Ở trên tầng cao nhất của một tòa nhà trọc trời, một bầu không khí u buồn bao trùm căn hộ ấy. Một người đàn ông nói với thuộc hạ của mình: "Tra ra được chưa?"
Người thuộc hạ liền lập tức trả lời: "Thưa ngài, đã tra ra được rồi ạ. Nhị thiếu gia đã bị bắt cóc; sau đấy, khi ngài ấy chạy trốn thì bị bọn chúng bắn rồi phi tang xác xuống sông ạ."
Chỉ thấy người đàn ông chỉ im lặng không nói gì, thuộc hạ liền hiểu rồi nói thêm: "Đã tìm được người đã ra tay rồi ạ. Ngài muốn xử lý như thế nào ạ?"
Người đàn ông thở dài một hơi rồi nói với thuộc hạ: "Ta nghe nói rằng thằng bé có một người bạn trai. Vậy thì, giao bằng chứng này cho cậu ta đi. Sau đấy, tùy cậu ta giải quyết. Nếu cậu ta muốn thì bắt người giao nốt cho cậu ta đi. Dù gì thì nói, thân là người làm cha, ta đã không bảo vệ được thằng bé nên ta cũng là người có tội. Ta cứ nghĩ giảm bớt sự chú ý vào thằng bé thì giới này không làm hại nó vì dù nó cũng là một Beta. Không ngờ, mối nguy hiểm lại không phải từ cái vòng Chính trị này mà lại từ xã hội ngoài kia. Haiz... vẫn là ta đã không suy nghĩ chu toàn rồi."
"Thôi đủ rồi, ngươi trở về làm việc của mình đi." Người đàn ông ra lệnh.
...
Đến giờ ăn tối, người đàn ông bưng một khây đồ ăn tiến vào một căn phòng. Ông đút ăn cho một người phụ nữ ngồi trên giường. Nhưng, người phụ nữ vẫn nhất quyết không chịu ăn. Ông khẩn cầu bà: "Không lẽ bà định đi theo Abel sao! Bà không thể cứ không ăn uống như thế này được, mình à. Tôi cầu xin bà đấy!"
Nghe được câu nói của người đàn ông, người phụ nữ bám chặt vào cánh tay ông rồi như phát cuồng lên nói: "Mình à, Abel đi đâu thế. Tôi muốn đi gặp con nó. Ông mau đưa tôi đi gặp con đi. Chắc bây giờ nó đang nhớ tôi lắm. Mau! Chúng ta mau về nhà. Về rồi, chúng ta sẽ cùng tụi nhỏ đi chơi. Tụi nhỏ chưa được đi khu vui chơi lần nào cả. Chúng sẽ buồn lắm đấy. Mau về nhà thôi, mình à."
Người đàn ông không còn cách nào khác đành ôm bà vào trong lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng bà rồi nói: "Được, được. Chúng ta về nhà. Về nhà rồi sẽ đi chơi với các con. Nhưng trước hết, bà phải ăn trước đã chứ. Bà gầy như vậy các con sẽ không nhận ra đâu. Với lại nếu như bà không ăn thì làm sao có sức để đi chơi đây."
Nhận được lời khẳng định của người đàn ông, người phụ nữ như nhận ra được điều gì đó nói: "Phải. Đúng rồi, tôi phải ăn chứ. Ông mau đưa bát cho tôi đi. Tôi phải ăn cơm rồi tí nữa về nhà với các con. Mau đưa bát cho tôi."
...
Hôm nay, không biết vì điều gì David lại ngồi xem tin tức cả ngày. Cũng không có gì thú vị cả cho đến khi người dẫn chương trình chuyển đến tin tức về một vụ tai nạn máy bay: "Chuyến bay số hiệu A3690 bay từ nước A đến nước T vào ngày Sáu tháng 12 đã gặp nạn trên hành trình dẫn đến toàn bộ hành khách đã tử vong. Trong đó, có một quan chức cấp cao là Phó Tổng Tư Lệnh Quân đội - Savel cùng gia đình của ông. Tin tức kế tiếp là..."
David liền nhận ra được đó chính là gia đình của Abel. Nhưng mà thứ mà anh quan tâm hơn tất thảy chính là số bằng chứng về vụ án của Abel. Theo như bằng chứng được cha của Abel gửi, ba tên đầu sỏ lại là người nhà của một số người thuộc cao tầng. Do đó, vụ án mới được dẹp qua nhanh như vậy. Và đương nhiên vơi tưng đó bằng chứng thì không thể làm gì được chúng.
Chỉ có thể kéo hết xuống cùng một lúc mà thôi.
...
Đấu tranh năm năm, cuối cùng, David cũng đã khiến những kẻ kia ra chịu hình phạt của chúng. Anh quyết định sẽ quyên góp mọi tài sản cho nhà nước rồi sau đấy ra đi theo Abel.
Nhờ số tiền khổng lồ của nhà Savel cùng Phaled mà cuộc sống nhân dân được cải thiện hơn rất nhiều. Và họ cũng trở thành những người được cả Tinh hệ kính trọng bằng cả tấm lòng.
Hết PN 1
*Sẽ có một số từ ngữ khác so với bản gốc và QT do giản lược và nói giảm nói tránh. Nếu có sai sót mong mọi người cùng góp ý.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT