Lý Lệnh Kỳ chỉ cảm thấy trời đất rung chuyển, cái này so với suy nghĩ của hắn không giống chút nào.
Đại nha đầu Kim Diệp bên cạnh mở một cái hà bao ra, bên trong chứa châu ngọc rực rỡ diễm lệ.
"Những thứ này đều là thù lao cho tiểu Vương đại phu. Nhà ta tình huống phức tạp, chắc hẳn ngươi cũng nghe nói. Gia phụ mất tích, chuyện kì quái này làm ta nghi ngờ do người bên kia hại. Mộc tú vu lâm phong tất tồi chi*, con trai thứ hai của quận chúa, là con vợ cả nhưng tài cán bình bình, ngược lại thứ xuất Tam bá trước kia ở kinh thành rất có danh khí, liền bị quận chúa ám hại. Ông bà đưa Tam bá đi biên cương, gia phụ** ta trợ giúp ẩn dấu, đó là di mệnh của ông bà ta, phàm là người phân gia có chút tài năng nên đến đó, bởi vì Đại bá, Nhị bá đều không có công danh, sợ họ nổi bật sẽ bị quận chúa ghen ghét.
*Mộc tú vu lâm phong tất tồi chi, điểu thái xuất đầu thương tất đả: Cây cao vượt rừng gió sẽ dập, chim bay vượt đàn chịu súng săn.
**gia phụ: tự xưng cha mình khi đối thoại với người
Nhưng mà, phụ thân nàng vẫn bị hại.
Hiện tại trong nhà chỉ có mẫu thân chống đỡ, vườn này nhìn qua tưởng như phồn hoa lộng lẫy, nhưng chỉ cần mẫu thân không ở đây, chính là cây đổ bầy khỉ tan, người trong phủ quận chúa sẽ dùng tất cả biện pháp thu nhận ca ca và ta, sau đó ôm hết những sản nghiệp này." Huyễn Nương mang giọng điệu bình thường nói.
Đấu tranh nội bộ của các đại gia tộc có bao nhiêu lợi hại, Lý Lệnh Kỳ đã sớm biết, chỉ là hắn không muốn can thiệp việc nhà của người khác, cũng không muốn giả nữ quái quỷ gì đó.
Khi ánh mắt hắn nhìn thấy một túi châu báu trong tay nha hoàn kia thì trong lòng có hơi xúc động.
Bên trong đó chứa đầy thỏi tiền, lớn nhỏ có đủ, còn thêm chút dạ minh châu, bảo thạch Ngọc Châu, phẩm chất cực tốt, viên to tròn long lanh.
Hắn biết, tiểu thư khuê các như này, vật dụng hay ăn mặc đều là rất tốt, nhưng muốn mua đồ đều phải ghi lại bẩm báo, tiền muốn dùng chỉ có thể đi minh đường. Nàng có thể hào phóng đưa cho mình dược liệu, lại không thể cho mình vàng bạc quý giá, bây giờ đồ vật đến tay, ắt hẳn tốn một phen tâm tư, còn gây trở ngại cho thanh danh.
Các viên hạt châu kia, chỉ sợ là đồ trang sức cá nhân của tiểu cô nương này, một cái vòng đa số chỉ có ít trân châu, phải lấy bao nhiêu mới được một túi đầy như thế.
"Những này thỉnh người cất đi, ta không cần." Lý Lệnh Kỳ nói.
Huyễn Nương có hơi cúi đầu, con ngươi sáng ngời nháy mắt ảm đạm, trâm hồ điệp trên đầu có hơi lung lay. Lý Lệnh Kỳ nhớ mấy ngày trước nhìn thấy trâm cài này, trên thân hồ điệp tinh xảo được gắn hai viên Ngọc Châu to lớn tròn xoe, hiện tại không có nữa.
Trong nhận thức của hắn, trang sức làm đẹp đối với nữ nhân quan trọng không khác gì tính mạng.
Trầm mặc thật lâu sau, hắn nói: "Xin lỗi, thứ cho ta khó tuân mệnh." Quay đầu liền đi, hai tiểu nha đầu dưới bậc thang nhanh chóng bổ nhào cùng nhau quỳ xuống, ôm chân của hắn cản lại.
Lại quay đầu lại, Đại nha đầu cầm túi châu ngọc của Lục tiểu thư cũng quy củ quỳ trên mặt đất.
"Các ngươi đứng lên đi, hà cớ phải ép buộc." Huyễn Nương thanh âm run rẩy nói. "Tiểu Vương đại phu có thể cho ta phương thuốc khi vừa ăn phấn khô Cầu Dệt Kia Toa không... Phương thuốc cứu mạng người."
Mấy nha đầu đồng loạt đứng dậy.
Lý Lệnh Kỳ quay đầu, mang theo nghi ngờ hỏi: "Làm sao ngươi biết lệnh đường* sẽ bị Cầu Dệt Kia Toa hại?"
*chỉ mẹ người khác
Huyễn Nương buồn bã cười: "Nội trạch nào mà không có mấy chuyện đen tối, tiểu đại phu chắc không cần hỏi cũng rõ."
"Việc phấn khô kia, sư đồ chúng ta đi Tây Vực biết được người bộ lạc bảo thủ bí mật, không có khả năng truyền xa đến vạn dặm bên ngoài tới Giang Nam." Lý Lệnh Kỳ nói.
Huyễn Nương không nói gì, nâng tay chạm vào đàn.
Tiếng đàn bi thương dâng trào, là một khúc do vị hoàng đế cuối cùng của triều đại trước ngẫu hứng đánh ra, tên < hồ săn >. Vị kia vốn say mê âm luật không màng chính sự, thuộc hạ dựng nên cảnh thái bình giả tạo, lừa gạt hắn hai mươi năm, rõ ràng phản quân đã đánh tới dưới thành, cũng không ai nói cho hắn biết. Thành bị phá thì hắn nâng cầm ngồi ngay ngắn tại Thượng Thanh Điện, bình tĩnh đánh đàn, sai người ghi lại đàn phổ, sau đó dùng cầm huyền tự sát.
Nàng là đang giễu cợt ta bị người lừa mà không biết, Lý Lệnh Kỳ thầm nghĩ.
"Ta muốn theo tra việc Cầu Dệt Kia Toa, ta không thể để cho loại kỳ độc này tàn sát bừa bãi tại Đại Ngu nên tạm thời giúp ngươi."
...
Rất nhanh, Lý Lệnh Kỳ liền hối hận.
Ngoài miệng nói muốn làm anh hùng quả là dễ dàng, đến khi nữ trang được đem đến, thật sự là thách thức anh hùng thật sự.
Mặc váy không quan trọng, trước ngực nhét thêm hai cục bông nhỏ cũng không quan trọng, hắn nhịn.
Tóc bị thắt làm thành hai búi tóc, lại cắm lên hai đóa hoa, hắn vẫn nhịn.
Sau đó Lục tiểu thư từ bên ngoài nói: "Đem son phấn của ta cho tiểu Vương đại phu dùng đi."
Một tiểu nha đầu nhỏ giọng nói: "Tiểu Vương đại phu là một nam từ, cần gì dùng đồ tốt như vậy."
Lục tiểu thư nói: "Không cần tiếc rẻ, không thể ủy khuất tiểu Vương đại phu."
Lý Lệnh Kỳ: "..."
Chờ sau khi bị Kim Diệp vẽ loạn trên mặt, dẫn hắn đi ra.
Huyễn Nương ngồi ở đại sảnh ăn hạt dưa cùng mấy tiểu nha đầu ngay lập tức đều trừng thẳng.
Mày dài tú mục, da trắng như tuyết, đôi môi anh đào rực rỡ, vóc người cao gầy, eo nhỏ doanh doanh, là một mỹ nhân, đại mỹ nhân.
Nói về mỹ nhân, các nàng đã gặp qua không ít, nhưng tiểu Vương đại phu trang điểm xong cùng với đám mỹ nhân lúc trước từng thấy hoàn toàn khác biệt.
Từ đầu đến chân toát ra một khí thế ngang nhiên "Lão tử là đàn ông", không phải nữ tử nào cũng có.
Nếu khen là anh khí thiếu nữ, cũng... tạm chấp nhận đi.
Huyễn Nương ném hạt dưa xuống, vỗ vỗ tay, nói: "Tiểu Vương đại phu rất dễ nhìn, nhưng vậy quá khiến người chú ý, Kim Diệp tỷ tỷ cần phải làm cho hắn bình thường chút."
Một lát sau nhi.
Huyễn Nương: "Ta cảm thấy còn chưa đủ, đưa bút cho ta, ta vẽ mi cho tiểu đại phu."
Lý Lệnh Kỳ nhìn gương, cả người vô lực, hắn vẫn cảm thấy chính mình rất dễ nhìn, nói thật, vừa mới trang điểm xong được người khác khen, hắn còn có chút đắc ý.
Còn như bây giờ, cũng...
Thôi, không chấp nhặt với nữ nhân.
Bên ngoài có một vú già đến thông báo: "Thái thái và Phương Di Nương hồi phủ."
"Thỉnh thái thái cùng di nương lại đây, ta có chuyện quan trọng cần thương lượng."
Lý Lệnh Kỳ dại ra đứng bên người Huyễn Nương, nghe nàng cùng Trần Thị nói chuyện.
Chỉ nghe Trần Thị bảo: "Cái này không thể được, ta cũng có mặt mũi, người theo ta đi ra ngoài phàm là Triệu đại gia hay Tôn Á gia, ai mà không có ngũ quan đoan chính, khuôn mặt thanh tú, làm sao mang theo một nha đầu khó coi như vậy."
Lý Lệnh Kỳ: "..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT