếng thước gõ vang.

Tiên sinh lại đem lực chú ý của mọi người dẫn trở về "Việc này sớm đã truyền ra, chỉ có các ngươi không biết thôi, kế tiếp lão phu muốn kể một sự kiện khác, haha, so với việc vừa rồi càng thêm huyền diệu!"

Mọi người vội hỏi "Chuyện gì?"

"Chính là gần Cổ Ngôn thôn phát sinh một sự kiện ly kỳ" tiên sinh thần bí "Đêm qua sau canh ba, Lục tú tài ở Cổ Ngôn thôn xuất ngoại thăm bạn, khi trở về đã khá muộn, thế nhưng bị một nữ quỷ áo trắng ám thân!"

Cổ Ngôn thôn? Nữ quỷ áo trắng? Lôi Lôi lập tức cúi đầu, tình cảnh này sao quen thuộc vậy?

Chuyện ma quỷ xưa nay luôn là đề tài mà mọi người bàn tán say sưa nghe hoài không chán, hứng thú của mọi người chỉ tăng chứ không giảm "Nữ quỷ kia có bộ dạng thế nào?"

Tiên sinh nghiêm túc kể "Nghe nói nữ quỷ thân mặc bạch y, đầu lưỡi lè ra ước chừng dài một thước!"

Mọi người kinh ngạc cảm thán.

Tiên sinh đột nhiên thấp giọng cười u ám nói "Chư vị đoán về sau sẽ như thế nào, Lục tú tài sau khi tỉnh dậy phát hiện chính mình ngã một bên đường, y phục trên người thế nhưng không thấy, trở về liền sinh bệnh, hiện giờ còn ở nhà nằm đấy."

"Hay là bị nữ quỷ kia trêu đùa, hút hết tinh khí?"

"..."

Nửa đêm nữ quỷ chặn đường, hút đi tinh khí của nam thanh niên, là đề tài kích thích đến cỡ nào, mọi người liền bàn luận sôi nổi, trên bàn bên này mọi người bao gồm cả công tử, đều nhìn thẳng Lôi Lôi, y phục trên người nàng chính là y phục kiểu nam, bình thường áo của tú tài thường có màu xanh lá —— đương nhiên, tất cả mọi người biết nàng không phải là quỷ, nhưng nói không chừng có thể đã hay không chơi đùa nam nhân.

Lôi Lôi yên lặng ăn cơm.

Còn thải dương bổ âm đây, lão nương chơi đùa hắn, không bằng chơi đùa "Tiểu Bạch"!

Màn đêm trầm lắng, những thanh âm náo động bên ngoài cửa sổ dần nhỏ lại.

Lôi Lôi sau khi tắm gội, ở gương trước nhìn gương mặt phản chiếu trên đó, thật lâu mới an tâm nằm trên giường, bởi vì buổi chiều ngủ quá nhiều nên thật khó mới có thể đi vào giấc ngủ, không thể ngờ được thân phận của "Tiểu Bạch" lại đặc biệt nư vậy, vừa tới giang hồ đã đụng phải nhân vật lớn, nữ chính thiên lôi văn vận khí không phải đều tốt như nhau, "Xuân Hoa" này đến tột cùng có thân phận gì, bộ dáng nhỏ nhắn không tệ, dùng cũng thực tốt. Nghĩ đến chuyện xưa vừa mới nghe được tại tửu lầu, trong lòng nàng vừa hoang mang, tiếp đến lại phủ định, không quen biết tân nương tử thì thôi, nha hoàn hồi môn hẳn là có không ít người gặp qua đi, nếu chính mình thật sự là nha hoàn kia, bọn họ phải nhận ra mới đúng, xem ra khẳng định là người vô danh.

Đang nghĩ ngợi lung tung, dưới lầu bỗng nhiên truyền đến thanh âm một trận ồn ào, kế đến có ánh đuốc lóe sáng, tuấn mã hí vang.

"Hình như là khách điếm này!"

"Mau, bao vây khách điếm cho ta!"

Lôi Lôi cả kinh xoay người ngồi dậy, từ trên giường nhảy xuống chạy đến bên cửa sổ vội nhìn, chỉ thấy dưới lầu đèn đuốc sáng lên vô số, rất nhiều người thân đeo đao kiếm bao quanh khách điếm, y phục và trang bị trên người không khác biệt nhau lắm, tất cả đều là y phục đen viền trắng, thần sắc hoặc là khẩn trương hoặc là phẫn nộ, ngoại trừ hai người cầm đầu trông khá bắt mắt, trong đó có một nam nhân trung niên tuổi hơn 40.

Những người này là ai? Lôi Lôi cảm thấy kỳ quái, ông chủ khách điếm đã kinh hoảng mà chạy ra "Các vị có việc gì vậy?"

Nam nhân trung niên kia nói "Mới vừa có người hành thích Ôn chưởng môn Tây Sa phái của bọn ta, hiện giờ đã trúng một chưởng của Ôn chưởng môn, mắt thấy hắn chạy tới nơi này của ngươi, sợ là đang trốn trong khách điếm, vì vậy muốn kiểm tra một chút."

Ông chủ khách điếm sắc mặt đen như bùn đất "Kẻ nào lớn mật , lại dám hành thích Ôn chưởng môn?"

Người nọ cười lạnh "Ngoại trừ Nam Hải phái ra còn có thể là ai, ta đang muốn bắt sống kẻ đó rồi đem đến trước mặt Hà minh chủ luận rõ phải trái!"

Ông chủ khách điếm chần chờ.

"Lão nhân gia ngươi không cần lo lắng, bọn ta ắt có chừng mực, sẽ không phá hỏng chuyện làm ăn của ngươi!" một người khác bên cạnh tiến đến trấn an, y phục so với những người khác giống hệt nhau, giọng nói lại thập phần dễ nghe, lại còn là một nữ nhân, Lôi Lôi híp mắt nhìn chỉ cảm thấy dung mạo cực đẹp.

Ông chủ khách điếm nhẹ nhàng thở ra "Vâng vâng, mời hai vị."

Nam nhân trung niên nghiêng mặt phân phó "Tất cả đi vào lục soát cho ta!"

Hóa ra người của Nam Hải phái hành thích chưởng môn Tây Sa phái, đoán chừng không thành, ngược lại còn bị Ôn chưởng môn đả thương, hiện giờ Tây Sa phái cho người đến điều tra thích khách. Lôi Lôi đối với chuyện ân oán giang hồ giữa các môn phái vốn dĩ không mấy quan tâm, lúc sau liền xoay người trở về giường định tiếp tục ngủ, nào ngờ nàng mới chỉ rời đi một chút thế nhưng trước giường lại từ đâu xuất hiện một nam nhân mặc áo đen!

Nàng lập tức che miệng, thiếu chút nữa muốn hét đến chói tai.

Người này vào đây bằng cách nào!

Bộ dáng người này độ hai mấy tuổi, gương mặt lãnh tuấn, đầu mày hơi nhíu lại, hai mắt nhắm nghiền, hình như đã ngất xỉu  nhưng trên tay vẫn nắm thanh trường kiếm, Lôi Lôi thử lại gần thăm dò phát hiện khóe môi hắn vương vết máu.

Căn bản không cần hỏi nhiều, người này khẳng định chính là tên thích khách bị thương kia.

Quan trọng là, tên thích khách này là một mỹ nam!

Lôi Lôi nghĩ cũng không cần nghĩ, quyết định mỹ nữ cứu anh hùng, vì thế cúi người chuẩn bị muốn dìu hắn đến bên giường, ai mà biết còn chưa kịp khom lưng, một thanh trường kiếm đã ngay lập tức kề trên cổ nàng.

"Không được động đậy!" giọng nói lạnh lùng, hắn lúc này đã đứng trước mặt nàng, ánh mắt sắc bén.

Hóa ra hắn còn có thể cử động, xem ra nàng không có cơ hội biểu diễn một màn mỹ nhân cứu anh hùng rồi, Lôi Lôi hoàn toàn thất vọng, hơn nữa bị hàn khí của thanh bảo kiếm kích thích vội vàng giơ hai tay "Chuyện gì cũng phải từ từ, để ta giải thích kỳ thực ta là muốn cứu ngươi, ngươi xem bọn họ muốn lục soát, trước tiên nghĩ cách giúp ngươi trốn, thế nào?"

Mỹ nam hiển nhiên không tin nàng có lòng tốt như vậy, khẽ hừ một tiếng, dùng mũi kiếm chỉ nàng "Lên giường!"

Nhìn xem, mới đó đã bị mỹ nam cưỡng ép lên giường, Lôi Lôi yên lặng bước đến nằm xuống.

Mỹ nam cũng theo nàng đi lên giường, bắt đầu cởi áo.

Hắn đây là đang ... đang thời điểm căng thẳng trong đầu Lôi Lôi lại vụt lên suy nghĩ bậy bạ, mỹ nam đã cởi bỏ áo trên, làm lộ ra chưởng ấn trước ngực, chưởng ấn ấy tím đen, từ trong đống y phục hắn nhanh chóng móc ra một bình ngọc nhỏ, dùng ngón tay lấy chút thuốc mỡ màu bôi lên chưởng ấn phía trên, xong xuôi lại đem bình nhỏ cất vào.

Ngoài cửa, tiếng bước chân hỗn loạn càng ngày càng gần, có lẽ là đám người Triệu quản gia bọn họ đang cùng nhau nói chuyện.

Quần áo một lần nữa được mặc vào, che cảnh đẹp trước mắt, lúc này mỹ nam mới dựa người ra phía sau, hai mắt khép hờ, trên trán lấm tấm mồ hôi.

Mất đi cơ hội biểu diễn một màn cứu giúp mỹ nam, Lôi Lôi chỉ có thể dùng lời nói biểu đạt ý quan tâm "Muốn vận công chữa thương hay không? Ngươi yên tâm, ta sẽ không nói cho bọn họ."

Mỹ nam lập tức trừng mắt, khôi phục trạng thái lạnh lùng "Bớt nhiều lời!"

Không biết tốt xấu, bà đây là thật sự muốn cứu ngươi! Lôi Lôi tức giận, không nói gì nữa.

Tiếng bước chân đến gần.

"Có ai không! Có ai không!" cửa bị đập rầm rầm.

Nhìn qua mỹ nam bên cạnh, Lôi Lôi đứng dậy muốn xuống giường, lại bị hắn kéo cổ ngược trở lại, màn cũng buông xuống.

"Dám phát ra một câu nào, ta nhất định lấy mạng của ngươi." thanh âm uy hiếp vang bên tai.

Không thể cử động, Lôi Lôi đành phải duy trì im lặng, chủ động cứu người là lẽ thường tình, nhưng bị buộc cứu người thì cảm giác khác biệt rất lớn, nàng ác ý nghĩ, được, không cho ta mở cửa, để bọn họ xông vào bắt sống ngươi là tốt nhất!

Hồi lâu không thấy tiếng trả lời, người bên ngoài đã mất kiên nhẫn.

"Vào xem." giọng của người đàn ông trung niên.

"Không được" giọng nói của công tử.

"Tiêu công tử chẳng lẽ là đang bao che cho Nam Hải phái bọn họ?" tiếng cười lạnh lẽo.

"Hách thúc!" phát hiện hắn lỡ miệng, nữ tử đi cùng vội nói đỡ "Ta nghĩ Tiêu công tử chắc hẳn có lý do."

"Ngươi còn nghĩ đến Lãnh Thánh Âm kia ư, mới vừa rồi hắn thiếu chút nữa đã giết cha của ngươi!"

"Hách thúc!" một tiếng ai oán.

Thì ra cô nương này chính là con gái của Ôn chưởng môn của Tây Sa phái, Lãnh Thánh Âm là ai? Lôi Lôi nhìn nhìn mỹ nam, gương mặt hắn không có cảm xúc.

"Bách Thắng sơn trang từ trước đến nay làm việc quang minh chính đại" công tử nhàn nhạt nói, "Hách đại hiệp ngay cả phòng ta cũng lục soát qua, còn có cái gì mà qua mắt được người, chỉ là căn phòng này có vị cô nương đang nghỉ ngơi, nếu các ngươi nhất định phải đi vào, tại hạ cũng không tiện ngăn cản."

Hách đại hiệp quả nhiên im lặng.

Ôn cô nương bỗng nhiên nói "Tiêu công tử lo lắng là đúng, nhưng hiện giờ kêu nửa ngày mà bên trong không hề có động tĩnh, hoặc là có thể đã xảy ra chuyện, nếu Hách thúc không yên tâm, để ta vào xem."

"Cũng được, hai người các ngươi, cùng tiểu thư đi vào."

"Vâng."

Cửa trong nháy mắt bị đá văng, bày tay siết cổ đã buông ra chuyển đến trên eo nàng.

"Ăn nói cẩn thận." thấp giọng cảnh cáo.

Lôi Lôi khinh thường, thở phì phì mà mở màn ra, khẽ dụi mắt, giả vờ thành bộ dạng vừa mới tỉnh ngủ "Ai a!"

Nhìn gần, Ôn cô nương thực đúng là rất xinh đẹp, y phục đen viền trắng tầm thường mặc trên người nàng không chỉ toát lên vẻ cao ngạo ngược lại càng phô bày khí chất văn nhân trầm tĩnh  "Cô nương không cần sợ hãi, chúng ta chỉ xem qua rồi đi ngay." giọng nói thực dịu dàng, nàng đến gần trước giường, hơi mỉm cười với Lôi Lôi " vừa rồi có thích khách, không xảy ra chuyện gì chứ?"

Lôi Lôi lắc đầu "Không có chuyện gì."

Phòng rất đơn giản, thế nhưng hai gã nữ đệ tử đều tìm loạn khắp nơi, ngay đến ngăn tủ nhỏ cũng không bỏ qua.

Thấy không có kết quả, Ôn cô nương bộ dạng thở phào nhẹ nhõm, nhìn Lôi Lôi đang muốn nói chuyện, ai ngờ trong lúc cúi đầu vô tình lại thấy một thứ trước giường, sắc mặt tức khắc cũng thay đổi.

Xong! Lôi Lôi kinh hãi.

Lại có nửa phần đế giày từ trên giường lộ ra, hẳn là nam nhân.

Lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, Lôi Lôi vẻ mặt hoảng sợ nhìn Ôn cô nương, âm thầm kêu khổ, xong rồi, nếu việc chứa chấp thích khách bị vạch trần, người mất mạng đầu tiên chính là ta, chết ở trong tay mỹ nam!

Không ngờ được sự việc xảy ra.

Ôn cô nương nhanh chóng khôi phục lại tâm tình, nhìn hai cái nữ đệ tử kia, mặt không đổi sắc xoay người, làm như vô ý đem phần đế giày kia đá vào trong "Nếu không có việc gì, vậy không quấy rầy cô nương nghỉ ngơi, chúng ta đi thôi."

Hai nữ đệ tử đi theo ra cửa.

"Thực sự không có?" Hách đại hiệp giọng điệu hoài nghi, hiển nhiên không tin tưởng Ôn cô nương.

"Không có." hai nữ đệ tử cùng đồng thanh.

"Như vậy, đã đắc tội rồi, Hách mỗ là người thô lỗ, xin Tiêu công tử đừng trách."

"Khách khí rồi, cho tại hạ gửi lời hỏi thăm Ôn chưởng môn." tiếng của công tử.

Nhận lỗi thêm vài câu, Hách đại hiệp mang mọi người rời đi.

Ô, chuyện này là như thế nào? Cư nhiên lại không có chuyện gì? Hơn nửa ngày sau Lôi Lôi mới hoàn hồn, trong lòng đã hiểu rõ một nửa, Ôn cô nương cùng mỹ nam này có gian tình, có gian tình! Mỹ nam ám sát Ôn chưởng môn, lại được con gái của kẻ thù ra tay cứu, thật cẩu huyết a thật cẩu huyết!

Dưới lầu ánh lửa dần tắt.

Lôi Lôi quay đầu lại "Ngươi chính là Lãnh Thánh Âm?"

Mỹ nam không đáp, xuống giường đi đến bên cửa sổ, thoáng cái liền không thấy đâu.

Lôi Lôi càng không còn từ nào để nói, tốt xấu gì bà đây cũng cứu ngươi một mạng, ngươi ít nhiều cũng nên nói tiếng "Đại ân không lời nào cảm tạ hết được" giả bộ một chút đi, người gì lớn lên đẹp trai mà lại thích cư xử lạnh lùng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play